Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 623: Tướng để tang con

.



Chương 623: Tướng để tang con

Chương 623: Tướng để tang con

"Sau khi bố trí như vậy xong, đối với khu vực có sinh khí dồi dào tại một bên khác của ngọn núi mà nói, tuy rằng đã mất đi một phần sinh khí nhưng cũng sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn đến tổng thể, đồng thời sẽ còn tiêu hóa sạch sát khí bắn ngược từ bên kia sang, miễn cưỡng có thể duy trì được sự cân bằng."

"Nhưng nếu anh cũng sắp xếp một trận pháp như thế tại mảnh đất mà anh nói kia thì tình hình cân bằng trên toàn bộ ngọn núi này sẽ bị phá vỡ, đến khi ấy địa khí không đủ, sinh khí không thể bù vào kịp, hậu quả..."

Vệ Miên không cần phải nói tiếp nữa nhưng Hà Đại Long vẫn có thể hiểu được ý của cô.

Hậu quả chỉ có thể là phong thủy của ngọn núi này đều bị phá vỡ, Bích Thủy Viên Lâm đã được điều chỉnh lên thịnh vượng chắc chắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nói không chừng còn khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

Hà Đại Long lập tức loại trừ mảnh đất này ra khỏi danh sách, Bích Thủy Viên Lâm chính là gốc mạng của anh ta, là vốn liếng để anh ta vững vàng đặt chân trong giới bất động sản ở Thanh Bình, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ một sự cố ngoài ý muốn nào hết.

Vậy chỉ còn lại hai mảnh đất khác mà thôi, Vệ Miên chỉ vào một mảnh có phong thủy khá tốt, mảnh này chính là một mảnh đất rất bình thường, cho dù không điều chỉnh phong thủy nhưng cũng sẽ không xảy ra vấn đề nghiêm trọng gì.

Chuyện chính vừa nói xong thì thức ăn cũng được bưng lên, không thể không nói, chẳng trách mà Hà Đại Long lại tôn sùng quán cơm này đến thế, đúng là vô cùng ngon miệng thật.

Nhất là món vịt nướng mang màu đỏ tươi sáng bóng, chất lượng non mềm, vị lại đậm đà, béo mà không ngấy khiến Vệ Miên ăn không dừng lại được.

Hà Đại Long thấy cô thích ăn mà chỉ cảm thấy lần nịnh nọt này cuối cùng cũng đúng chuẩn rồi đấy, xem ra sau này không có việc gì cũng có thể tặng một con cho đại sư, ăn con vịt nướng vào còn không phải sẽ nhớ đến Hà Đại Long anh ta hay sao? Lúc lại tới cầu người làm việc, anh ta cũng có thể tự tin hơn một chút.

Bên này đã ăn gần xong, Vệ Miên mới chợt nhớ đến tướng mặt của người đã gặp ban nãy.

"Người vừa rồi nói chuyện với anh, nói là muốn giúp chở nguyên vật liệu xây dựng ấy, có phải ở nhà có một đứa con trai không?"

Hà Đại Long thấy Vệ Miên hỏi đến Lương Quân mà sững sờ, có điều, anh ta cũng phản ứng lại rất nhanh, lập tức thu lại ngay ý cười trên gương mặt rồi hỏi với giọng điệu mang theo chút vẻ dè dặt: "Lương Quân cũng được tính là anh em của tôi, nhà cậu ấy có hai thằng con trai, đại sư thấy cậu ấy có gì không ổn thỏa hả?"

"Hai đứa?" Vệ Miên chớp mắt rồi chợt hiểu ra: "Ồ, có thể tính là hai đứa, tôi quên mất, một đứa con nuôi cũng được tính là con trai đi."

Hà Đại Long lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Con nuôi?"

Không đúng, sao Lương Quân có khả năng có con nuôi được chứ? Theo như anh ta được biết thì cả hai đứa đều là con đẻ cơ mà.

"Đại sư, có phải trong chuyện này có gì đó nhầm lẫn rồi không? Tôi nhớ Lương Quân có hai đứa con trai, hai đứa con trai này đều là con đẻ của cậu ấy, một đứa là vợ cũ đẻ, một đứa còn lại là cậu ấy mới đẻ thêm vào mấy năm trước với cô vợ hiện tại."

Động tác nhai nuốt vịt nướng của Vệ Miên chợt dừng lại, vừa rồi cô không chú ý đến cung phu thê của người kia cho lắm, chỉ biết đối phương đã tái hôn nhưng không để ý là người nào đã cắm sừng anh ta.

Cảm giác trong nhà có phốt nhưng hứng thú của cô lại không lớn cho lắm.

Cô ăn chậm nhai kỹ một lúc, sau khi nuốt hết thịt vịt trong miệng xuống bụng mới rút một tờ giấy ra lau miệng.

"Nếu như mối quan hệ giữa anh và anh ta thân thiết thì có thể nhắc nhở một câu, tôi thấy sắp tới anh ta có tướng để tang con đấy, chỉ sợ là người làm, kêu anh ta tự chú ý một chút đi."

Lương Quân trở về nhà với một thân bám đầy bụi bặm, bé trai nhò nhìn thấy cha về lập tức định bổ nhào tới.

Trong lòng Lương Quân vui vẻ nhưng vẫn nhảy dựng lên tránh đi, chỉ sợ con trai sẽ dính phải bụi trên người mình.

"Nhị Bảo ngoan, cha đi tắm một cái rồi quay về ngay, con chơi với dì trước đi nhé, lát nữa cha sẽ chơi cưỡi ngựa với con."

Đứa trẻ chớp đôi mắt như hạt nho đen: "Vậy cha phải nhanh lên đấy nhé!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận