Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 942: Sụp Đổ

.



Chương 942: Sụp Đổ

Chương 942: Sụp Đổ

Cách chết thật sự có thể nói là đa dạng vô cùng, chỉ trong vài ngày thôi mà nhà họ Bạch rộng lớn không còn sót lại một người nào hết.

Đến ngay cả cô vợ vừa mới lấy vào cửa năm ngoái cũng không thể trốn thoát.

Mọi người đều lén lút bảo nhau rằng chắc chắn nhà họ Bạch đã chọc giận thiên thần cho nên mới bị thần chết nhắm vào, không một người nào chạy thoát mà đều bỏ mạng hết.

Còn có người nói nhà họ Bạch bị người nguyền rủa, hoặc là bị người hạ giáng đầu.

Trịnh Hạo mượn động tác cầm tờ giấy kia của Vệ Miên để nhìn hết nội dung bên trong một lượt, khỏi phải nói, anh ta thật sự đã từng nghe nói về chuyện của nhà họ Bạch này rồi, nhưng hồi đó có thế nào cũng không ngờ được hai chuyện này lại có liên quan đến nhau.

"Phải nói rằng người nhà này đúng là đáng đời, còn không bằng súc sinh nên mới có thể làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như thế được, bây giờ hoàn toàn là tự làm tự chịu mà thôi."

Mỗi một người nhà họ Bạch đều được nuôi lớn từ máu thịt của thai phụ kia, dựa vào thai phụ kia mới có được cuộc sống xa hoa phung phí của bây giờ, cô ta chính là nền móng của nhà họ Bạch.

Cho nên một khi nền móng này mất đi rồi, thứ đợi chờ nhà họ Bạch chỉ có sụp đổ ầm ầm mà thôi. ...

Ngày hôm sau, Vệ Miên đến Đoán Mệnh Quán, Tân Hiểu Đồng đã sớm đứng đợi ở cửa rồi, vừa trông thấy cô là trực tiếp cười tươi như hoa nở.

"Bà chủ, cô về rồi à!"

Vệ Miên mỉm cười rồi đưa một cái hộp trong tay cho cô ta: "Quà cho cô đấy."

Tân Hiểu Đồng vừa nghe là quà đã lập tức cười tít cả mắt lại: "Cảm ơn bà chủ, bà chủ phát tài to!"

Nói xong, cô ta sung sướng và vui vẻ nhận lấy.

Nhưng cô ta cũng không vội mở ra ngay mà nói lại lịch hẹn sáng hôm nay cho Vệ Miên biết.

"Sáng nay tổng cộng có hai lịch hẹn, một người chín giờ và một người mười giờ, nếu buổi chiều cô vẫn còn thời gian thì còn một người muốn đặt lịch hẹn tới nhà xem phong thủy."

Hôm nay Vệ Miên đặc biệt để trống thời gian để xử lý lịch hẹn, cô lập tức đồng ý luôn: "Hẹn cả đi, hôm nay chốt ba người này, những người còn lại để đến ngày mai."

"Được, bà chủ."

Nói chuyện chính xong, còn chưa đến giờ khách hàng tới cửa nên Tân Hiểu Đồng bắt đầu chia sẻ những tin tức mà mình đã nghe được từ văn phòng luật sư bên cạnh trong suốt khoảng thời gian này cho Vệ Miên.

Nói thật, ngày nào cô ta cũng ăn dưa đến no căng rồi, người tới kiện tụng đúng là thể loại nào cũng có, thật sự khiến cô ta được mở mang tầm mắt quá.

Hai người vừa nói vừa cười, rất nhanh, vị khách đầu tiên đã tới.

Đợi Tân Hiểu Đồng dẫn người vào phòng tiếp khách xong mới quay trở về vị trí làm việc tại quầy tiếp tân của mình, cô ta lôi món quà mà bà chủ tặng từ trong túi áo ra, nôn nóng muốn biết bên trong là thứ gì.

Đây là một chiếc hộp nhỏ vuông vắn, bên trên khắc logo của Châu Cửu Phúc.

Trông kích cỡ này, Tân Hiểu Đồng đoán có khả năng là một mặt dây chuyền hay vòng tay gì đó, hoặc là món đồ trang trí nhỏ nào đó, nhưng đợi sau khi cô ta mở ra.

"Á!"

Tân Hiểu Đồng bịt chặt miệng mình, vừa rồi cô ta không nhịn được mà suýt chút nữa đã hết thành tiếng.

Nhưng vì thật sự quá mức kích động nên cô ta vẫn nhảy tại chỗ vài cái, sau đó vui vẻ lấy chiếc vòng tay bằng vàng sáng lấp lánh kia ra.

Cô ta cẩn thận đeo nó lên cổ tay của mình.

Hu hu mẹ ơi, đây là bà chủ thần tiên gì vậy, cũng hào phóng quá rồi đó!

Hơn nữa, chiếc vòng tay này còn quá đẹp, đẹp đến mức cô ta không nỡ đeo.

Thẳng cho đến một lúc lâu sau, gương mặt của Tân Hiểu Đồng vẫn đỏ bừng đầy kích động như cũ, cô ta nhìn ký hiệu trên chiếc hộp mà càng muốn khóc hơn.

Bà chủ nhà ai đi công tác mang quà về cho nhân viên lại mang một chiếc vòng tay vàng hơn một trăm gam cơ chứ.

Bây giờ vàng đắt bao nhiêu, chỉ một chiếc vòng tay này thôi đã ngang với tiền lương mấy tháng của cô ta rồi đó!

Nếu bà chủ là nam giới, cô ta sẽ không nhịn được mà muốn lấy thân báo đáp luôn quá.

Nhưng bà chủ lại là nữ giới, còn là một cô gái trẻ thơm tho mềm mại, nghĩ như vậy, cũng không phải cô ta không làm được...

Bạn cần đăng nhập để bình luận