Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 206: Quái Vật Màu Đen

.



Chương 206: Quái Vật Màu Đen

Chương 206: Quái Vật Màu Đen

"Miên Miên!"

Mà lúc này, cuối cùng thì Phùng Tĩnh cũng đã nhìn thấy thứ đó, mặt đen răng nhọn trông vô cùng dọa người.

"Kít..."

Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, tài xế thấy tầm nhìn bên trong xe trở nên ảm đạm đã phát hiện ra không đúng, để phòng ngừa tầm nhìn bị ngăn cản nên ông ta mới đột ngột dừng xe như vậy.

Ông ta quay đầu nhìn lại với vẻ kinh hãi.

"Đây... đây là gì thế?"

Không ai để ý đến câu hỏi của ông ta.

Ông chú tài xế chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng đen kia từ từ lại gần cô gái trẻ ngồi ở hàng ghế sau, cũng đã sợ đến sắp ngu người luôn rồi.

Lúc này, Phùng Tĩnh đã có hành động, cô ấy đứng dậy định bổ nhào tới trước mặt Vệ Miên.

Ngay khi cô ấy cảm giác được khí tức lạnh lẽo âm u trên người bóng đen kia thì Vệ Miên cũng giơ tay lên, đột nhiên trong lòng bàn tay cô bùng phát kim quang rực rỡ.

Quái vật màu đen kia còn chưa kịp phát ra một âm thanh nào đã đột ngột biến mất.

Ngay sau đó, trong xe lại khôi phục lại như thường, ánh mắt trời chiếu vào xuyên qua cửa sổ xe, tiếng còi xe hơi bên ngoài cửa sổ lọt vào tai một cách rõ ràng giống như thể một màn vừa rồi chưa từng xuất hiện vậy.

Cả người Phùng Tĩnh mềm nhũn, lập tức ngả người lên lưng ghế, cô ấy vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nuốt nước bọt rồi mới nói: "Vệ Miên, sau này cậu chính là nữ thần của tớ, cậu quá lợi hại luôn!"

Vệ Miên nhướng mày: "Được chứ, làm người hâm mộ của tớ đi, tớ không sập phòng đâu."

Phùng Tĩnh: "..."

Thật không biết xấu hổ.

Có điều, một màn tuy kinh hãi nhưng không nguy hiểm vừa rồi kia thật sự đã làm cô ấy sợ muốn chết.

"Đó là thứ gì vậy?"

Vệ Miên phì cười một tiếng, cô đặt một lá bùa hộ thân lên lồng ngực của Vương Tuấn Bác: "Chẳng qua chỉ là một thằng hề mà thôi!"

Cố làm ra vẻ, hù dọa người ngoài nghề một chút còn được.

Tài xế nhìn Vệ Miên với ánh mắt nghi ngờ và kinh ngạc, một màn vừa rồi thật sự quá phá vỡ nhận thức của ông ta, loại hiện tượng siêu nhiên này là thứ mà ông ta chưa từng nhìn thấy trong đời lần nào.

Phùng Tĩnh không nghe hiểu Vệ Miên có ý gì, có điều, trông bộ dáng có vẻ như rất chắc chắn của cô, cô ấy mới yên tâm nhìn xem Vương Tuấn Bác đã thế nào.

Sau đó chợt phát hiện ra, người ban đầu còn mang sắc mặt xanh mét như tàu lá chuối đã từ từ hồi phục lại như thường, chỉ là môi vẫn hơi trắng bệch mà thôi.

"Sao tớ thấy anh ta hình như... hình như đỡ hơn một chút rồi nhỉ?"

Vệ Miên cũng quay đầu liếc mắt nhìn, cái thứ đó đã bị cô loại bỏ sạch sẽ rồi nên hiển nhiên người sẽ không sao cả.

Ông chú tài xế lại không yên tâm, vẫn muốn đưa anh ta đến bệnh viện như cũ, Vệ Miên và Phùng Tĩnh cũng dứt khoát đi theo.

Vừa vặn cô cũng muốn hỏi anh ta tại sao lại rước phải cái thứ đó. ...

Lúc Vương Tuấn Bác tỉnh lại thì Phùng Tĩnh và Vệ Miên đang bàn bạc vụ khung gà rán đổ bể rồi, buổi tối nên ăn gì. Anh ta nhìn thấy mình đang ở trong phòng bệnh mà còn hơi hoang mang.

"Tôi... tôi bị sao thế này?"

Vương Tuấn Bác định ngồi dậy nhưng lại phát hiện ra cả người như bị rút cạn hết sức lực vậy.

Anh ta không quen Vệ Miên và Phùng Tĩnh nhưng mọi người đều cùng một trường đại học nên luôn cảm thấy quen mặt, chủ yếu là tính cách của con người Vương Tuấn Bác này hướng ngoại, có rất nhiều bạn bè, trong đội bóng đá của anh ta cũng có một người anh em học khoa lịch sử.

Cho nên nhìn thấy Phùng Tĩnh và Vệ Miên đi cùng mình tới bên này, dù không quen biết nhưng ít nhất cũng biết mặt.

Vừa rồi Vệ Miên đã làm phép cho anh ta rồi, sát khí trên người anh ta đã bị loại bỏ hơn phân nửa, phần còn lại kia có khả năng sẽ khiến cơ thể của anh ta không thoải mái một khoảng thời gian, nhưng chỉ cần bình thường tắm nắng vậy không bao lâu nữa có thể hồi phục.

"Hôm nay anh đã gặp thứ gì?"

Vương Tuấn Bác hơi khó hiểu, tại sao Vệ Miên lại hỏi như vậy?

"Anh không biết hôm nay mình suýt chút nữa đã đi đời nhà ma rồi đâu, lúc đó mặt anh xanh mét như tàu lá chuối, nếu không nhờ có Vệ Miên thì anh làm sao còn có thể tỉnh lại được?"

Phùng Tĩnh thấy môi Vương Tuấn Bác đã khô đến nứt nẻ bèn bưng một cốc nước ở bên cạnh qua cho anh ta, sau đó kể lại tình huống hung hiểm ngày hôm nay một lần.

Vương Tuấn Bác không biết còn có mấy chuyện này nữa, nghĩ đến Phùng Tĩnh cũng không có khả năng lừa mình, hơn nữa, anh ta mất ý thức một cách quá đột ngột.

Bạn cần đăng nhập để bình luận