Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 346: Đến Thôn

.



Chương 346: Đến Thôn

Chương 346: Đến Thôn

Kiều Tâm Lượng vừa nhắc đến Kiều lão tam là có người nhanh chóng nhớ ra, nói ra thì trong thôn bọn họ vẫn còn không ít người là người của Kiều lão tam, nhưng đã rất nhiều năm rồi người kia không còn tới đây.

"Bảo sao tôi thấy cậu quen mặt thế, tướng mạo của đứa trẻ này giống y như đúc với ông chủ Kiều, bộ dáng thật sự giống quá đi mất."

Một người trên dưới năm mươi tuổi, trông giống bác gái vừa nghe nói là con nhà Kiều lão tam đã lập tức tiến lại gần.

Từ nhỏ đến lớn Kiều Tân Lượng đã nghe câu này quá nhiều rồi nên hoàn toàn không để trong lòng.

Chẳng qua, anh ta muốn chọn nghĩa trang cho cha mẹ ở chỗ này nên nhất định phải tạo dựng mối quan hệ tốt với người ở đây, chứ cũng không thể xuất hiện loại chuyện như ở nhà họ Kiều được.

Bởi thế, Kiều Tân Lượng lập tức chào hỏi mấy chú bác thím mà hoàn toàn không quen biết nhưng vẫn phải vô cùng có lòng kiên nhẫn kia, còn kêu tài xế lấy đồ ở cốp sau xe ra chia cho mọi người.

Cậu hai Đinh nhìn thấy một màn này mà vô cùng khen ngợi, trải qua một khoảng thời gian này, cuối cùng thì Kiều Tân Lượng cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi.

Đợi khoảng vài phút, sau khi cảm giác mới lạ của thôn dân qua đi mới có người đi gọi trưởng thôn tới.

Trưởng thôn là một ông cụ đã hơn sáu mươi tuổi, trong tay còn cầm một cái tẩu thuốc, trên gương mặt ngăm đen phủ đầy vẻ tang thương của một người quanh năm lao động mệt nhoài.

"Con nhà họ Kiều à, sao cháu lại tới đây? Mà mấy người đây?"

Ông cụ nhìn Kiều Tân Lượng với vẻ nghi ngờ rồi lại nhìn mấy người đứng bên cạnh anh ta rõ ràng có khí thế hoàn toàn khác hẳn với người trong thôn, bèn hỏi mục đích tới đây của bọn họ.

"Hôm nay cháu tới thăm bác trưởng thôn."

Ở trước mặt nhiều người như thế, Kiều Tân Lượng cũng không có khả năng trực tiếp nói ra mục đích của mình, có điều, trưởng thôn đã sống mấy chục năm rồi, sớm đã là một người thành tinh, ông cụ có thể nghe ra được đối phương chắc chắn có chuyện không muốn cho người khác biết, vì thế mới thuận theo lời của anh ta mà giãn mày thoải mái.

"Coi như cha cháu còn có chút lương tâm, có thể còn nhớ đến bác, mau về nhà bác ngồi chơi một lúc, kêu bác gái cháu làm mấy món ngon chiêu đãi mọi người."

"Ôi, trên xe vẫn còn ít đồ, bác cứ nói với cháu địa chỉ để chúng cháu lái xe đến đó ạ."

Trưởng thôn họ Vương, ông cụ nghe thấy Kiều Tân Lượng nói như vậy mà trong lòng vô cùng vui sướng, nhưng ngoài miệng lại phải cười mắng: "Thằng nhóc này, vất vả lắm mới tới đây một lần mà còn mang theo đồ làm gì, sao lại khách sáo như thế chứ."

Cho dù nói như thế nhưng trưởng thôn vẫn chỉ vị trí của nhà mình cho bọn họ biết.

Nửa tiếng sau, Kiều Tân Lượng và cậu hai Đinh thành công xử lý xong trưởng thôn, một nhóm người chuẩn bị tiến vào núi, chẳng qua đường núi khó đi nên bọn họ phải đi bộ.

Con trai cả của trưởng thôn Vương Liên Sinh cũng đi cùng bọn họ, thuận tiện còn giúp bọn họ nhận đường, ở trong núi gặp phải chuyện gì đó cũng có thể có một người bản địa giúp đỡ. ...

Vừa rời khỏi thôn chưa được bao xa thì Vệ Miên đã nhìn thấy một bé gái trong bụi cỏ ở hai bên ven đường, đứa trẻ đó thoạt nhìn chỉ khoảng bảy đến tám tuổi, có một đôi bím tóc sừng dê, mặc quần đùi với áo ba lỗ, cả người thì nhem nhuốc.

Trong tay cô bé cầm một con châu chấu mà mình vừa mới bắt được, trông thấy có vài người đi đến, cô bé giật nảy mình, tay vô thức buông ra, con châu chấu vừa mới bị bắt kia lập tức nhảy đi mất.

"Nhị Ni, em làm gì thế? Cẩn thận bà nội em nhìn thấy lại đánh em!" Vương Liên Sinh nhìn thấy bé gái lại ở đây nghịch châu chấu bèn buông lời dọa dẫm.

Cô bé nghe được câu này lập tức rụt cổ, không còn quan tâm đến châu chấu nữa mà vắt chân lên cổ chạy vào trong thôn.

Thấy người chạy đi như vậy, Vương Liên Sinh cười khà khà: "Con bé này nghịch lắm, cứ phải để bà nội nó quản cơ."

"Ha ha, vừa vặn ngược lại với hồi tôi còn nhỏ, bà nội tôi thương tôi nhất đấy." Cậu hai Đinh cũng bật cười theo.

"Cha mẹ của Nhị Ni đều ra ngoài làm thuê cả rồi, trong nhà chỉ có ông bà nội đang chăm hai đứa cháu, không nghe lời là không được, bằng không, bà nội con bé thật sự sẽ không cho ăn cơm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận