Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 464: Cô Bé Đi Theo

.



Chương 464: Cô Bé Đi Theo

Chương 464: Cô Bé Đi Theo

Mà lúc này, tiếng khóc của trẻ con vang bên tai mọi người vẫn kéo dài không dứt, hết tiếng này đến tiếng khác, âm thanh càng ngày càng thê thảm.

Dương Hải Bình cũng hơi sợ hãi run rẩy, đang không biết phải làm thế nào thì lại trông thấy ánh mắt của Vệ Miên đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, vẻ mặt cũng không còn nhàn nhã như lúc mới đầu.

Hai mắt anh ta lập tức sáng ngời, đúng rồi, sao anh ta lại quên mất một vị đại sư chân chính này chứ?

Vì thế, anh ta chạy bước nhỏ đến bên cạnh Vệ Miên: "Đại sư?"

Vệ Miên đang nhìn chằm chằm vào đám âm khí vẫn luôn bay lơ lửng giữa không trung kia, âm khí này đã dày đặc đến độ cô chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được rồi.

Có sự ngăn trở của âm khí cho nên không thể nhìn ra được thứ bên trong đó là gì.

Vệ Miên mở thiên nhãn ra, rất nhanh đã có thể trông thấy quỷ đồng bên trong các tầng âm khí một cách rõ ràng.

Chính là bé gái đi theo bên cạnh Đường Uyển trước đây.

Có điều, âm khí trên người nó thoạt nhìn đã đặc hơn lần trước rất nhiều, hơn nữa, trong răng trong cái miệng đang há to kia cũng trở nên sắc bén hơn hẳn.

Không biết giữa hai mẹ con nhà này đã xảy ra chuyện gì mới trở mặt như vậy, nhưng người trần muốn thoát khỏi tiểu quỷ mà mình nuôi e rằng sẽ rất khó.

Đường Uyển đã dùng dị thuật gì đó để chặt đứt mối liên hệ với tiểu quỷ nhưng cái thứ này cực kỳ thù dai, lòng ghen tị cũng vô cùng mạnh, cho dù là bị vứt bỏ với lý do gì thì chắc chắn nó vẫn sẽ khiến chủ nhân không được sống tốt.

Hiện giờ vẫn chưa biết tiểu quỷ của Đường Uyển đã trải qua chuyện gì mà thực lực lại tăng vọt lên như thế, nhưng lòng thù hận đối với cô ta chỉ có tăng chứ không có giảm, một khi có năng lực chắc chắn sẽ báo thù.

Mà lúc này, lòng kiên nhẫn của tiểu quỷ bên trong âm khí cuồn cuộn đã đến cực hạn rồi, nó nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang trốn tránh khắp nơi trong đám đông kia mà trong lòng chỉ còn lại đúng một suy nghĩ.

Đi chết đi, đều chết hết cả đi, chết rồi còn có thể chơi với nó mãi mãi!

Khí đen trong tay nó càng tích tụ lại càng nhiều, rất nhanh đã ngưng tụ thành một khối đánh về phía Đường Uyển ở chính giữa.

Đường Uyển dường như cảm giác được nguy hiểm, cô ta lập tức kéo trợ lý đến chắn trước người mình.

Trợ lý là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, lúc này cũng đã sợ đến mức run lẩy bẩy rồi.

Hơn nữa, cô ta còn ở ngay bên cạnh Đường Uyển, có thể cảm giác được sự khác thường trên người cô ta rõ ràng hơn những người khác.

Đường Uyển kéo cô ta đến chắn trước người mình một cách không hề chần chừ như thế khiến cô gái vẫn luôn coi Đường Uyển thành thần tượng mà tôn sùng lập tức sụp đổ niềm tin.

Cảm giác được khí lạnh cách mình càng ngày càng gần, và cả hai cánh tay đằng sau đang bóp chặt lấy cánh tay của mình kia khiến trong lòng trợ lý dâng lên một loại cảm giác tuyệt vọng.

"Mi dám!"

Đột nhiên một tiếng quát nhẹ truyền tới, có một thứ gì đó màu trắng bay "vút" một cái qua đỉnh đầu của cô ta, đánh vào giữa không trung.

Sau đó, trợ lý chỉ nhìn thấy một vật thể dài màu trắng vốn chắc hẳn sẽ không gặp bất cứ cản trở gì dường như lại đụng phải một thứ vô hình nào đó, đột nhiên bùng phát ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt.

"Á..." Tiếng kêu thảm thiết và thê lương vang lên bên tai tất cả mọi người.

Cùng là tiếng khóc nhưng lọt vào trong tai lại hoàn toàn biến âm so với vừa rồi.

Ngọc Cốt Phiến một đòn đánh trúng cũng không trực tiếp trở về ngay mà lơ lửng giữa không trung giằng co với đống âm khí kia.

Người trong đoàn làm phim run như cầy sấy, người nào nhát gan đã bắt đầu chạy trối chết, những người còn lại cũng ôm chặt nhau thành nhóm, chỉ sợ bị cái thứ gì đó không nhìn thấy kia nuốt chửng.

Đường Uyển thấy mình vẫn còn bình an vô sự, còn cái thứ kia đã bị một cô gái trẻ chặn lại, thế là cô ta vội vàng buông tay của trợ lý ra, tiếp tục trốn phía sau người quản lý với sắc mặt trắng bệch.

Sắc mặt của người quản lý cũng không dễ coi.

Nhưng bây giờ anh ta đã không còn quan tâm được nhiều đến thế nữa, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào giữa không trung.

Những người khác đang ôm nhau nhưng cũng không cản trở bọn họ ngẩng đầu nhìn, bọn họ nhìn về phía đối diện của Ngọc Cốt Phiến nhưng rõ ràng ở chỗ đó chẳng có gì cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận