Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1005: Mất Mặt

.



Chương 1005: Mất Mặt

Chương 1005: Mất Mặt

Nếu anh ta là một thằng bám váy đàn bà thật thì cũng được thôi, nhưng tiền lương tháng nào của mình cũng đều bị bà ta nắm hết hơn phân nửa, còn bám cái mẹ gì mà bám!

An Tuấn Triết cảm thấy vô cùng mất thể diện.

Đặc biệt là hai năm này anh ta đã đi làm, bạn gái mà mấy đồng nghiệp kia tìm người này xinh đẹp hơn người kia, người này non trẻ hơn người kia, thậm chí còn có người câu được một cô bạn gái trẻ hơn của những người khác, chứ chưa nhìn thấy một ai tìm một người phụ nữ lớn tuổi như thế cả.

Anh ta không khỏi hối hận vì ngày xưa ánh mắt của mình thiển cận, vốn cho rằng tìm một bà chị sẽ cô vùng có vị, nhưng đợi sau khi bước chân vào xã hội rồi mới biết cô em vẫn tốt hơn.

Huống chi, anh ta không chỉ tìm một bà chị mà phải gọi là một bà dì.

Mẹ Trương vốn vẫn có thể giữ được bình tĩnh khi cãi nhau với An Tuấn Triết, nhưng đợi khi anh ta giẫm vào đúng chỗ mà mình để ý đến nhất là có thế nào bà ta cũng không nhịn được nữa.

Trong đáy mắt bà ta dần dần bốc lên vẻ điên cuồng.

"Dựa vào cái gì mà tôi không thể so được với con gái trẻ hai mươi tuổi hả? An Tuấn Triết, cậu nói ra câu này mà lương tâm không thấy đau sao? Tôi vì được ở bên cậu mà đã phải chịu bao nhiêu lời điều tiếng, đến bây giờ ả đàn bà cách vách còn chửi tôi là điếm nữa kìa, cũng không phải cậu không nghe thấy! Có phải cậu vẫn còn nhớ Huyên Huyên không, nói đi! Có phải cậu hối hận vì đã ở bên tôi không? Có phải cậu chê tôi già không hả?"

An Tuấn Triết vốn không nhớ nhưng bà ta nói như vậy là anh ta lập tức nhớ đến cô gái xinh đẹp, hoạt bát và kiêu ngạo trong trí nhớ kia.

Hơn nữa, khi ấy trong lòng và trong mắt cô ta chỉ toàn là mình thôi, vừa thuần khiết vừa đáng yêu, chứ nào có giống ả đàn bà điên trước mặt này.

Hai người họ không phải mẹ con sao? Sao lại không có nổi một chỗ nào giống nhau hết vậy?

Nhìn thấy An Tuấn Triết như đang hồi tưởng lại gì đó, vẻ điên cuồng trong mắt mẹ Trương càng ngày càng tăng lên, bà ta lập tức bổ nhào lên người An Tuấn Triết.

Trương Tử Huyên cho rằng hai người họ định ra tay đánh nhau, cô ta sợ quá vội vàng rúc vào trong góc tường, nhưng không ngờ mẹ mình bổ nhào tới cũng không phải để đánh người, mà là xé áo trên người An Tuấn Triết.

Rất nhanh, hai người đã thẳng thắn nhìn nhau, cho dù nam sinh vô cùng không tình nguyện nhưng vẫn bị ấn xuống vận động một trận.

Trương Tử Huyên: "..."

Trong quá trình này, vẻ chán ghét trên gương mặt của An Tuấn Triết chưa từng mất đi, nhìn đống thịt đã không còn căng như trước đây trên eo người đàn bà trước mặt, trong lòng anh ta đã hạ quyết tâm.

Anh ta muốn chia tay, anh ta phải rời khỏi chỗ này, cách người đàn bà điên này này thật xa!

Mẹ Trương cũng cảm giác được sự lạnh lùng của bạn trai, một năm này, một vài chất lượng cuộc sống nào đó của hai người họ đều giảm xuống cực nhanh.

Bà ta vẫn nhiệt tình trước sau như một, mà An Tuấn Triết thì lại không phải, bây giờ nhìn thấy ánh mắt của anh ta dần dần kiên định là bà ta biết ngay, mình sắp mất đi người này rồi.

Mẹ Trương không khỏi cảm thấy bi thương, bà ta vì người đàn ông này mà phản bội đứa con gái đã nuôi dạy hơn hai mươi năm, bị người ngoài chỉ trích và chửi là tiện nhân, sợ lão hóa, sợ anh ta rời đi mà không ngừng dùng thủ đoạn công nghệ khoa học để giữ gìn thanh xuân.

Công nghệ Ultherapy đau như thế nhưng năm nào bà ta cũng phải đi làm hai lần là vì ai, còn không phải vì người đàn ông trước mặt này hay sao?

Nhưng anh ta lại không biết ơn một tí nào hết, bây giờ lại càng đối xử với mình với vẻ mất kiên nhẫn như thế.

Bà ta cảm thấy càng ngày càng không thể giữ được anh ta, đại khái chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này là anh ta sẽ không còn quay trở về nữa.

Nghĩ như thế, tầm nhìn của mẹ Trương lập tức bị con dao gọt hoa quả đặt trên bàn trà thu hút.

Giữ anh ta lại nơi này, giữ anh ta lại bên cạnh, phải ở bên nhau mãi mãi.

Bà ta vớ lấy con dao gọt hoa quả, lúc An Tuấn Triết còn chưa kịp phản ứng lại thì bà ta đã đâm mạnh một dao vào bụng anh ta.

Con dao gọt hoa quả này là dao gốm sứ mà mẹ Trương đặt mua ở trên mạng, thân dao rất ngắn, đã dùng một khoảng thời gian rất dài rồi nên không còn sắc bén nữa, nhưng đối diện với da bụng mềm mại vẫn có thể đâm thủng một cách dễ dàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận