Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1136: Phi Lý

.



Chương 1136: Phi Lý

Chương 1136: Phi Lý

Mà lúc này, cái bệ mà Vệ Miên vẫn luôn cảm thán là "rất xấu nhưng rất lợi hại" cũng xuất hiện sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, vậy mà sau khi trải qua "cơn lốc xoáy cỡ nhỏ" tương tự, nó lại biến thành một... cái la bàn?

Thế này... thật phi lý!

Ngay lúc Vệ Miên đang cảm thán sao cái thứ này lại có thể biến thành la bàn thì thanh trường đao lại vung lên.

Thân đao không ngừng thay đổi, rất nhanh đã cao hơn một người, cái bệ mà Vệ Miên vốn cảm thấy rất to nhưng sau khi biến thành la bàn lại trông cực kỳ nhỏ bé trước thanh trường đao này.

Lúc này, la bàn xoay quanh trường đao với tốc độ cực nhanh, sau khi quay không biết bao nhiêu vòng đột nhiên nó bị hút vào giữa chuôi đao và sống đao của thanh trường đao, chỗ đó vốn có một lỗ thủng nhỏ, giờ la bàn vừa vặn khảm vào trong đó.

Ánh sáng trắng bất chợt biến mất, cùng lúc đó, sát khí ùn ùn kéo đến dội thẳng xuống từ giữa không trung, chỉ chớp mắt cái đã che phủ toàn bộ đỉnh núi, còn có xu thế lan rộng về phía xa hơn.

Hơn nữa, sát khí này còn có sự khác biệt rất lớn với trước đó, đám người Tạ Thận rõ ràng cảm giác được trong này có hung, là hung sát khí cực kỳ mãnh liệt.

Một thanh hung đao lợi hại như thế, nếu chém xuống long mạch bên dưới thì hậu quả thật sự khó lường.

Vệ Miên cảm giác được hung sát khí truyền tới từ giữa không trung mà không khỏi cảm thấy hối hận, sớm biết thế đã không mang cái bệ kia tới rồi, nếu tấn công từng cái một còn không phải sẽ dễ dàng hơn hay sao?

Thế nhưng, trên thực tế cô lại không biết, nếu thật sự không mang cái bệ tới thì mới là sai lầm chân chính.

Nếu không phát hiện ra điểm khác thường của bảy cái que màu đen này mà để chúng bị chôn vào trong hố móng như bình thường, dưới tác dụng của bùa chú trên cái tháp, không quá một tháng là long mạch này chắc chắn sẽ chết.

Đến khi ấy, không chỉ long mạch chết mà âm sát khí bên trên bảy que đen sẽ ngưng tụ thành bảy sát trận bên dưới lòng đất, ghim chặt vào dãy núi Tần Lĩnh này, cũng từ đó âm sát khí sẽ lan rộng ra bên ngoài cực kỳ nhiều.

Vì sau khi toàn bộ bảy que đen này được chôn vào hố móng, không quá ba ngày là chúng sẽ tự lún sâu xuống, thẳng cho đến khi đâm vào bụng núi, lại càng khó khiến người phát hiện ra hơn, từ đó phá hỏng long mạch từ bên trong.

Có thể khẳng định được một điều là có bảy cái que đen này ở đây thì trong vòng mười năm, long mạch chính chắc chắn sẽ bị tổn hại nghiêm trọng!

Mà Vệ Miên dựa vào cảm giác để lấy cái bệ ra, thật ra cũng được tính là chó ngáp phải ruồi, trường đao xuất hiện giữa không trung chứ không phải dưới lòng đấy, muốn đối phó sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Chỉ là, rốt cuộc cái thứ này làm bằng vật liệu gì và từ đâu mà đến sẽ không thể nào biết được nữa.

Cùng với hung sát khí trên thanh trường đao trút xuống dưới, sắc mặt của tất cả mọi người đều nghiêm túc hơn hẳn, Vệ Miên thu lại tầm nhìn rồi tung người nhảy lên, cùng lúc đó, ngón tay cô bấm chỉ quyết, dùng linh lực nhanh chóng vẽ bùa, đẩy về phía trường đao.

Trường đao ong lên một tiếng trông như đang phản kháng, nó hơi rung lên giữa không trung.

Nhưng Vệ Miên dựa vào nhãn lực siêu cao của mình vẫn phát hiện ra hình như nó đã nhỏ đi một vòng.

Vì thế, cô tiếp tục vẽ lá thứ hai, thứ ba...

Khác với lần trước ở trên hòn đảo nhỏ không nỡ dùng linh lực, trên dãy núi Tần Lĩnh này dồi dào sinh khí, sinh khí càng mãnh liệt hơn, Vệ Miên ở chỗ này hoàn toàn không cần phải cân nhắc đến vấn đề linh khí không đủ dùng.

Cô có thể vừa hấp thụ vừa sử dụng, cho dù có tiêu hao thì cũng phải khiến thanh trường đao này tiêu hao đến chết.

Quả nhiên, Vệ Miên liên tiếp tung mười tám đạo bùa xong, cuối cùng thanh trường đao đã khôi phục lại kích cỡ ban đầu.

Lúc này, người của bộ phận mang số và bộ đội 9255 đã kinh ngạc lắm rồi, bọn họ chưa từng thấy người nào vẽ bùa giữa không trung lại dùng linh khí vẽ một cách ngang tàng như thế, cho dù ở dãy núi Tần Lĩnh có không ít linh khí nhưng bọn họ cũng không dám phung phí như vậy.

Một mặt là không nỡ, một mặt khác là không chống đỡ được!

Nhưng ông trời lại rất thiên vị, bạn nhìn cô gái trẻ kia mà xem, gương mặt trắng trẻo hồng hào, vẽ nhiều đạo phù đến như thế nhưng lại không có cảm giác hụt hơi một tí nào cả, ngược lại, càng đánh thì hai mắt càng tỏa sáng.

Thế này còn có thiên lý nữa không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận