Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 852: Cô Là Ai

.



Chương 852: Cô Là Ai

Chương 852: Cô Là Ai

Vệ Miên vốn còn định từ từ nói chuyện với đối phương một phen để xem rốt cuộc người này vì nguyên nhân gì mà cứ một mình nhắm vào Thẩm Phi, hơn nữa bộ dáng còn không chết không dừng.

Nhưng hiện giờ bị cô ta làm loạn mà cô chỉ cảm thấy phiền lòng vô cùng, không còn một chút suy nghĩ muốn nói chuyện nào nữa.

Cô giơ tay nhanh chóng bấm quyết, luồng âm khí kia lập tức bị ghim chặt.

Mà lúc này, Triệu Hiểu Mai đột nhiên phát hiện ra mình đã mất đi khả năng khống chế mấy âm khí đó, cái nào cách xa thì chỉ có cảm giác, nhưng số bên cạnh thì cô ta lại có thể trực tiếp nhìn thấy nó đang tan biến với tốc độ cực nhanh.

Cô ta lập tức nổi trận lôi đình.

Cùng với âm khí mà cô ta khống chế càng ngày càng giảm thiểu, đèn trong văn phòng luật đã khôi phục lại như thường, bóng hình của Triệu Hiểu Mai cũng dần dần lộ ra trong luồng âm khí đó.

Lúc này, trên người cô ta vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo lúc qua đời, một chiếc áo khoác màu xám xịt, thoạt nhìn vừa già nua lại vừa tiều tụy.

Triệu Hiểu Mai dựng thẳng mày, hai con mắt trợn to nhìn chằm chằm vào Vệ Miên, trong mắt tràn đầy ác ý.

“Cô là ai, có phải lá bùa kia là trò quỷ của cô không?”

Triệu Hiểu Mai đã ở văn phòng luật Chân Thành được sáu năm, cô ta quen biết tất cả những người ở trong này, tuyệt đối không có một ai như vậy hết.

Vệ Miên hừ một tiếng: “Không cần cô quan tâm tôi là ai, đã chết rồi lại không muốn nhanh chóng đi đầu thai, trái lại còn ở đây hại người khác! Hôm nay nếu không nói ra được một lý do hợp lý vậy đừng trách tôi khiến cô có đi mà không có về!”

“Chỉ dựa vào cô á?”

Triệu Hiểu Mai nhìn gương mặt của Vệ Miên mà không nói gì cả, chẳng qua chỉ là một con ranh mà thôi, trong tay có một lá bùa là đã cho rằng mình ghê gớm lắm, đúng là quá ngây thơ!

Nghĩ như thế, trong tay cô ta lập tức ngưng tụ một luồng âm khí đánh thẳng về phía Vệ Miên.

Hai mắt Vệ Miên sáng lên, đã rất lâu rồi không gặp được con quỷ chủ động tấn công mình đấy! Cô quyết định phải chơi xả láng một phen, vì thế cũng học theo bộ dáng của cô ta, ngưng tụ thành một chiếc roi bằng âm khí rồi quất về phía Triệu Hiểu Mai.

Lần này, Vệ Miên tự giác không dùng dùng sức lớn bao nhiêu nhưng khi thật sự đánh lên người quỷ lại vẫn giống như bị một lực lớn quất vào, chỉ cảm thấy một roi này quất xuống, toàn bộ hồn phách đều có dấu hiệu tan nát.

“Á!”

Triệu Hiểu Mai hét lên chói tai, ánh mắt nhìn Vệ Miên lập tức thay đổi, cô ta đã không còn suy nghĩ so sánh một phen như vừa rồi nữa.

Vệ Miên thấy hơi tiếc nuối, nhưng bây giờ vẫn có chuyện chính quan trọng hơn vì thế cô thu cái roi về lòng bàn tay.

“Bây giờ đã nói được chưa?”

Triệu Hiểu Mai run cầm cập, thậm chí còn hơi lắp bắp: “Được... được rồi!”

Vệ Miên mở của ra cho cô ta vào trong phòng, lúc này Thẩm Phi đang đứng bên cạnh cửa sổ, cách của chính căn phòng xa nhất với vẻ mặt trắng bệch.

Cô ta nhìn thấy Vệ Miên mở cửa đi vào mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng không ngờ ngay đằng sau cô còn có một vật thể hình người xám xịt cũng đi vào theo.

Thẩm Phi muốn hét chói tai nhưng sau đó cô ta lại phát hiện ra, dưới nỗi sợ hãi cùng cực, con người lại không thể phát ra được thanh âm, cũng giống như cô ta hiện tại vậy.

Vệ Miên nhanh chóng phát hiện ra điểm khác thường của Thẩm Phi, xem ra gần đây hỏa khí của cô gái này thật sự đã thấp đến một mức độ nhất định rồi, cô còn chưa thi pháp mà đã có thể nhìn thấy bóng quỷ.

Để khiến cô ta nhìn thấy rõ ràng hơn một chút, Vệ Miên ném một lá bùa hiện hình qua đó, bóng dáng của Triệu Hiểu Mai cũng dần dần hiện ra.

Thẩm Phi nhìn thấy một màn này cũng không nhịn được mà nhích lại gần Vệ Miên vài bước, lúc ấy mới kiềm chế được nỗi sợ trong lòng mình.

“Triệu Hiểu Mai?”

Triệu Hiểu Mai nhìn thấy Thẩm Phi vẫn còn bình an vô sự là lập tức mất luôn dáng vẻ thành thật ban nãy, cô ta lại bắt đầu giương nanh múa vuốt, trong mắt tràn đầy hận ý.

“Cô còn có mặt mũi gọi tên tôi nữa à? Đều tại cô hại tôi phải chết!”

Thẩm Phi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “... Tôi hại chết cô á?”

“Chính là cô!”

Triệu Hiểu Mai nghĩ đến việc mình bị Thẩm Phi hại chết mà hận đến nghiến răng ken két, nếu không phải tại Thẩm Phi thì mình chắc chắn vẫn còn đang sống nhăn răng, nhưng bây giờ tất cả đã kết thúc cả rồi, những thứ vốn thuộc về mình kia đều đã không còn thuộc về mình nữa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận