Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 794: Đau Lòng

.



Chương 794: Đau Lòng

Chương 794: Đau Lòng

Hai người lại nói chuyện thêm vài câu, sau đó Vương Vĩ vội vội vàng vàng trở về nhà.

Dọc theo đường đi, anh ta thật sự không nhịn được mà chia sẻ tin tức này cho bạn gái.

"Điềm Điềm, em nói xem, có phải đồ cổ ít nhất cũng có thể bán được đến mấy chục vạn tệ không? Chúng ta đã sắp có tiền chữa bệnh cho Tiểu Vũ rồi!"

"Thật sao? Vậy thì tốt quá!"

Giọng nói của Điềm Điềm ở đầu bên kia điện thoại cũng rất vui sướng, cô ta mừng cho Tiểu Vũ và cũng vui cho cả Vương Vĩ nữa.

Tiểu Vũ là một bé gái nhỏ chỉ mới bảy tuổi, hai năm trước phát hiện ra bị bệnh máu trắng nhưng bệnh này chính là một cái động không đáy.

Phần lớn tiền lương của Vương Vĩ đều được đưa đến cô nhi viện, thế nhưng đối với căn bệnh của Tiểu Vũ mà nói lại hoàn toàn như muối bỏ biển.

Điềm Điềm nhìn thấy mà trong lòng cũng sốt sắng, nhưng cô ta cũng chỉ là một nhân viên nhỏ trong một công ty bình thường, tiền lương tháng mới được có sáu nghìn tệ mà thôi.

Đối với bệnh của Tiểu Vũ thật sự chẳng đáng để nhắc tới.

Một khoảng thời gian trước, bệnh tình của Tiểu Vũ càng nghiêm trọng hơn, đã liên tiếp hai lần nhập viện rồi, bác sĩ nói hoặc là phải dùng một loại thuộc đặc hiệu từ bên Mỹ mới có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian, hoặc là phải kịp thời tìm được tủy thích hợp và làm phẫu thuật ghép tủy.

Cho dù là thuộc đặc hiệu hay là ghép tủy thì đều cần đến tiền hết, trong khi thứ mà bọn họ thiếu nhất chính là tiền.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể trải qua một phen chữa trị cổ hủ, đợi bệnh tình đỡ hơn được một chút sẽ lại đưa Tiểu Vũ về cô nhi viện sau.

Điềm Điềm nghĩ đến cô bé mềm mại kia mở đôi mắt to đen láy hỏi mình: "Chị ơi, có phải em sắp chết rồi không?" Cô ta chỉ cảm thấy trái tim mình như bị người bóp nghẹt vậy.

Tối hôm đó, cô ta lén trốn trong phòng khóc đến nửa đêm, nhưng khóc xong vẫn chẳng có cách nào cả.

Tiểu Vũ còn nhỏ như thế, cô bé vẫn còn nhiều tương lai như vậy, thậm chí cô bé còn chưa từng bước ra khỏi thành phố Thanh Bình để nhìn ngắm thế giới, có khả năng tính mạng của cô bé sẽ phải dừng lại tại đây, không bao giờ còn sau này nữa.

Mỗi lần nghĩ như thế là Điềm Điềm đều cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nhưng cho dù cô ta đau lòng thì cũng không có cách nào khác, bản thân cô ta đã sớm đi xét nghiệm rồi, thậm chí Vương Vĩ cũng đã đi, còn có vài tình nguyện viên khác cũng đi hết nhưng tủy của bọn họ đều không phù hợp với Tiểu Vũ.

Trước mắt, ngoại trừ một cách dùng thuốc đặc hiệu này ra thì thật sự không còn sự lựa chọn nào khác.

Thế nhưng, loại thuốc đặc hiệu của Mỹ kia một mũi tiêm mười mấy vạn, cô nhi viện hoàn toàn không có sức gánh vác khoản tiền này.

Điềm Điềm muốn từ bỏ nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dáng hiểu chuyện kia của Tiểu Vi là cô ta lại không đành lòng nổi, cuối cùng thì cô ta cũng có thể hiểu được lý do tại sao bạn trai lại quyên góp tiền lương hàng tháng của mình cho cô nhi viện rồi.

Mấy đứa trẻ kia vừa mới sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, các em vốn đã đáng thương lắm rồi, vừa không có cơm ăn lại vừa không thể đi học, thậm chí lúc bị bệnh cũng chỉ có thể đợi chết, nói thế nào thì đây mà chẳng là một loại tuyệt vọng!

Từ đó về sau, Điềm Điềm cũng không còn mua mấy món đồ vô dụng đó nữa, tháng nào cô ta cũng sẽ gom góp lại một khoản tiền và cũng học theo anh bạn trai quyên góp cho cô nhi viện, ngày nghỉ cũng sẽ tưới bên này làm tình nguyện, cảm giác trong lòng càng thực tế hơn, thế giới tinh thần cũng phong phú hơn không ít.

Nhưng hành động như thế của bọn họ lọt vào trong mắt cha mẹ nhà mình lại hoàn toàn là bị điên.

Cha mẹ cảm thấy con người có thể có lòng lương thiện nhưng không thể thì lòng lương thiện mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.

Vương Vĩ có thể quyên góp tiền hàng tháng cho cô nhi viện nhưng điều kiện tiên quyết là anh ta phải mua được một căn nhà thuộc về mình và có xe hơi của riêng mình đã, dưới tình huống như thế mà vẫn còn dư sức thì mới có thể quyên góp cho cô nhi viện.

Còn loại hành động quyên góp hơn phân nửa tiền lương cho cô nhi viện giống như anh ta, theo quan điểm của cha mẹ Điềm Điềm lại chính là bị điên bị khùng.

Cho nên bọn họ kiên quyết phản đối việc Điềm Điềm hẹn hò với một người đàn ông như thế, cảm thấy cho dù có lấy nhau thì chất lượng cuộc sống sau khi kết hôn của hai người họ cũng không thể được đảm bảo, đến khi ấy, nói không chừng Điềm Điềm sẽ phải chịu khổ cùng anh ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận