Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 369: Thời Gian Đi Vệ Sinh Cũng Phải Cố Bớt Ra

.



Chương 369: Thời Gian Đi Vệ Sinh Cũng Phải Cố Bớt Ra

Chương 369: Thời Gian Đi Vệ Sinh Cũng Phải Cố Bớt Ra

[Dương là Dương: Vé có dễ kiếm không? Nếu kiếm được thì em đi, mà nếu không dễ kiếm thì bỏ đi vẫn hơn. ]

[Tiểu tiên nữ Tĩnh Tĩnh: Cũng được, bạn của anh chị đang làm việc ở bên đó, chị có thể hỏi anh ấy. ]

[Dương là Dương: Ừm, vậy em đợi tin của chị. ]

Thậm chí Vệ Miên còn nhìn thấy cả câu mời "nếu kiếm được vé vậy hai chúng ta đi chung nhé?" mà Phùng Tĩnh còn đang do dự không biết có nên gửi hay không.

Sau đó giáo viên bắt đầu điểm danh, Phùng Tĩnh cất điện thoại đi, cuối cùng vẫn không nhấn gửi một tin nhắn đó.

Vệ Miên ngồi ở ghế với vẻ bình tĩnh như thường, ngoài mặt trông có vẻ như đang nghiêm túc nghe giảng, thế nhưng trên thực tế lại ngấm ngầm tính toán.

Dương là Dương này chính là Đồng Hiểu Dương, trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ liên lạc qua Wechat cũng không tính là nhiều, nhưng thi thoảng cũng sẽ gửi tin nhắn cho đối phương.

Hai người này thuộc kiểu đôi bên đều có một chút hảo cảm với nhau nhưng lại chưa đến mức có thể chọc thủng một lớp giấy cửa sổ ấy, toàn bộ cuộc giao lưu đều được tiến hành trên Wechat chứ gần như chưa từng ra ngoài cùng nhau.

Công tác bận rộn đợt khai giảng đã qua đi, giờ có thời gian rảnh rỗi rồi lại muốn hẹn nhau đi xem biểu diễn, xem qua vẫn là quá nhàn rồi.

Nghĩ đến khoảng thời gian này, cô kêu Phùng Tĩnh hỏi Đồng Hiểu Dương giờ sinh của cậu ta, sau đó lôi một tờ giấy nháp ra viết sinh thần bát tự của cậu ta xuống, tiếp đó vẽ loạt soạt vài được ra một chiếc la bàn đơn giản.

Thậm chí vẽ mấy thứ này, cô chỉ cần dùng một tay đã có thể xử lý gọn ghẽ.

Vệ Miên bấm ngón tay vài cái đơn giản đã tính ra được thứ mà mình muốn, sau đó cô lấy bùa giấy và chu sa từ trong cặp sách ra, vẽ bùa chú với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Phùng Tĩnh là một người có lực tập trung không mạnh, cô ấy đã sớm bị hành động của Vệ Miên thu hút tầm nhìn nên lúc này mặt thì vẫn quay về phía giáo sư, nhưng hai con mắt lại không nhìn được mà liếc xéo về mặt bàn của Vệ Miên.

Vệ Miên cũng không hề để tâm chú nào, dù sao thì Phùng Tĩnh có nhìn cũng không hiểu được, cho dù cô ấy có nghĩ đến chết cũng không thể đoán ra được Vệ Miên đang làm gì.

Người khác làm phép có khả năng cần đến một môi trường yên tĩnh, nhưng Vệ Miên lại không cần, khóe môi của cô mấp máy, một loạt chú ngữ mập mờ khó hiểu nhanh chóng bay ra khỏi miệng cô, chưa qua một lúc mà chu sa vốn mang màu đỏ tươi trên tờ giấy bùa kia đã như mất đi hiệu ứng, biến thành màu đen.

Phùng Tĩnh: "!"

Vệ Miên cất đồ đi với vẻ điềm nhiên, sau đó quay đầu nhếch khóe môi cười với Phùng Tĩnh, tiếp tục nghe giảng.

Phùng Tĩnh lại hơi hoang mang, cô ấy lén dùng cánh tay huých vào người Vệ Miên, còn sáp lại gần nhỏ giọng hỏi: "Cậu cười gì thế? Sao tớ cứ cảm thấy không ổn cho lắm nhỉ?"

Vệ Miên cũng nhỏ giọng đáp lại một câu: "Cảm giác của cậu không đúng rồi."

Sau đó cô không để ý đến đối phương nữa, lời cô nói cũng không sai, thuật pháp này nhắm vào Đồng Hiểu Dương, đối với Phùng Tĩnh mà nói cũng không có một chút cảm giác nào cả mới đúng.

Còn nữa, cô cũng không làm chuyện xấu gì cả, chỉ là trong một khoảng thời gian sắp tới khiến Đổng Hiểu Dương vô cùng bận rộn mà thôi.

Bớt cho cậu ta còn có thời gian đi xem biểu diễn.

Cô ra tay đảm bảo sẽ khiến Đổng Hiểu Dương bận đến mức ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng phải cố bớt ra.

Vệ Miên phủi tay, nhìn Phùng Tĩnh mang vẻ mặt ngơ ngác ở bên cạnh lại lặng lẽ ẩn giấu công lao. ...

Lúc này, Đổng Hiểu Dương đang ở trong phòng ký túc xá, sáng hôm nay cậu ta không có lớp, thấy điện thoại rất lâu vẫn không có chuông báo gì nữa mới xuống giường.

Nếu học tỷ đã nói như thế vậy chắc chắn có thể kiếm được vé rồi, đến khi ấy hai người có thể đi chung.

Nghĩ như vậy, Đổng Hiểu Dương đang định chọn một bộ quần áo có thể mặc ở trong tủ nhưng không ngờ vừa mới mở tủ ra đã có một cục rơi ra trước.

Là quần áo.

Là quần áo bẩn trong mấy hôm nay của cậu ta, trước đó không có thời gian đi giặt, bây giờ vừa vặn đã có thời gian rồi.

Đổng Hiểu Dương lấy một cái túi, dự định đựng quần áo vào rồi mang đến phòng giặt đồ ở tầng một, bên này còn chưa kịp cất đồ xong thì đột nhiên di động vang lên.

Cậu ta cầm di động lên nhìn, chỉ thấy là một dãy số lạ ở bản địa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận