Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 697: Rao Bán

.



Chương 697: Rao Bán

Chương 697: Rao Bán

Cùng với tu vi được tăng lên, vẻ ngoài của cô cũng khó có thể tránh khỏi xuất hiện một vài sự thay đổi, làn da càng thêm trắng sáng, đôi mắt càng thêm đen láy, không rõ cho lắm nhưng những người quen biết cô nhìn thấy cô đều sẽ cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.

Không thể nói rõ được là ở đâu nhưng thoạt nhìn đã đẹp hơn ngày xưa rất nhiều rồi.

Vệ Miên lại chẳng có một chút cảm giác nào cả, cảm giác duy nhất chính là thực lực hiện giờ cuối cùng cũng đã bằng một nửa kiếp trước rồi.

Cảm giác được linh khí dồi dào trong cơ thể, cô không nhịn được mà híp mắt lại đày thoải mái.

Thông qua sự hiểu biết trong hai năm này đối với Đạo môn, với thực lực hiện giờ của cô chắc chắn thuộc hàng nhân tài kiệt xuất ở thế giới này, chỉ cần không tự tìm đường chết khiến cho bị một đám người vây công thì trên cơ bản có thể an nhàn đến già. ...

Bích Thủy Viên Lâm cách trường đại học Thanh Bình hơi xa, mỗi ngày thời gian cô tiêu tốn trên đường đi đều nhiều hơn trước đây bốn mươi phút, có điều, quen rồi sẽ thấy cũng không có gì cả, ít nhất thì buổi tối ở chỗ này cũng không có nhảy quảng trường đinh tai nhức óc.

Vệ Miên tìm người giúp mình chuyển một cây nho ở sân sau của căn nhà nhỏ đến biệt thự trồng, số còn lại đều để lại hết, sau này chủ hộ mới tới cũng không đến mức sân sau trống huơ trống hoác.

Cô quyết định rao bán căn nhà lầu này, sau đó đã có người tìm tớ.

"Đại sư, cô xem thế này có được không, cô bán mảnh sân đó cho tôi, tôi bằng lòng trả giá cao hơn giá thị trường hai mươi phần trăm."

Cuối thu nắng nóng gay gắt, trên gương mặt mập mạp của Vương Đông Thịnh nhễ nhại mồ hôi, cổ áo cũng ướt đẫm một mảng.

Vệ Miên sững sờ: "Ông cần căn nhà này làm gì thế, người tập thể dục ở quanh đây nhiều, sống ở chỗ này gần như không có tính riêng tư gì cả, hơn nữa, buổi tối còn có người tới nhảy quảng trường, không thích hợp với ông đâu."

Vương Đông Thịnh biết những lời mà đại sư nói đều là sự thật nhưng ông ta chắc chắn có lý do của mình, ông ta lôi một chiếc khăn tay từ trong túi áo ra lau mồ hôi trên mặt, sau đó mới đáp: "Tôi cảm thấy phong thủy ở chỗ này đã từng được cô đích thân điều chỉnh, cô còn sống ở nơi này một khoảng thời gian dài như thế cho nên căn nhà này chắc chắn tốt, vừa vặn cha mẹ tôi không muốn sống ở chung cư, cảm thấy các hộ gia đình đều đóng cửa tự sống cuộc sống riêng của mình, không có tình cảm cho lắm. Tôi mới nghĩ tìm một chỗ nhiều người rồi mua một căn nhà cho họ, ngày nào cũng có thể thêm chút niềm vui."

Nói xong, Vương Đông Thịnh không nhịn được mà đi vào trong sân, chỉ vào vườn hoa nhỏ ở sân trước kia và nói: "Mẹ tôi còn thích làm vườn, diện tích lớn quá thì tôi sợ bà cụ mệt, mà kích thước của vườn hoa này lại vừa vặn, bà cụ có thể kiếm ít việc mà làm, cũng không đến mức càm ràm tôi với cha tôi mãi."

"Buổi tối ngoài cổng có nhảy quảng trường, mẹ tôi là một người không thể nào nhàn rỗi được, đến khi ấy nhạc vừa nổi lên là bà cụ sẽ không chịu ngồi yên đâu, phỏng chừng xuất hiện còn nhanh hơn bất cứ ai ấy chứ."

"Bên ngoài đông đúc thì càng tốt, vừa vặn mẹ tôi đang chê cha tôi ít nói, không có ai nói chuyện với bà, cứ để bà gia nhập với hội hóng hớt của mấy người kia đi, đảm bảo ngày nào cũng có thể nói đến khô miệng mới về nhà."

Vương Đông Thịnh nghĩ đến cuộc sống đặc sắc sau này của mẹ mình mà không nhịn được nhoẻn miệng cười, trong nụ cười đã bớt đi nét con buôn ngày xưa, trở nên thành thật hơn rất nhiều.

Vệ Miên: "... Ha ha, ông đúng là hiếu thuận quá!"

Trước đó cô đã hỏi giá của căn nhà lầu với người ta rồi, không có cái danh bị ma ám đè đầu, cho dù là từ diện tích của mảnh sân nhỏ này hay là vị trí địa lý của căn nhà chắc chắn sẽ không bán với cái giá quá thấp được đâu.

Lúc trước là vì căn nhà lầu có ma ám nên Vệ Miên mới nhặt được lợi, chỉ tốn có một trăm bốn mươi vạn đã mua được, nhưng bây giờ ít nhất cũng có thể bán với giá hơn nghìn vạn đi, trong hai năm này nó cũng đã tăng giá gấp mấy lần trong tay cô rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận