Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 389: Hoa Văn Như Da Rắn

.



Chương 389: Hoa Văn Như Da Rắn

Chương 389: Hoa Văn Như Da Rắn

Sau khi toàn bộ khí xanh bị xua đi sạch, gương mặt của Phương Viên cũng từ từ khôi phục vẻ tỉnh táo, loại hoang mang và điên cuồng trên nét mặt của cô ta ban nãy đã lập tức biến mất hẳn, cứ như người vừa mới tỉnh khỏi giấc mộng, vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện giờ của mình cho lắm.

"Cô không sao chứ?"

Thấy cô ta đã khôi phục lại như thường, lúc này, hai nhân viên cứu hộ mới buông người ra.

Phương Viên dùng hai tay đỡ trán, ra sức lắc đầu, mới đầu cô ta vẫn còn hơi hoang mang nhưng rất nhanh đã phản ứng lại được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt của cô ta lập tức trắng bệch.

Ban nãy suýt chút nữa cô ta đã nhảy lầu rồi!

Sau đó, người hướng dẫn Vương Bình Hương của Phương Viên nhanh chóng nhận được tin tức mà chạy qua đây, sinh viên của mình định nhảy lầu cũng khiến cô ta sợ hãi không hề nhẹ.

"Phương Viên, em định làm gì vậy hả, có chuyện gì không nghĩ thoáng được thì có thể nói với cô, trong cuộc sống có khó khăn gì, thầy cô cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp các em, hay là ngày thường tiếp xúc với bạn học có chuyện gì không thoải mái sao? Làm việc đừng bốc đồng như vậy, nếu em xảy ra chuyện gì thì kêu cha em phải làm thế nào đây?"

Điều kiện gia đình của Phương Viên nổi trội là chuyện mà rất nhiều người đều biết, hơn nữa, cha Phương còn vô cùng biết làm người, trước đây lúc tới trường học còn không ít lần nhét lợi ích cho Vương Bình Hương, hy vọng cô ta có thể quan tâm đến con mình ở trường học một chút, có tình huống gì thì kịp thời báo cho ông ta hay.

Nếu như Phương Viên thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trường học vậy Vương Bình Hương thật sự không biết phải ăn nói với cha Phương như thế nào nữa.

Đúng lúc này, một luồng sát khí màu đen lại ngưng tụ chỗ ấn đường của Phương Viên, cùng lúc đó, nhũ băng bên rìa mái nhà đột nhiên gãy rụng, rớt thẳng xuống đầu cô ta.

Con ngươi của Vệ Miên chợt co rút.

Đây là không lấy được mạng của Phương Viên là không chịu thôi, đúng không?

Cô phi nhanh qua đó kéo Phương Viên ra.

Thế nhưng, toàn bộ chuyện này vẫn chưa kết thúc, cùng lúc Vệ Miên đẩy Phương Viên đi thì Vương Bình Hương cũng đi đến chỗ này, cô ta trông thấy Phương Viên bị kéo ra ngoài bèn vội vàng định chạy tới.

Nhưng đợi lúc cô ta phát hiện ra trên đỉnh đầu khác thường đã hoàn toàn không kịp tránh nữa rồi.

Vệ Miên ném bát canh cay tê qua một bên rồi kéo Vương Bình Hương lại, cũng đúng vào một khắc này, nhũ băng đạp thẳng xuống đỉnh đầu của hai người bọn họ, muốn tránh đã gần như không có khả năng nữa rồi.

Xung quanh lập tức ồn ào kinh hãi.

Cũng chính vào thời khắc này, Vệ Miên cầm một lá bùa phòng ngự, tiếng quát nhẹ của cô bị nhấm chìm trong tiếng hét chói tai cùng tiếng vang lớn khi nhũ băng đập xuống đất.

"Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, cấp cấp như luật lệnh!"

Một loạt thao tác liên tiếp này của cô đều đã trải qua tính toán chu toàn cả, bất cứ một bước nào chỉ cần chậm một giây thôi là hai người kia đều khó tránh khỏi số phận bị đập trúng.

Có điều, cuối cùng kết cục vẫn coi như êm đẹp.

Chỉ là ở trong mắt những người khác thì toàn bộ những hành động này đều quá nhanh.

Một cô gái trẻ mặc áo len màu vàng nhạt, đầu tiên là cứu học tỷ định nhảy lầu trước đó, sau đó lại xông tới dùng cơ thể cứu người hướng dẫn.

Nhũ băng rơi về phía lưng của bọn họ sau đó lại chệch đi như một kỳ tích, hai người chỉ bị vụn băng bắn văng tới đập trúng.

"Trời đất ơi, Vệ Miên, cậu có sao không, Vệ Miên!"

Chuyện ban nãy xảy ra quá nhanh, người bên dưới tòa nhà đều tới vây xem Phương Viên nhảy lầu, sau khi người được nhân viên cứu hộ cứu xuống dưới có rất nhiều người đã rời đi, nhưng Tô Lan Lan còn muốn nói vài câu với Vệ Miên nên vẫn chưa đi.

Lúc này trông thấy một màn này, cô ta sợ đến mức linh hồn như sắp nhảy ra, sắc mặt trắng bệch, vội chạy qua bên đó xem tình hình của Vệ Miên với vẻ kinh hồn bạt vía.

Một người khác đã sợ đến ngu người chính là Phương Viên, ban nãy hình như cô ta lại suýt chút nữa gặp thoáng qua tử thần!

Trên gò má của cô ta vẫn còn hai vệt máu, đó là vết thương do vụn băng vỡ cứa qua, lúc này đã tai qua nạn khỏi, tay chân của cô ta đều sợ đến mềm nhũn, phải ngồi dưới đất rất lâu mới đứng dậy được nhưng tứ chi vẫn còn hơi run.

Bạn cần đăng nhập để bình luận