Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 987: Tinh Mắt

.



Chương 987: Tinh Mắt

Chương 987: Tinh Mắt

Vừa mới đưa ra quyết định này xong thì Vệ Miên nhìn thấy ấn đường của Tôn Chính Dương từ từ tập trung một luồng khí đen, cô lại quay đầu nhìn về phía Lương Hạo Nhiên và Trịnh Hạo, trên gương mặt của hai người họ cũng có khí đen tương đồng.

Được rồi, lần này cô biết mình chắc chắn cũng có luôn rồi.

Vệ Miên nhướng mày, đột nhiên thay đổi ý định, nói muốn tá túc ở đây một đêm.

Người nhà họ Tôn vừa nghe xong lập tức mừng rơn, vội vàng đi chuẩn bị phòng, vì căn nhà vừa mới được xây xong nên phòng ốc cũng có sẵn, chỉ cần thêm chăn ga gối đêm là được.

Vệ Miên không để ý đến mấy vấn đề này, dù sao cô cũng không có dự định đi ngủ, đến ngay cả hai người Trịnh Hạo cũng đừng hòng ngủ được.

Đằng sau nhà họ Tôn có một ngọn núi, tối nay cô dự định dẫn hai người họ lên núi tu luyện, không cần biết cháu nhà có lệch môn hay không, tóm lại vẫn phải tu luyện.

Vì thế tối hôm ấy, Vệ Miên đợi người nhà họ Tôn ngủ hết rồi bèn một trái một phải kéo hai người Trịnh Hạo rồi thi triển thúc địa thành thốn, chẳng qua chỉ trong chớp mắt đã đến đỉnh núi.

Gió đêm tháng mười một thổi lên người cũng không hề dễ chịu một tí nào cả, cũng may mà mấy người bọn họ đều là người tu luyện, sức khỏe của Vệ Miên đã hoàn toàn hồi phục nên đã không còn sợ lạnh đến vậy nữa.

Trịnh Hạo với Lương Hạo Nhiên tận mắt nhìn thấy Vệ Miên thi triển thuật pháp, hiển nhiên cũng vô cùng động lòng, bọn họ nhìn cô như hai con thú nhỏ vô cùng đáng thương, suýt chút nữa thì quỳ xuống dập đầu hô sư thúc/ sư phụ, tôi cũng muốn học.

Ông cụ Trịnh cũng biết thúc địa thành thốn, trước đây cũng từng dẫn cả Trịnh Hạo theo và thi triển, nhưng cho dù là về mặt tốc độ hay là khoảng cách mà nói thì đều kém hơn Vệ Miên rất nhiều.

Trịnh Hạo là một người tinh mắt, hiển nhiên biết ai giỏi ai kém rồi.

Lương Hạo Nhiên giậm chân, lạnh đến mức rùng mình, sức khỏe của cậu ta đã tốt hơn ngày trước không ít nhưng vẫn yếu ớt hơn người bình thường.

Có điều, cậu ta không nói một câu nào hết mà vẫn ngồi thiền dựa theo phương pháp mà Vệ Miên dạy, cảm nhận sinh khí trong rừng cây, cố gắng tiếp xúc với chúng, thử dẫn chúng vào trong cơ thể mình.

Vệ Miên nhìn thấy hai người nhanh chóng nắm được nội dung chính, sinh khí xung quanh cũng đã bắt đầu chui vào trong cơ thể của hai người họ, chỉ là mới đầu sẽ chậm hơn một chút mà thôi.

Bản thân cô cũng chọn một tảng đá to rồi ngồi lên, nhắm mắt bắt đầu ngồi thiền.

Chẳng qua chỉ trong chớp mắt đã không còn cảm giác được khí tức của Vệ Miên nữa, cô giống như đã hòa làm một thể với tự nhiên vậy.

Trong rừng cây buổi đêm ngoại trừ tiếng xào xạc của gió thổi qua cành cây thì thi thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu của mấy loài động vật, cây cối xung quanh đứng sừng sững trong im lặng.

Sau vài lần hít thở, Vệ Miên bắt đầu điên cuồng hấp thụ sinh khí xung quanh, cơ thể cô giống như một cái động không đáy, có hấp thụ bao nhiêu cũng không đầy được.

Cùng với sinh khí chui vào trong cơ thể, cô cũng đang khống chế công pháp trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, cố gắng chuyển hóa sinh khí thành linh khí, từ từ bồi dưỡng kinh kỳ bát mạch trong cơ thể mình.

Thời gian ngồi thiền luôn vô cùng ngắn ngủi, đợi khi mấy người nghe thấy tiếng gà gáy mới phát hiện ra, vậy mà một buổi tối đã trôi qua như vậy rồi.

Ba người gần như đồng thời mở mắt.

Trịnh Hạo có hơi khó tin, vậy mà anh ta thật sự đã ngồi thiền cả một đêm, hơn nữa, giữa chừng còn không đi vệ sinh, không uống nước, không ăn gì cả, đây là độ chuyên chú mà anh ta chưa từng có khi ở nhà.

Anh ta không khỏi cười tươi như hoa nở, nghĩ sau này nhất định phải thường xuyên đi tu luyện cùng sư thúc mới được. Nếu anh ta có sự chuyên chú như vậy sớm hơn thì nào có đến mức gà mờ như bây giờ chứ?

Mà Lương Hạo Nhiên trải qua một đêm ngồi thiền, cậu ta dựa theo phương pháp mà sư phụ dạy để vận chuyển, bây giờ không có cảm giác gì đặc biệt cụ thể cả nhưng ngồi cả một đêm mà cơ thể lại không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại càng lúc tinh thần càng phơi phới, cảm giác cả người tràn trề sức lực dùng không hết.

Đợi sau khi bọn họ xuống núi lại vừa lúc nhà họ Tôn chuẩn bị ăn sáng, chỉ nghe thấy bọn họ đang thảo luận về bản tin mới được công bố vào sáng nay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận