Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 584: Phát hiện

.



Chương 584: Phát hiện

Chương 584: Phát hiện

Hoàng Yến không kịp xin nghỉ mà vắt chân lao ra khỏi siêu thị.

Thậm chí, bà ta còn quên mất phải ngồi tàu cao tốc để đến thủ đô mà chỉ một lòng dựa vào đôi chân của mình, điên cuồng chạy về phía thủ đô.

Sau đó vẫn là có người phát hiện ra bà ta trên đường cao tốc và báo án thì Hoàng Yến mới được cảnh sát ở Thanh Bình đón về.

"Tôi phải tới thủ đô!"

"Tôi phải tìm con trai tôi!"

"Nó vẫn đang đợi tôi!"

Đợi người của sở cảnh sát Thanh Bình tìm hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng không khỏi sinh lòng đồng cảm đối với người đàn bà đã bạc phơ tóc này.

Đợi Hoàng Yến cuối cùng cũng đến thủ đô thì đã cách ngày Diêu Minh Viễn tự sát được ba hôm rồi.

Bà ta đứng trước cửa nhà xác mà vẫn không tài nào tin được đứa con trai trước đó vẫn còn sống sờ sờ, sao lại đột nhiên chọn tự sát?

Nhưng đợi khi cảnh sát kéo ngăn tủ to đựng thi thể ra, cuối cùng thì bà ta cũng nhìn thấy đứa con trai phủ đầy băng tuyết trên mặt nhưng khóe miệng vẫn còn mỉm cười của mình.

"Hu hu hu hu Minh Viễn, Minh Viễn của mẹ hu hu hu hu..."

"Minh Viễn, con mở mắt ra nhìn mẹ đi hu hu hu, Minh Viễn..."

Hoàng Yến giống như phát điên, bà ta ôm chặt lấy thi thể của Diêu Minh Viễn và áp sát mặt mình vào, khóc đến mức cả người run lên, không còn là chính mình nữa.

Đứa con trai mà bà ta đã vất vả nuôi lớn, không nỡ ăn, không nỡ mặc cũng là để có thể cho cậu ta được ăn một miếng cơm ngon hơn, bây giờ lại nằm ở chỗ này lạnh như băng khiến cho Hoàng Yên đã gửi gắm hy vọng tràn trề lên người cậu ta hoàn toàn không thể nào kiềm chế được nữa.

Cảnh sát nữ bên cạnh nhìn mái tóc bạc của bà ta, cộng thêm bộ quần áo lôi thôi lếch thếch trên người còn tưởng rằng Hoàng Yến đã sáu mươi mấy tuổi rồi.

Trong nhà của cảnh sát nữ này cũng có một người mẹ già trạc tầm tuổi đấy, trong lúc nhất thời cũng không nỡ làm phiền đến bà ta.

Nhưng suy cho cùng vẫn sợ bà ta cứ như vậy nữa sẽ hại đến sức khỏe nên kêu người đỡ bà ta sang phòng tiếp khách ở bên cạnh để ngồi nghỉ.

Dân cảnh điều tra vụ án đưa nhật ký của Diêu Minh Viễn cho Hoàng Yến.

"Đây là nhật ký mà con trai của bà đã để lại, chúng tôi đã tìm những người xung quanh cậu ta để điều tra, ngoài ra lại tìm chuyên gia để phân tích, lúc sinh thời chắc hẳn cậu ta đã mắc chứng trầm cảm, chỉ là không có người nào phát hiện ra mà thôi, cũng không thể kịp thời can thiệp cho nên mới dẫn đến thảm kịch ngày hôm nay, chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc về trường hợp này."

Lúc này, Hoàng Yến vẫn còn đang ngây người thẫn thờ, bà ta trừng to đôi mắt sưng vù, ngẩng đầu nhìn về phía dân cảnh vừa lên tiếng kia.

"Cậu nói cái gì? Con trai tôi bị bệnh gì cơ?"

"Bệnh trầm cảm."

Cho dù học lực của Hoàng Yến có thấp đến đâu thì bà ta cũng đã từng nghe nói đến loại bệnh như trầm cảm này rồi, trước đây đều là nghe qua cho có rồi thôi, thậm chí còn cảm thấy người mắc phải loại bệnh này đúng là bị điên bị khùng thật sự.

Cuộc sống đang yên đang lành, chẳng qua chỉ là ngày nào cũng nghĩ vớ vẩn, cũng không biết có cái gì mà phải nghĩ quẩn nhiều như vậy.

Nhưng bây giờ người nghĩ quẩn đã biến thành con trai của bà ta, là đứa con trai vẫn luôn hiến bà ta kiêu ngạo đó.

Nghĩ đến đây, Hoàng Yến lại không nhịn được mà che mặt khóc tức tưởi.

Sau đó Diêu Nam cũng tới thủ đô, hai người bất đắc dĩ phải lo liệu tang sự cho Diêu Minh Viễn ở thủ đô.

Thật ra cũng không có việc gì để phải lo liệu cả, hai người bọn họ chẳng quen biết ai ở bên này, huống chi, xảy ra chuyện như vậy cũng không cần thiết phải xử lý.

Một người làm cha làm mẹ như hai con người này cũng không có lòng dạ nào để đối phó với người ngoài.

Đợi Hoàng Yến mang tro cốt của Diêu Minh Viễn về đến Thanh Bình, còn chưa kịp thở một hơi thì Diêu Nam đã đề nghị ly hôn với bà ta.

Diêu Nam nói trước đây cảm thấy bà ta nuôi con cũng không tồi, hai người bọn họ vì có con trai nên mới có thể gắng tạm chung sống.

Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, con trai đã không còn, ông ta cũng không còn suy nghĩ chung sống như vợ chồng với Hoàng Yến nữa.

Điều khiến ông ta không thể tha thứ được nhất là con trai lại vì sự thúc ép không ngừng nghỉ của Hoàng Yến nên mới tự sát.

Chuyện này cũng được Diêu Nam phát hiện ra từ trong cuốn nhật ký mà Diêu Minh Viễn để lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận