Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 548: Rút lui theo thứ tự

.



Chương 548: Rút lui theo thứ tự

Chương 548: Rút lui theo thứ tự

Mà điều khủng khiếp nhất vẫn là những người không bị đập trúng, hoặc thương thế khá là nhẹ, với điều kiện cơ thể của bọn họ hoàn toàn có thể nhanh chóng chạy thoát khỏi đây nhưng vì đám đông quá mức chật kín mà không thể tránh được, đá vụn rơi đầy đất, những người bị vấp ngã còn bị giẫm chết tươi.

Hiện trường hỗn loạn vô cùng, tiếng hét chói tai, tiếng kêu cứu, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên bên tai, toàn bộ âm thanh lẫn lộn vào nhau khiến cho sân bóng rổ vốn đang tràn trề cảm xúc mãnh liệt lập tức biến thành địa ngục trần gian.

Vệ Miên nhíu chặt mày lại, cô bị sự cố đột ngột xuất hiện này làm cho kinh hãi.

Cảnh tượng thê thảm đã nhìn thấy trong thiên nhãn khiến cô không nhịn được mà căng thẳng.

Vệ Miên thu hồi thiên nhãn, liếc mắt nhìn thời gian trên sân thi đấu, nửa trên sau vừa mới bắt đầu còn chưa được mấy phút, hiệp thứ ba chỉ mới tiến hành được một nửa.

Mỗi hiệp thi đấu bóng rổ kéo dài mười hai phút, hiệp nhỏ đầu tiên và hiệp nhỏ thứ hai đều ở nửa trận đầu.

Nghỉ ngơi giữa trận mười lăm phút sau đó tiến vào nửa trận sâu, nửa trận sau cũng có hai hiệp nhỏ là hiệp nhỏ thứ ba và hiệp nhỏ thứ tư.

Bây giờ hiệp nhỏ thứ ba đã tiến hành được một nửa, mà cô nhớ rất rõ thời gian tai họa xuất hiện là vào khoảng một đến hai phút trước khi trận đấu kết thúc.

Nói cách khác là vẫn còn tám đến mười phút nữa, mà bây giờ trong sân bóng rổ có đến gần một nghìn người.

Tai họa vẫn chưa phát sinh nên Vệ Miên hoàn toàn có năng lực ngăn cản.

Cho dù phải mạo hiểm tiết lộ thiên cơ thì cô vẫn phải làm như thế.

Nhiều sinh mệnh như thế, lại còn là các bạn học sớm chiều ở chung với mình, Vệ Miên chưa bao giờ là một người máu lạnh cả cho nên cô nhất định phải ngăn cản chuyện như vậy.

Lúc này, cô hoàn toàn không còn lòng dạ đâu mà xem trận đấu tiếp nữa, ngọc thạch trong tay cũng bị nhét vào túi.

"Tớ ra ngoài một chuyến."

Ném lại một câu này xong, Vệ Miên đứng dậy chạy ra ngoài ngay, nhưng hành động của cô nhanh chóng bị các nữ sinh đang chen chúc xung quanh ngăn lại.

Người đông quá, hoàn toàn không thể chạy được.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể thi triển công pháp chen về phía bàn ghi điểm vừa mới nhìn thấy.

Ở đó có một chiếc loa to!

Dọc theo đường đi không biết đã thu hút sự bất mãn của bao nhiêu người, Vệ Miên cũng không để ý, vất vả lắm mới chen đến được bàn ghi điểm.

Trước bàn ghi điểm có hai nữ sinh, một người trong số họ tên Đinh Thần, cô ta có quen với Vệ Miên, Đinh Thần cũng chính là người đã giúp Vương Hiểu Kỳ giữ chỗ.

Hôm nay người ghi điểm không phải cô ta mà cô ta chỉ hỗ trợ thôi.

"Sao vậy?"

Đinh Thần nhìn về phía Vệ Miên với vẻ hơi kỳ quái, không biết tại sao cô lại chạy tới đây, còn tưởng cô muốn cách gần hơn để xem nên còn đẩy cái ghế trống bên cạnh về phía cô.

Vệ Miên lại lắc đầu từ chối.

"Đưa tớ mượn cái loa."

Nói xong, không đợi đối phương ngăn cản, cô đã cầm lấy cái loa trên bàn.

Đinh Thần sững sờ, cô ta còn đang do dự không biết có nên ngăn cản hay không, nhưng không ngờ nữ sinh hơi mập đang ghi điểm ở bên cạnh đã hành động nhanh hơn cô ta một bước, lập tức đứng bật dậy.

"Cái này không thể mượn được!" Lưu Đình nói với vẻ bất mãn.

Cô ta đã quá hiểu rõ tâm lý của đám nữ sinh này rồi, không phải chỉ là muốn tỏ tình với một vài nam sinh nào đó trên sân bóng rổ thôi hay sao.

Vậy cô ta lại càng không thể cho mượn hơn, người ta đang thi đấu cơ mà, cô cầm loa hét một cái, dọa mấy đội viên sợ quá xảy ra sơ suất thì phải làm sao? Con gái nhà ai mà lại không biết giữ ý tứ gì hết vậy.

Cho nên, cô ta muốn giơ tay cướp cái loa về.

Nhưng không ngờ Vệ Miên lại nhẹ nhàng tránh được, hơn nữa, còn nhanh chóng tìm được nút bật loa.

"Dừng! Tạm dừng thi đấu! Ngay bây giờ! Ngay lập tức! Lập tức tạm dừng! Tất cả mọi người nhanh chóng rời khỏi đây theo thứ tự từ lối ra!"

Lưu Đình sững sờ, Đinh Thần cũng sững sờ, ngay cả các thành viên trên sân bóng nghe được âm thanh này cũng không nhịn được mà dừng động tác, nhìn về phía cô.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao đột nhiên lại có người cầm loa hô mấy lời như thế.

"Sao vậy nhỉ?"

"Tại sao phải dừng?"

"Không phải hôm nay không có ai dùng sân hay sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận