Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 914: Đại Khái Là Duyên Phận Đi

.



Chương 914: Đại Khái Là Duyên Phận Đi

Chương 914: Đại Khái Là Duyên Phận Đi

Vệ Miên đưa chiếc di động đã mở khóa ra cho anh ta, nhìn anh ta đi qua một bên gọi điện mới chuyển tầm nhìn lên người Vương Tịnh Bạch.

Lúc này, sát khí màu đen trên mặt của Vương Tịnh Bạch đã hoàn toàn biến mất, cô ta đã thật sự an toàn rồi.

Vương Tịnh Bạch liếm môi, nói với vẻ hơi chần chừ: "Cô Vệ, tôi hỏi như vậy có khả năng hơi mạo muội."

Vệ Miên nhìn thấy vẻ nghi ngờ và rối rắm trên gương mặt của cô ta mà lập tức nở nụ cười, cô biết người này định hỏi gì.

"Cô muốn hỏi tôi tại sao lại đi cứu cô đúng không?"

Vương Tịnh Bạch điên cuồng gật đầu.

"Trước đó tôi đã gặp cha cô ở công viên, còn về phần cứu cô đại khái là do duyên phận đi."

Vương Tịnh Bạch không hiểu nhưng nhìn bộ dáng không muốn nói nhiều của Vệ Miên, cô ta cũng không hỏi thêm nữa. Có điều, cô ta thầm dự định trở về rồi nhất định phải hỏi ông Vương ở nhà tại sao lại quen biết một người lợi hại như thế, trước đây cũng chưa từng thấy ông ta nhắc tới bao giờ.

Đợi Cao Tinh Tinh gọi điện xong, Vương Tịnh Bạch cũng dùng di động của Vệ Miên để gọi cho hai ông bà cụ ở nhà.

Cuối cùng đứa con gái đã mất tích nhiều ngày cũng truyền tin về, một nhà ba người đối diện với di động khóc rất lâu mới bình tĩnh lại được.

Vệ Miên cũng không có hứng thú nghe bọn họ nói chuyện với người thân nên nhường lại phòng khách.

Nhà họ Trịnh sắp xếp nguyên căn hộ cho cô, tổng cộng có hai phòng ngủ, ngoại trừ vậy ra còn có một phòng khách, buổi tối, cô với Vương Tịnh Bạch mỗi người một phòng, còn Cao Tinh Tinh ngủ trên sô pha trong phòng khách.

Chỉ cách một hôm mà Vệ Miên đã nhìn thấy tin tức giá cổ phiếu của tập đoàn Châu thị trượt dốc không phanh từ trên báo, biết trận pháp mà mình bày bố đã nổi lên tác dụng nhưng cô cũng không thấy ngạc nhiên tí nào.

Lúc này, nhà họ Châu đã loạn như cào cào, cuối cùng hai người Vương Tịnh Bạch cũng có thể đi lo thủ tục làm mất giấy tờ, Vệ Miên cũng không có dự định dẫn hai người này đi cùng mình mãi, sau khi bọn họ làm giấy tờ xong và trở về nội địa là được, một đường này chắc chắn đều sẽ bình an.

Còn về phần mình, đằng nào cũng đã tới đây rồi, còn không bằng thuận tiện đi xem thành phố phong thủy nổi tiếng như Hồng Kông này một phen.

Dương Thiên Cương vẫn chưa tìm ra được rốt cuộc tập đoàn Châu thị đã bị người bày trận pháp gì, đến ngay cả Châu Trường Sinh qua đời mà ông ta cũng không tới, chỉ một lòng một dạ cầm la bàn không ngừng suy tính.

Thẳng cho đến một tuần sau, cuối cùng ông ta cũng tìm được trong một quyển sách cổ nào đó mà sư phụ để lại và thấy được một chút manh mối từ trong đó.

Vì quyển sách cổ này không được bảo tồn cẩn thận nên bị mọt ăn, rất nhiều chỗ đã rách tơi tả, chỉ có thể nhìn thấy được một vài con chữ hiếm hoi... vận... vận chuyển... trận.

Cái tên không quan trọng, chủ yếu là tranh bày trận kia có hơi giống với kết quả ông ta dùng la bàn để suy tính.

Thế nhưng trong sách cổ cũng chỉ nhắc đến một chút về trận pháp này, lại còn là sư tổ tình cơ có được, chứ hoàn toàn không thấy ghi đến cách phá giải.

Cho nên, đối diện với thế sụp đổ ầm ầm của tập đoàn Châu thị hiện giờ, Dương Thiên Cương chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi.

Trong một tuần này, Vương Tịnh Bạch và Cao Tinh Tinh đều đã về nội địa, mà Vệ Miên vẫn còn ở lại Hồng Kông.

Bấy giờ, cổ phiếu của tập đoàn Châu thị đã rớt liền mấy lần rồi, cho đến hiện giờ đã không còn người nào muốn mua nữa, tất cả đều bị bán tháo hết, đã có tập đoàn lớn khác ngấm ngầm thu mua với giá thấp.

Tập đoàn Châu thị xây dựng đã được sáu mươi bảy năm cho đến nay, ngoài mặt trông thì quang minh chính đại, thậm chí sự nghiệp từ thiện hàng năm cũng làm không hề ít, thế nhưng trên thực tế rất nhiều âm mưu xấu xa đều được giấu diếm và ngấm ngầm thực hiện.

Trong đó nhiều nhất phải kể đến một vài nội tình đen tối trong ngành bất động sản, gia đình nào không đồng ý di dời đều sẽ bị đe dọa và dùng lợi ích để dụ dỗ, hoặc là tìm một đám đàn ông cường tráng tới đập phá, trực tiếp ép người đến mức không thể không đồng ý di dời với cái giá thấp.

Vệ Miên còn nghe ngóng được trước đây có hộ gia đình không đồng ý di dời, một nhà bốn người bọn họ đều ở bên trong nhà không chịu rời đi, vào một buổi tối không lâu sau đó, đứa con gái trong nhà đi làm ca đêm trở về, lúc đi đến khu vực gần đó thì bị người luân phiên cưỡng hiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận