Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 841: Một Nhà Ba Người

.



Chương 841: Một Nhà Ba Người

Chương 841: Một Nhà Ba Người

Đợi ông ta vừa nói câu này xong, nước mắt của La Hạo lập tức chảy xuống như mưa.

"Cha ơi hu hu hu..."

La Hạo cũng không còn giữ bộ dáng tinh anh chốn công sở ban nãy nữa, trái lại òa khóc như một thằng ngốc, nước mắt nước mũi tèm nhem, anh ta cũng không còn suy nghĩ giữ hình tượng gì nữa.

Tuy rằng La Bang Quốc đã bệnh rất nhiều năm rồi nhưng trên cơ bản ông ta có thể tự xử lý việc sinh hoạt cá nhân, thậm chí Nhạc Hồng Phương ra ngoài đi làm, ông ta còn có thể ở nhà làm một vài việc nhà đơn giản như hâm nóng cơm canh gì đó. Ông ta chỉ có một chân cử động được nên khá tốn sức, lúc đi đường cần phải kéo nó theo.

Cho nên khi ấy đột nhiên ông ta qua đời, La Hạo hoàn toàn không thể nào chấp nhận được, anh ta khóc nhiều đến mức hai mắt sưng vù như hạch đào, phải qua vài tháng mới chấp nhận được sự thật cha mình đã qua đời.

Thậm chí bây giờ đã qua ba tháng nhưng anh ta vẫn đang chìm đắm trong sự đau khổ mất cha, chỉ là loại đau buồn này bị anh ta giấu ở trong lòng, chỉ cần rạch ra một vết nhỏ là sẽ lại chảy máu thêm lần nữa.

Trong lòng La Bang Quốc cũng không dễ chịu gì, ông ta cũng không kịp tạm biệt con trai mà đột nhiên bệnh tình trở nặng mà qua đời.

Cho nên lúc này nhìn thấy con trai đã gầy đi rất nhiều, chỉ cảm thấy có cả ngàn lời muốn nói đều nghẹn lại hết trong lồng ngực.

Ông ta muốn lau nước mắt cho con trai nhưng duỗi tay ra thử lại hoàn toàn không đủ với tới.

Vì thế, La Bang Quốc điều khiển cơ thể một cách không được thành thạo cho lắm, nhảy xuống đùi của con trai.

La Hạo nhìn thấy thấy cha định lau nước mắt cho mình giống như hồi còn nhỏ, trái tim không nhịn được mà run lên, anh ta từ từ cúi đầu xuống.

Nhưng không ngờ bàn tay của cha lại đột nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó La Hạo nghe thấy giọng của cha mình: "Không được, vất vả lắm đại sư mới làm ra cơ thể này cho cha, cũng không thể bị nước mũi của con dính vào được, thế cũng gớm lắm."

La Hạo: "..."

Đột nhiên không còn muốn khóc đến vậy nữa.

Đợi anh ta lau sạch nước mắt rồi, Vệ Miên mới mở miệng.

"Lão La tiên sinh, hôm nay mời ông đến đây là vì phía bên con trai ông gặp phải một vài chuyện khó mà quyết định được."

Tiếp đó, Vệ Miên nói lại mục đích hôm nay La Hạo tới đây một lần, sau khi nói xong, La Bang Quốc im lặng rất lâu.

Một lúc lâu sau đó, ông ta mới thở dài một tiếng: "Có thể làm phiền đại sư gọi cả vợ tôi đến đây được không? Nếu đã định nói vậy hôm nay chúng ta cứ nói thẳng ra hết luôn đi!"

Vệ Miên gật đầu: "Cũng được."

Vì thế, La Hạo gọi điện thoại cho Nhạc Hồng Phương, khoảng một tiếng sau thì bà ta mới tới nơi.

Vệ Miên thấy một nhà ba người đã đông đủ, chỗ này cũng không còn việc gì của cô nữa nên dự định đứng dậy rời đi, nhưng lại bị La Bang Quốc ngăn lại.

"Mong đại sư đợi cho một chút, tôi muốn mời đại sư làm nhân chứng cho."

Vệ Miên từ chối cho ý kiến, tuy rằng cô không có hứng thú với một chút chuyện này của nhà người khác nhưng người ta khăng khăng muốn cô ở lại hóng chuyện, vậy cũng không phải không được.

Cô đã ở lại rồi, không nghe thì phí!

Đợi khi Nhạc Hồng Phương hiểu rõ người giấy có hình thù kỳ quái trước mặt này lại chính là ông chồng đã mất được ba tháng kia của mình, cả người đều sững sờ.

Lúc người giấy kia vừa mở miệng nói, Nhạc Hồng Phương sợ đến mức mặt mày trắng bệch, đúng là La Bang Quốc thật rồi!

Để chứng minh thân phận của mình, lúc này La Bang Quốc mở miệng: "Tôi đi vội quá, ở nhà có rất nhiều chuyện vẫn chưa kịp thu xếp ổn thỏa, cũng may mà có đại sư giúp đỡ, bây giờ sắp xếp cũng không tính là muộn."

"Căn nhà ở Thiên Cảnh Viên của gia đình chúng ta đã cho thuê, tiền thuê mỗi tháng đều sẽ dùng để đóng tiền nhà căn nhà mới của con trai, dứt khoát cho nó luôn căn nhà đó luôn đi, dù sao thì ở nhà cũng chỉ còn lại một mình bà thôi, căn ở Cẩm Tú Gia Viên cũng đến một trăm năm mươi mét vuông, đủ cho bà ở rồi."

"Ngoài ra chính là tiền tiết kiệm của gia đình chúng ta, ngoại trừ quỹ và cổ phiếu ra, chỉ tính vàng bạc trong nhà và tiền mặt gửi trong ngân hàng tổng cộng cũng khoảng hơn bảy trăm vạn, cụ thể là bao nhiêu thì tôi không nhớ rõ, nhưng cứ tạm tính là bảy trăm vạn chẵn đi."

"Tôi có hai cách chia bảy trăm vạn này, hai người xem muốn dùng cách nào nhé."

Bạn cần đăng nhập để bình luận