Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1139: Sao Lại Thế Được Chứ

.



Chương 1139: Sao Lại Thế Được Chứ

Chương 1139: Sao Lại Thế Được Chứ

"Sao lại thế được chứ, đều là người cùng nghề cả, dưới tình huống như vậy, cho dù là anh nhìn thấy cũng sẽ giúp một tay thôi."

Tạ Thận nói xong lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn thanh trường đao trong tay Vệ Miên với vẻ ngưỡng mộ, cái thứ này lợi hại cỡ nào thì bọn họ cũng đã được tận mắt nhìn thấy, vốn dĩ cây pháp khí hình quạt kia đã đủ lợi hại rồi, bây giờ lại có thêm một thứ hoàn toàn không thua kém gì nữa.

Được rồi, tiếp tục bất công đi, để tôi chống mắt lên xem còn có thể bất công đến mức nào được nữa, dù sao cũng đã như thế cả rồi, tôi không tin còn có thể lên được cả trời.

Có điều, cái thứ này quả thật không phải vật mà mình có thể thu phục được, chỉ xét riêng việc Vệ Miên dùng linh khí để vẽ nhiều đạo phù như thế đã đủ khiến mọi người chùn bước rồi.

Ngưỡng mộ vẫn hoàn ngưỡng mộ nhưng bọn họ không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì, một nhân vật lợi hại như vậy đã nợ ân tình, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy phen này mình thật lời.

Vệ Miên cất pháp khí đi, bây giờ cuối cùng mọi người cũng có thời gian xử lý hố móng ở đầu rồng.

Vốn mấy người Tạ Thận còn cảm thấy chuyện này rất khó làm nhưng sau khi biết được thực lực của Vệ Miên, bọn họ lập tức thay đổi tâm thái ngay, thật ra cũng không phải chuyện khó bao nhiêu.

Thất tinh đinh trận vì được mấy người kịp thời ngăn cản, đến ngay cả bố trí còn chưa kịp bố trí gì, mà mấy người nước Oa sử dụng que đen ngấm ngầm phá hỏng long mạch đã bị Vệ Miên trực tiếp thu phục công cụ gây án.

Cũng chính vì người của Cửu Cúc nhất phái vẫn chưa biết, bằng không, sợ rằng sẽ tìm một chỗ mà khóc quá.

Tiếp theo đấy, bọn họ vẫn chỉ huy mấy công nhân kia dỡ bỏ, sau đó còn phải dọn sạch sẽ sát khí còn sót lại trong hố, Vệ Miên nghĩ long mạch này đã chịu tai bay vạ gió một phen như thế, còn không bằng trực tiếp tặng nó một phần cơ duyên đi.

Cô lục tìm bùa chú mang theo trên người, phần lớn đều là bùa trừ tà và trấn sát, chứ không có loại mà mình cần.

Vì thế, cô lại ngưng tụ linh khí trên đầu ngón tay vẽ ra một lá bùa tụ linh rồi đánh vào hố móng, sau đó mới kêu công nhân lấp lại.

Mấy lá bùa tụ linh này của Vệ Miên cũng được tính là chất dẫn, có nó ở đây, trong những năm tháng sau này, long mạch có thể hấp thụ được nhiều linh khí hơn để cường hóa bản thân, tạo phúc cho hậu nhân.

Cô cũng làm đúng y như thế với các hố móng sau đó, long mạch này đã hoàn toàn được bảo vệ, sau này, cho dù có người ra tay với nó tiếp nhưng mấy việc mà Vệ Miên đã làm ban nãy cũng có thể ngăn chặn được một phen.

Khác với long mạch trên hòn đảo nhỏ kia đã bị chặt đứt từ tận hai năm trước, hơn nữa khi ấy còn nhắm ngay vào vị trí tim rồng, trong vòng hai năm, long khí đã biến mất sạch sẽ không còn lại gì.

Nhưng long mạch hiện giờ vẫn còn hoàn chỉnh, có khả năng là người của Cửu Cúc nhất phái không dám dùng cách tương tự ở một chỗ nhạy cảm như dãy Tần Lĩnh này, thất tinh đinh trận so ra lại càng ổn thỏa và bí mật hơn một chút.

Có điều, nói đến Cửu Cúc nhất phái, Vệ Miên cảm thấy một đám người như vậy cứ luôn nhảy tưng tưng bên ngoài cũng rất phiền phức, cho nên cô kêu người dẫn Vương lão tam lên đây.

"Ông truyền tin ra ngoài, cứ nói tất cả đã xong xuôi, bây giờ hố móng thứ hai cũng đã được xây xong, ngày mai sẽ lắp đặt, kêu bọn họ nhanh chóng tới đây."

Vương lão tam vẫn không nói gì cả, vẫn bày ra bộ dáng yếu đuối chống cự.

Vệ Miên biết Vương lão tam này cũng không phải người cứng đầu, có biểu hiện như bây giờ chẳng qua là sợ sau khi khai hết toàn bộ xong thì mình sẽ không còn giá trị tồn tại nữa, sẽ bị bọn họ bỏ mặc, cũng sẽ bị phía bên nước Oa trả thù.

Không phải cứ cứng đầu đã là cách hay, Vệ Miên khởi động tâm niệm, lập tức dẫn một luồng sát khí nhẹ từ trên thanh trường đao màu đen về phía ông ta.

Sau khi sát khí nhập thể, sắc mặt của Vương lão tam lập tức trắng bệch, trên trán túa ra mồ hôi hột, rất nhanh đã tập trung thành dòng và nhỏ xuống như mưa.

Vệ Miên nhếch miệng cười, chỉ nhìn ông ta với vẻ bình tĩnh như thế.

Cả người Vương lão tam đau đớn khủng khiếp, chỉ cảm thấy tay chân đã không còn là của mình, lục phủ ngũ tạng như bị người xoắn mạnh thành một cục, đợi khi ông ta vất vả lắm mới thích ứng được một chút thì nó lại xoắn càng chặt hơn, lần nào cũng khiến ông ta đau đến mức không muốn sống nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận