Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 679: Dị thường

.



Chương 679: Dị thường

Chương 679: Dị thường

Kiểm tra cho nữ quỷ xong, Vệ Miên không thể dùng linh khí nữa mà từ từ tập trung một ít âm khí trên đầu ngón tay.

Cô rót âm khí vào huyệt thiên trì của Tô Dương, tập trung cảm nhận những nơi linh khí đi qua xem có thứ gì khác thường xuất hiện hay không, thẳng cho đến khi lại gần bụng mới phát hiện ra chỗ này có hơi khác với những chỗ còn lại.

Vệ Miên nhíu mày rồi lại mở thiên nhãn ra, nhìn vào bụng của Tô Dương.

Trong đó có một vật thể không xác định được âm sát khí nặng nề bao bọc, độ đặc này không chỉ nghiêm trọng hơn những chỗ khác một chút xíu thôi đâu, nó khiến người không thể nhìn thấy rõ được tình hình bên trong thế nào.

Nhưng nhìn từ bề ngoài thì cả người Tô Dương đều đã bán trong suốt cả rồi mà phần bụng này lại không có một chút điểm khác thường nào cả.

Vệ Miên rút ngón tay đang rót âm sát khí vào trong cơ thể cô ta lại rồi lôi Ngọc Cốt Phiến ra, cô thu hồi linh khí bên trên, sau đó chạm cây quạt vào bụng của Tô Dương.

Tô Dương theo bản năng tránh đi, trước đó đã bị cái thứ này đập vào mắt cá chân, đến giờ cô ta vẫn còn nhớ được cảm giác khi ấy thế nào đấy.

"Đừng cử động."

Tô Dương bĩu môi, lại ngại vì uy quyền của Vệ Miên nên cuối cùng vẫn không dám nhúc nhích thêm nữa.

Có sự giúp đỡ của Ngọc Cốt Phiến, cho dù Vệ Miên không mở thiên nhãn thì vẫn có thể nhanh chóng tìm được cái thứ ở trong bụng của Tô Dương.

Cô vừa định lôi nó ra thì đột nhiên Tô Dương hét lên một tiếng thảm thiết, bóng người càng thêm hư ảo hơn.

Vệ Miên lập tức dừng tay, hình như cái thứ này đã dung hợp làm một với hồn phách của cô ta rồi, có hơi khó giải quyết rồi đây.

Sau đó, cô lại thử thêm vài cách nữa nhưng lần nào cũng phải thu tay vì Tô Dương la hét dữ quá, khiến cho đôi mày của Vệ Miên càng ngày càng nhíu chặt lại.

Mà lúc này, hồn phách trước mặt đã trở nên vô cùng suy yếu rồi, Vệ Miên bất đắc dĩ chỉ đành rót thêm một ít âm khí cho cô ta để cô ta thoải mái hơn một chút.

Cuối cùng, cô chỉ có thể dùng bùa giấy thu Tô Dương vào trong trước, sau này từ từ nghiên cứu vậy, nếu thật sự không được thì phải đi đến Tam Thanh Quan hỏi thử, xem nguyên nhân xảy ra tình huống kiểu này là gì.

Phùng Tĩnh thấy hồng y nữ quỷ kia đã biến mất, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cô ấy thở dài một tiếng, bây giờ cũng đã có tâm trạng hỏi chuyện của chú ba Phùng rồi.

"Miên Miên, nữ quỷ kia nói... nói chú ba tớ với cô ta... là thật hả?" Cô ấy hỏi với vẻ chần chừ.

Trong ấn tượng của Phùng Tĩnh thì chú ba Phùng là một trưởng bối rất đáng được tôn trọng.

Tuy rằng ông ta chưa bao giờ từng chơi với tiểu bối nhưng lần nào đến tết về nhà cũng sẽ mang quà cho mỗi một đứa trẻ, hơn nữa, còn vô cùng hợp với sở thích của bọn họ, khiến bọn họ thích không chịu được.

Chỉ là vì ông ta ở bên ngoài làm ăn, quanh năm suốt tháng cũng chẳng gặp được mấy lần.

Vệ Miên gật đầu: "Quả thật là chú ba Phùng, hồi đó chú ấy đã hơn ba mươi tuổi."

Vẻ mặt của Phùng Tĩnh không dễ coi cho lắm, cô ấy hơi nhíu mày, vừa rồi nghe Tô Dương nói mình học ở đại học thủ đô, khi ấy chú ba đã theo đuổi cô ta.

Chú ba Phùng cũng làm ăn kinh doanh ở thủ đô mấy năm, cách thời điểm hiện tại cũng đã phải hơn mười năm rồi, hồi đó, cô ấy còn rất ngưỡng mộ chú ba.

Cô ấy nhớ cũng chính trong mấy năm đó, cô ấy và cha mẹ muốn tới thủ đô xem kéo cờ, hồi đó còn gặp mặt chú ba cũng ở thủ đô một lần, bọn họ còn ăn cơm một bữa với nhau.

Lúc ấy đang ăn cơm thì chú ba nhận được một cuộc điện thoại, cha cũng theo ra ngoài, hai người ở bên ngoài cãi nhau một trận rất to, sau đó cha dẫn cô ấy và mẹ rời đi, thậm chí còn không nói một tiếng tạm biệt với chú ba.

Trong mấy năm sau này, mỗi lần cha nhìn thấy chú ba là sắc mặt đều khó coi, vẫn là sau này chú ba không còn làm ăn ở bên ngoài nữa thì mối quan hệ giữa hai người họ mới từ từ trở nên tốt hơn.

Bây giờ Phùng Tĩnh nghĩ lại, có phải lúc đó cha đã biết chuyện của chú ba và Tô Dương rồi không?

Đến sau này mối quan hệ dịu đi chắc hẳn cũng là vì chú ba đã trở về với gia đình.

Một người phụ nữ tốt như thím ba mà chú ba còn phản bội bà, Phùng Tĩnh không thể nói rõ được trong lòng có cảm giác gì, chỉ cảm thấy sau này mình cũng rất khó để lộ sắc mặt tốt với chú ba, có một người vợ tốt như thế mà còn không biết quý trọng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận