Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 550: Trần nhà sập xuống rồi

.



Chương 550: Trần nhà sập xuống rồi

Chương 550: Trần nhà sập xuống rồi

"Đúng đó, không biết có phải vì vừa mới nghe cô ta nói trần nhà sẽ rơi xuống hay không mà bây giờ tớ nhìn trần nhà sao cứ cảm thấy hình như nó hơi lõm xuống thế nhỉ? Không được, tớ không quan tâm có phải tác dụng tâm lý hay không, tớ muốn ra ngoài!"

Người lên tiếng càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ hãi, cô ta đứng dậy định đi ra ngoài nhưng lại bị bạn học kéo lại.

"Cậu đừng nhát gan như thế có được không, trận đấu bóng rổ vẫn chưa xong cơ mà, ra ngoài cái gì, còn nữa, các đội viên thi đấu đã ra ngoài đâu!"

"Tớ cũng không đi, vất vả lắm mới có cơ hội được tiếp xúc gần với nam thần của mình, tớ cũng không muốn bỏ qua như vậy đâu."

"Đúng, tớ cũng không muốn ra ngoài!"...

Thật ra, Vệ Miên làm như vậy cũng tương đương với thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, mấy nhân quả này đều cần một mình cô gánh chịu hết, mà cũng chẳng có một chút lợi ích gì cho việc tu luyện của cô, nhưng cô vẫn làm như thế.

Cô thật sự hy vọng mọi người có thể tránh được dưới lời khuyên của cô vì dù sao nếu như sự cố này thật sự phát sinh, đối với bản thân bọn họ mà nói có khả năng sẽ có rất nhiều người phải mất đi mạng sống của mình.

Cho dù là người không mất mạng thì cũng có khả năng sẽ bị thương rất nặng, thậm chí là để lại bóng ma tâm lý to lớn.

Thế nhưng, cho dù cô có nói thế nào, có người tin cô nhưng cũng sẽ có người không tin cô, mà số người không tin lại chiếm nhiều hơn.

Mắt thấy thời gian càng ngày càng gần mà ở hiện trường vẫn có nhiều người không chịu tin như cũ, thậm chí, mấy đội viên bóng rổ kia đã có ý định tiếp tục thi đấu rồi.

Vệ Miên liếc mắt nhìn xung quanh một vòng rồi dứt khoát nói với giáo viên họ Trương vừa mới xuất hiện ngăn cản cô kia.

"Thưa thầy, nếu như em đoán không lầm thì gia đình thầy có ba anh chị em, trên thầy có một chị gái và bên dưới còn một em trai, mối quan hệ giữa các chị em nhà thầy vô cùng tốt, nhưng sáu năm trước, em trai của thầy đã qua đời vì tai nạn giao thông nên chỉ còn lại mỗi thầy và chị gái."

"Quan sát tướng mặt của thầy có thể thấy nhật giác có đốm đen, chứng minh sức khỏe của cha thầy không tốt, mà nguyệt giác của thầy có nốt ruồi xấu, cho thấy mẹ thầy đã qua đời từ nhiều năm trước."

"Ba mươi hai tuổi thầy mới kết hôn, vợ thầy là bạn học cùng cấp ba ngày xưa của thầy, ba năm trước, con trai của thầy mới chào đời nhưng đứa trẻ lại bị liệt từ nhỏ, từ hồi bé chân đã không tốt, cho đến bây giờ vẫn đang chạy khắp nơi cầu bác sĩ."

Câu này vừa thốt ra khiến thầy giáo kia không khỏi kinh ngạc.

Những người khác nghe thấy vậy cũng không cảm thấy có gì cả, rất nhiều người đều biết vợ của thầy Trương là bạn học cùng cấp ba của anh ta, trước đây anh ta thường hay nói hồi còn học cấp ba rất hay bị vợ bắt nạt.

"Thầy Trương, có phải cô ta đã biết chuyện từ lâu rồi không, không phải lịch sử yêu đương của thầy với vợ đã sớm kể hết cho bọn em nghe rồi sao?"

"Thầy Trương, con trai của thầy thật sự bị liệt sao? Sao trước đây chưa từng nghe thấy thầy nhắc tới?"

"Thầy ơi, sức khỏe của ông cụ nhà thầy không tốt sao?"

Vẻ ngạc nhiên của Trương Vệ Đông lộ rõ mồn một, chỉ bởi vì những gì mà Vệ Miên đã nói kia thật sự quá chuẩn.

Cho dù là mấy vị tiên sinh đoán mệnh mà trước đây anh ta từng nghe nói tới cũng không thể bói ra được nhiều như vậy, huống chi, Vệ Miên cũng không hề hỏi một câu nào hết, chỉ dựa vào mỗi một gương mặt của anh ta đã có thể bói ra được chuyện trước đây.

Về phần chuyện con trai của anh ta bị liệt từ nhỏ, đừng nói là các sinh viên mà ngay đến cả giáo viên trong học viện cũng có rất ít người biết được.

Căn bệnh này vốn đã không có bao nhiêu hy vọng có thể chữa khỏi rồi, bác sĩ nói thần kinh của cậu bé bị tổn thương nghiêm trọng, sau này chữa trị vẫn sẽ để lại hậu di chứng rất rõ ràng.

Lại càng đừng nói đến chuyện em trai qua đời vì tai nạn giao thông vào sáu năm trước...

Trương Vệ Đông cảm thấy lông tơ tóc gáy trên người đều dựng đứng hết cả lên.

"Sao... sao em biết được?"

Vệ Miên lạnh lùng nói: "Em nói mình biết xem bói, bây giờ thầy có thể tin em được chưa?"

"Tin tin tin, bây giờ tôi sẽ cho các sinh viên rút khỏi đây ngay." Trương Vệ Đông cũng không còn dám nghi ngờ nữa mà lập tức gật đầu, sau đó nhận lấy cái loa rồi hô về phía các sinh viên: "Bây giờ tất cả mọi người đi về phía lối ra cách mình gần nhất, chú ý đừng chen chúc, bắt đầu rút từ hàng ghế đầu tiên, hai hàng một, sau khi đằng trước đi hết thì hàng sau nối đuôi vào!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận