Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 900: Đây Không Phải Chỗ Mà Cô Có Thể Vào

.



Chương 900: Đây Không Phải Chỗ Mà Cô Có Thể Vào

Chương 900: Đây Không Phải Chỗ Mà Cô Có Thể Vào

Vẫn giống như ban nãy, không mang theo bất cứ sự sốt ruột hoặc bất mãn nào.

Châu Trường Sinh nhíu chặt mày, một đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa, bên ngoài cửa không chỉ có mỗi một vệ sĩ, có chuyện gì thì vệ sĩ cũng sẽ trực tiếp đi vào báo cáo chứ làm sao có khả năng gõ cửa được chứ.

Ông ta lập tức cảnh giác: "Ai?"

Một giọng nữ không nhanh không chậm vang lên bên ngoài cửa.

"Châu tiên sinh, có vài chuyện muốn bàn với ông đây."

Châu Trường Sinh nghe thấy giọng nữ truyền tới từ bên ngoài, không biết tại làm sao lại không còn khẩn trương đến vậy nữa, cho dù ông ta không thể cử động nhưng bên trong phòng bệnh này còn có trợ lý và bác sĩ chăm sóc, hai người đàn ông trưởng thành không có khả năng không đối phó được với một cô gái.

Càng huống chi Dương tiên sinh cũng ở đây.

Nhưng gần đến lúc phẫu thuật rồi, ông ta không dám mạo hiểm một chút nào hết, đang lúc ông ta định lên tiếng từ chối thì đột nhiên cánh cửa bị người đẩy ra từ bên trong.

Một cô gái thoạt nhìn bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn được nữa xuất hiện ở cửa.

Bình thường là để chỉ cách ăn mặc của cô, chỉ áo phông trắng đơn giản với quần bò giống như rất nhiều cô gái trên đường phố, chẳng qua là vẻ ngoài ưa nhìn hơn một chút mà thôi.

Ưa nhìn đến mức cho dù ông ta đã từng thấy qua nhiều nữ giới muôn hình muôn vẻ nhưng vẫn không nhịn được mà hai mắt sáng ngời.

Còn không bình thường là chỉ khí chất quanh người của cô gái này, loại ung dung nhàn nhã đó rất khó nhìn thấy được trên người các cô gái ở độ tuổi này.

"Cô là ai? Đây không phải chỗ mà cô có thể vào!"

Trợ lý của Châu Trường Sinh nhìn thấy người tới là một cô gái trẻ tuổi nhưng lại không dám thả lỏng một chút nào hết, anh ta tiến lên một bước, quở trách với vẻ mặt bất thiện.

Ánh mắt nhìn Vệ Miên mang theo vẻ chán ghét vô cùng, anh đã làm trợ lý của Châu tiên sinh suốt nhiều năm như thế cũng đã từng gặp qua rất nhiều nữ sinh như vậy rồi.

Vì thiếu phấn đấu mà muốn tìm một phiếu cơm dài hạn để bám vào, hoàn toàn không quan tâm đối phương có bằng tuổi ông nội mình hay không.

Thế nhưng, sau khi anh ta quở trách như thế, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì hết, lúc này, sắc mặt của trợ lý mới chợt thay đổi, anh ta lạnh lùng quát: "Vệ sĩ đâu? Người đâu! Dẫn cô ta ra ngoài!"

Vệ Miên hơi nhướng mày, đối diện với lời quở trách như vậy cũng không giận không phiền, chỉ có khóe miệng là nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, không nhanh không chậm nói: "Ồ, ý anh là bốn người ngoài kia đúng không? Bây giờ bọn họ hơi bận, để tôi nói chuyện riêng với Châu tiên sinh."

Sắc mặt của trợ lý càng khó coi hơn.

Mấy vệ sĩ này đều được nhà họ Châu bỏ tiền lương cao để mời tới, đã theo bên cạnh Châu tiên sinh suốt nhiều năm rồi nhưng chưa từng xảy ra sơ suất gì cả, làm sao bây giờ lại bận việc được chứ?

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn rồi, cô gái trước mặt này thoạt nhìn mỏng manh gầy yếu nhưng anh ta chưa bao giờ từng dám khinh thường bất cứ người nào cả.

Dương tiên sinh vẫn luôn ngồi bên cạnh giường bệnh, từ lúc Vệ Miên đẩy cửa ra là tầm nhìn khiếp người của ông ta đã rơi lên người cô, không chịu rời mắt rồi.

Vậy mà cũng là người trong Đạo môn.

Chỉ là một con nhãi ranh nhưng ông ta thậm chí còn không nhìn ra được tu vi của đối phương, điều này khiến Dương tiên sinh không khỏi nhíu mày.

Gần đến giờ phẫu thuật rồi, cũng không thể để xảy ra sơ sót được.

Nghĩ đến quẻ tượng sáng nay mà trái tim của ông ta trầm xuống.

Hiển nhiên Vệ Miên cũng cảm giác được ánh mắt của đối phương, cô nâng mắt lên nhìn.

Chỉ thấy một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, lúc này đang ngồi bên cạnh Châu Trường Sinh, ông ta mặc Đường trang màu đen, ánh mắt sáng quắc, nhìn người cực kỳ có cảm giác áp lực, liếc mắt nhìn qua trông giống như có thể nhìn thấu người ta vậy, uy áp khiếp người.

Loại ánh mắt này cực kỳ có tính uy áp, rất nhiều người quyền cao chức trọng đều sẽ có ánh mắt như vậy, trong đối nhân xử thế, bọn họ luôn chiếm quyền chủ đạo tuyệt đối.

Người bình thường sẽ theo bản năng run rẩy dưới loại ánh mắt như thế, sau đó mở miệng cũng thấp hơn người một cái đầu mà không còn nổi lên được khí thế gì nữa.

Thế nhưng Vệ Miên lại không hề sợ, sau khi đối diện tầm nhìn, con ngươi vốn nhàn nhã đó lập tức trở nên cực kỳ sắc bén, ánh mắt sắc như lưỡi dao, đâm thẳng tới khiến cho đối phương không thể không thu hồi ánh mắt, khí thế cả người đối phương lại càng tăng lên, áp chế Dương Thiên Cương chặt chẽ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận