Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 398: Cô Là Ai

.



Chương 398: Cô Là Ai

Chương 398: Cô Là Ai

Tiểu học muội mở cửa sổ ra, gió thổi một cái, đống tro tàn kia cũng lặng lẽ bay đi sạch sẽ.

Cùng lúc đó, Viên Thi Thi đang ngồi trong lớp học đột nhiên ho sặc sụa, ngay sau đó, sắc mặt của cô ta trở nên nhợt nhạt khủng khiếp với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, ngay cả đôi môi vẫn luôn hồng hào cũng lập tức cắt không còn một giọt máu.

Thậm chí toàn bộ gò má đều thoáng tái xanh.

Vẻ mặt của Viên Thi Thi cứng ngắc, trước đó lúc cô ta mua tấm thẻ gỗ kia đã xin đối phương chỉ dạy rồi, nếu một ngày nào đó thuật pháp bị người phá giải vậy phải làm thế nào mới biết được, lúc đó, người bán đã nói với cô ta rằng nếu thuật pháp bị người phá giải, cô ta tự nhiên sẽ có cảm giác.

Cô ta hỏi cảm giác thế nào, đối phương chỉ nói gặp rồi là biết ngay.

Bây giờ cô ta đã biết triệt để rồi, trước đó cô ta có thể thấp thoáng cảm giác được sự tồn tại của thẻ gỗ, nhưng bây giờ lại không cảm nhận được gì nữa!

Tấm thẻ gỗ đó... tấm thẻ gỗ đó được đặt trong phòng ký túc xá của cô ta, trước đây vẫn luôn để ở chỗ đó mà tại sao hôm nay đột nhiên lại xuất hiện cảm giác như vậy?

Viên Thi Thi đứng bật dậy: "Báo cáo, em muốn xin nghỉ ạ, giáo sư, em thấy hơi khó chịu trong người, muốn đến phòng y tế nằm ạ."

Người đang giảng bài là Diệt Tuyệt sư thái nổi tiếng, vốn bà ta còn định khiển trách vài câu nhưng khi nhìn thấy người xin nghỉ là Viên Thi Thi, bình thường đứa trẻ này lên lớp đều rất nghiêm túc, hơn nữa, lúc này sắc mặt của cô ta quả thật không tốt, cho nên bà ta cũng mềm lòng cho nghỉ.

"Vậy em về nghỉ ngơi cho khỏe đi, sau này nhớ mượn vở của các bạn học khác."

Trong ánh mắt của những bạn học đằng sau, Viên Thi Thi thu dọn sách vở với tốc độ cực nhanh, còn chưa đợi cô ta kịp thu dọn xong thì đột nhiên phun ra một ngụm máu.

"Á!"

Vốn bạn học ngồi đằng sau thấy sắc mặt của cô ta có hơi khó coi, nhưng động tác thu dọn cặp rất nhanh chóng nên còn đang nghi ngờ không biết có phải cô ta giả bệnh để xin nghỉ hay không, nhưng một ngụm máu đó lập tức phun ra khiến bọn họ không còn nghi ngờ gì nữa.

"Thi Thi, cậu làm sao thế? Hay là đến bệnh viện khám mau đi?"

"Đúng đó Thi Thi, cậu đừng đến phòng y tế nữa, cậu như vậy có phải dạ dày bị xuất huyết rồi không, tớ chở cậu đến bệnh viện nhé!"

Có vài bạn học là thật sự quan tâm, mà có vài người khác hoàn toàn chỉ muốn tìm một lý do để không phải lên lớp nữa.

Sắc mặt của Viên Thi Thi lạnh lùng, bây giờ cô ta không muốn phải ứng phó với bất cứ một ai cả mà trực tiếp đeo balo lên lưng chạy ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất để lao về phái ký túc xá, hành động nhanh nhẹn đó hoàn toàn không giống bị bệnh một chút nào cả.

"Rầm!"

Trong phòng ký túc xá không lớn có ba người, cô ta biết Ngụy Hồng Anh và Phương Viên, duy chỉ có cô gái trẻ mặt tròn ở phía đối diện kia là hơi lạ mặt.

"Ô kìa, sao về sớm thế? Không phải hôm nay có tiết của giáo sư Chử hay sao? Vẫn chưa tan lớp mà cậu đã về rồi?"

Phương Viên giơ cổ tay lên xem giờ, cách lúc tan tiết rõ ràng vẫn còn nửa tiếng đồng hồ nữa, bình thường người này luôn giữ hình tượng thích học hành đến thế, vậy mà bây giờ cũng có thể bất chấp tất cả để chạy về đây sao?

Ánh mắt của Viên Thi Thi nhìn chằm chằm lên người Vệ Miên, cô ta và Phương Viên quen biết không chỉ mới ngày một, ngày hai, nếu như đối phương có thực lực phá vỡ lời nguyền thì đã không cần đội cứu hộ phải cứu từ trên sân thượng xuống rồi.

Về phần một người khác là Ngụy Hồng Anh, lại càng không có khả năng hơn.

Vậy, người có khả năng duy nhất ở đây chính là cô gái trẻ lạ mặt này.

Rõ ràng không quen biết nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy hơi quen mắt, đầu Viên Thi Thi đau như muốn nứt ra, trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra được đã từng thấy đối phương ở đâu rồi.

"Cô là ai? Tới đây làm gì?"

Cô ta hỏi với giọng khàn đặc, một đôi mắt nhìn chằm chằm lên gương mặt của Vệ Miên.

Vệ Miên liếc mắt nhìn cô ta với vẻ cười như không cười: "Tôi là ai thì cô không cần phải biết, về phần tới đây để làm gì, chắc hẳn cô phải biết rất rõ mới đúng, bằng không, tại sao cô phải bỏ tiết học để chạy về đây chứ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận