Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1379: Giải quyết (length: 21605)

"Tốt đấy, vậy coi như tiết kiệm tiền, ít nhất còn có chỗ mà tiêu, đất vẫn còn, cùng lắm thì lấy ra cất nhà cho thuê."
"Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy, dù sao đã mua rồi, đó là của chúng ta, dù gì thì đổi tiền mặt sang bất động sản cũng an toàn hơn."
"Ừm, được thôi, vậy bên người ngươi còn lại bao nhiêu tiền?"
"Khụ, ta... định 'Gửi 200 ngàn vào ngân hàng'."
Lâm Tú Thanh bực mình, "Tại sao phải gửi ngân hàng? Lần trước ngươi còn nói, ngươi có thể quy đổi lại được, ngân hàng còn chưa chắc có tiền mà lấy ra? Ngươi vẫn gửi? Đã không chắc có tiền lấy mà ngươi còn gửi cái gì?"
Diệp Diệu Đông cười hề hề, "Ha ha, vẫn câu nói đó, tiền để bên người không an toàn, mấy ngàn đồng cũng có thể giết người, ta có mấy trăm ngàn để bên người thì chẳng khác nào dê béo bị người ta xâu xé."
"Huống chi lãi suất ngân hàng cao mà, ngươi nghĩ xem, chẳng phải ta còn nợ ngân hàng 200 ngàn sao? Vậy thì ta gửi vào ngân hàng, không lấy ra thì ta cũng không lỗ, đúng không?"
"Chúng ta cứ xem như trả hết chỗ tiền này cho ngân hàng, hơn nữa trước khi trả thì vẫn có thể ăn được một khoản tiền lãi!"
"Ngươi biết tiền lãi đó được bao nhiêu không? Lãi suất 3 năm cố định mỗi năm là 11.68, 200 ngàn tương đương một năm có 23360, để ba năm thì chúng ta lời không 70 ngàn rồi! Vừa kiếm được mà không lỗ!"
Diệp Diệu Đông không dám tính 5 năm, chỉ dám tính ba năm, dù sao khoản vay cũng chỉ vay ba năm, với cả cũng đã gần một năm rồi.
Lâm Tú Thanh ngạc nhiên, "Nhiều vậy sao! Ngân hàng trả nhiều tiền lãi vậy á?"
"Đúng vậy đó, nếu không có nhiều tiền lãi như vậy, thì ta cần gì gửi chứ?"
"Vậy nó mưu đồ cái gì? Cho không lãi cho ngươi vay 200 ngàn, xong ngươi quay đầu đem 200 ngàn này gửi lại vào, rồi lãnh 70 ngàn tiền lãi? Vậy không phải ngu sao? Cho không ngươi tiền à?"
"Không sai, không thể nói là ngu, phải nói là thần kỳ, quy định là như thế đó."
"Ngươi có bị lừa không đó? Thấy không đáng tin ấy? Bên ngoài lừa đảo nhiều lắm..."
"Không có, là ngân hàng nhà nước, cho ta vay ngân hàng, cũng đưa cho ta 200 ngàn, ta còn sợ cái gì?"
"Vậy đúng là... cho không tiền à? Sao lại thần kỳ vậy? Nếu ai cũng có thể đi vay một khoản rồi quay đầu gửi lại, không phải khác nào cho không tiền sao?"
Lâm Tú Thanh thấy chuyện này quá khó tin, cho không bọn họ mấy chục ngàn ư?
"Nhưng mà ngươi nghĩ mà xem, bây giờ có mấy người dân dám tùy tiện vay ngân hàng? Đừng nói là vay mấy chục ngàn? Ngươi có gan đi vay, ngân hàng cũng chưa chắc đã cho vay, phải có chứng minh công tác, chứng minh của đơn vị, chứng minh trong thôn, làm đủ thủ tục thế thì mới vay được vài chục ngàn thôi, còn phải có tài sản lớn thì mới được cho vay nhiều."
"Vậy cũng đúng."
"Cho nên hai ngày nữa ta sẽ gửi luôn, khỏi để bên người mà thấp thỏm, dù sao bỏ vào còn có lãi, ngân hàng nhà nước thì cứ yên tâm."
"Vậy thì ngược lại được đấy, dù gì thì mình còn nợ nó 200 ngàn, ngươi gửi 200 ngàn vào, đến lúc đó trừ thẳng là xong."
Ngây thơ.
Đâu có trừ, vẫn phải trả lại thôi, gửi ở đó vẫn cứ ở đó, đến kỳ mới được rút.
"Được, nghe ngươi."
"Gì mà nghe ta, rõ ràng là chính ngươi muốn."
"Đó cũng là sau khi ngươi đồng ý ta mới đi gửi đó chứ, dù sao chúng ta lời không lỗ, nếu có thể gửi 5 năm thì càng tốt, ngươi biết gửi 5 năm thì được bao nhiêu tiền lãi không?"
Bao nhiêu?
"5 năm có thể cầm về 140 ngàn."
"A? Nhiều vậy... Vậy ngân hàng này là đang làm trò gì vậy, cho không nhiều tiền vậy à? Tiền chỉ chuyển túi mà có khác gì còn ở trong ngân hàng của bọn họ đâu? Đến cuối vẫn phải lấy lại của mình."
"Dù sao đừng lo ngân hàng có lỗ hay không, mình lời là được."
Diệp Diệu Đông không dám nói thật, bây giờ nói ba năm, thực tế hắn đã để 5 năm rồi!
Hắn liếc nhìn đồng hồ, vội nói: "Ôi, không nói nữa, trễ rồi, ta phải ra bến tàu thu hàng, thuyền sắp về rồi, nói tới đây thôi, chờ ta lo xong việc, rảnh sẽ gọi điện cho nàng sau."
"À tốt, vậy anh mau đi thu hàng đi, thu hàng quan trọng, bao giờ gửi tiền xong rồi thì kể cho em."
"Ừ, đợi ta gửi xong sẽ gọi cho nàng, cúp đây."
Ban đầu hắn tính thời gian vừa vặn, gọi điện xong thì vừa lúc dẫn theo công nhân đi bến tàu thu hàng.
Như vậy thì tới giờ cũng có thể trực tiếp cúp máy trước, để nàng tự tiêu hóa một mình đã, đợi lát nữa, hắn lại gọi về nói đã gửi tiền, còn cảm thấy gửi 5 năm thì lời hơn.
Dù gì cũng chỉ nhiều hơn dự định có hai năm thôi mà, trong nhà đã nhiều tiền mặt thế này rồi, lại thêm 200 ngàn tiền mặt thì cũng chẳng khác gì.
Khoản tiền này coi như cất ở trong để đường lui cho mình.
Hắn cảm thấy với tốc độ kiếm tiền của hắn hiện tại, thì 200 ngàn chỉ là chuyện của một tháng, năm nay tài sản của hắn còn có thể tăng gấp đôi nữa, thêm hai năm nữa cũng có hề gì.
Chỉ là hắn đã sớm quyết định gửi, không cho nàng kịp nói lải nhải nữa, mới quanh co lòng vòng như thế.
Chờ hai ngày nữa hắn sẽ gọi lại bảo đã gửi 5 năm, còn nói có một đống quà tặng kèm nữa, chắc cũng sẽ chẳng sao đâu.
Chuyện này đâu thể tính là hắn đánh trống trước bẩm sau được.
Cũng là sớm thông báo rồi, rồi chính hắn tự quyết định ấy mà!
Lời được 130 ngàn, sao lại không lấy?
Dù gì thì hắn cũng đã thông báo rồi, chút chuyện nhỏ này, mình tự quyết cũng đâu có gì?
Ai đời lúc nào cũng kè kè gọi điện thoại xin chỉ thị vợ chứ?
Diệp Diệu Đông cúp điện thoại xong chỉ cảm thấy mình quá thông minh, lại tránh được một trận mâu thuẫn gia đình!
Tướng ở ngoài chiến trường, quân lệnh cũng có thể không cần nghe, cũng đừng trách hắn lúc nào cũng đánh trống trước bẩm sau, nghĩ gì là phải đi làm liền thôi.
"Diệp hội trưởng lần nào gọi điện thoại xong cũng đều vui vẻ cả."
Diệp Diệu Đông thu lại nụ cười trên mặt, "Gọi điện thoại cho người nhà thì đương nhiên vui vẻ rồi."
"Tôi thấy anh hình như lúc gọi điện thoại cũng có hơi căng thẳng thì phải? Ha ha, có phải vụ mua đất 50 ngàn đồng, không cho bà xã biết hả?"
"Có gì to tát đâu, gọi điện nói cho nàng một tiếng là được, tôi làm gì bà ấy cũng đều ủng hộ hết mình, vừa rồi nói với nàng rồi đó, nàng có nói gì đâu, chỉ bảo tôi quyết định là được."
"Tốt vậy luôn á?"
Kim Lai Hỉ hơi nghi ngờ, rõ ràng lúc nãy thấy hắn gọi điện thoại thì nói năng có vẻ xuề xòa đấy chứ!
"Đương nhiên rồi, nàng bảo nàng không hiểu mấy chuyện này, đều nghe theo tôi."
"Đổi lại bà xã tôi thì bị mắng chết luôn rồi."
"Đó là do chú chỉ có 50 ngàn đồng thôi, mà đem hết cả 50 ngàn đồng đó đi mua đất, vậy không mắng cho thì sao?"
"Chắc là do thực lực của Diệp hội trưởng lớn quá, nên vợ ông ấy cái gì cũng không dám nói."
Diệp Diệu Đông bất giác ưỡn thẳng lưng lên, "Đâu có đâu, bà xã tôi là rất tin tôi thôi, tôi nói gì nàng ấy đều cực kỳ ủng hộ, nhưng mà nàng ấy là nội trợ đảm đang đó, việc nhà đều do nàng ấy lo hết."
"Tốt thật."
"Không nói nữa, ta phải về dẫn công nhân ra bến tàu chờ thuyền về thôi, tối còn phải đi giao hàng nữa."
"Tốt."
Diệp Diệu Đông bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Công nhân ở nhà đang chờ kìa, với lại mấy thuyền khác cũng chưa về, chuyện mua đất của hắn vẫn chưa làm dậy sóng gió được.
Qua giờ mặt trời lặn xuống, tàu về còn phải bán hàng, mọi người đều không có rảnh sớm vậy, cơ bản là công nhân trở về đều phải tối mịt rồi.
Nhưng mà đợi hắn dọn hàng xong, giao hàng xong xuôi rồi về, thì việc hắn chi 50 ngàn mua đất, cũng đã truyền khắp mọi thuyền đánh cá, ai nấy nghe xong đều kinh hãi.
Diệp Diệu Đông vừa bán xong hàng bước chân vào nhà, đã nghe bên trong nhốn nháo om sòm, biết ngay là mọi người đang bàn tán đây mà.
"A Đông về rồi."
"Đông tử nè."
"Ngươi lại mua đất đó hả Đông tử?"
"Ừ, đúng rồi, tiền để bên ngoài không an toàn, ta mới lấy đi mua đất, sẵn có dư thì đem đi gửi ngân hàng, như vậy bên người không còn tiền, mình cũng an tâm."
Lời này hắn cố ý nói cho mọi người cùng nghe.
Vẫn câu nói đó, lòng người không chịu được thử thách, cứ để cho người khác biết bên tay hắn không có tiền là xong.
"Gửi ngân hàng?"
"Đúng rồi đó, tiền lãi còn cao lắm."
Diệp Diệu Đông kể lại cho mọi người nghe về lãi suất gửi tiết kiệm ngân hàng, cũng nói là ở cái ngân hàng mà năm ngoái hắn vay đó.
Mọi người nghĩ sao thì tùy, dù gì thì hắn làm như thế nào thì cũng nói một lần rồi, có theo hay không là do bọn họ.
Hoặc là gửi không kỳ hạn, vài ngày về nhà lại lấy ra, đối với mọi người thì cũng rất tốt, còn có thêm chút lãi.
Con người là vậy đó, khi mà chưa thử làm thì luôn lo sợ sẽ gặp đủ loại rủi ro, lo lắng không yên chuyện có chuyện ngoài ý muốn gì.
Chờ đến khi nào mà mình làm thật rồi thì mới cảm thấy thơm.
Thậm chí còn muốn đi chia sẻ "an lợi" cho người khác.
"Cái này... liệu có an toàn không? Thấy không tin cậy á? Đời tôi chưa từng có gửi tiền hay trả tiền gì hết, mà cũng chẳng có tiền mà gửi vào ngân hàng nữa."
"Vậy cái này thì tôi không dám chắc, mọi người cứ tự đi hỏi thử xem sao, dù gì thì tôi là gửi thẳng luôn rồi."
"Chắc là đáng tin chứ, lúc trước chẳng phải chúng ta còn thông qua ngân hàng đổi tiền lại đó sao? Mọi người ở nhà ai cũng nhận được mà."
"Ngân hàng nhà nước, chắc là tin được chứ ha?"
"Tôi từ trước tới giờ có bao giờ gửi tiết kiệm ngân hàng đâu..."
Mọi người người một câu tôi một câu, tự ai nấy đều bắt đầu bàn tán, đều thấy tiền lãi hấp dẫn, còn cao hơn so với tiền lãi của bọn cho vay tư nhân nữa.
Diệp Diệu Đông nói xong cũng đi vào nhà trước, cất kỹ tiền và giấy tờ đã, sau đó mới đi múc nước tắm rửa.
Nhưng mọi người vẫn cứ lẽo đẽo theo sau lưng hắn mà hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
"Mọi người tự xem xét đi, dù gì thì cũng chỉ nửa tháng nữa là về."
"Ừ đúng đó, cũng chỉ nửa tháng là về, đừng nghĩ nhiều."
Có người nói một câu, người khác cũng hùa theo, thật sự trong lòng không chắc, cả đời đều không gửi tiền ngân hàng, giờ tự dưng lại khó xoay chuyển.
Diệp Diệu Đông tùy ý để bọn họ thảo luận.
Đám anh em họ khi hắn đang tắm cũng xúm lại hỏi han, hắn cũng chỉ để họ tự quyết định.
Bởi vì hắn là gửi trực tiếp kỳ hạn 5 năm một lần, bản thân hắn cũng vay 200 nghìn từ ngân hàng ra, một vào một ra, đối với hắn mà nói, tiền lãi chính là món hời. Cho nên, chuyện này đối với họ, giá trị tham khảo không lớn, chỉ xem ý muốn cá nhân của họ, cùng khả năng chịu đựng rủi ro, còn có mức độ tin cậy của ngân hàng.
Diệp Diệu Đông vừa tắm vừa nghe họ thảo luận, cũng không phát biểu ý kiến.
"Hay là, khi nào các ngươi rảnh rỗi, hoặc có lần nào gửi tiền về, thì tiện đường đến ngân hàng hỏi xem, ngân hàng sẽ giải thích rõ ràng hơn cho các ngươi."
"Bọn ta định lát nữa về luôn, khỏi cần lằng nhằng, đợi chuyến sau đến, lúc đó trong tay dư nhiều tiền rồi tính."
"Đúng đấy, thật ra quanh đây đều là người của mình, bọn mình tiền đều mang theo bên người, cũng không có gì bất an."
"Chủ yếu là muốn về nhanh thôi."
"Cũng chỉ nghe ngươi nói gửi tiền vào ngân hàng, lãi lại rất cao, mọi người mới tò mò."
Hắn gật gù, "Tò mò là bình thường thôi, hứng thú thì vài người đi tìm hiểu một chút, sau đó lại thương lượng."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông tùy ý để bọn họ bàn tán, hắn tắm xong xuôi rồi treo quần áo trước cửa, sau đó đi vào nhà.
Hôm nay lại thu về một khoản lớn, lại phải giấu đi.
Mới chậm mấy ngày, lại bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Bất quá, giờ mọi người đều biết hắn mang tiền gửi ngân hàng, trong lòng hắn cảm thấy cũng an tâm hơn chút.
Đợi đếm xong tiền thu vào hôm nay, hắn lại không nhịn được lấy sổ tiết kiệm cùng đơn gửi tiền, còn có sổ ghi đất ra xem, mấy thứ đồ vuông vức bày trên chiếu.
Miệng lẩm bẩm, tay mân mê mấy thứ kia.
"200 nghìn cộng 50 nghìn, lại thêm 60 nghìn 5, hôm nay lại 10 nghìn 6..."
"Tổng cộng... Có 300 nghìn là ta... kiếm đậm!"
Diệp Diệu Đông càng xem càng đắc ý.
Xem đã rồi, hắn mới vừa lòng cất đồ vào vali mật mã, tiền thì chia ra giấu khắp nơi.
Trong lòng nghĩ thầm, đợi qua hai ngày gọi điện về báo chuyện tiền gửi 5 năm, rồi lại nói thêm một chút, bản thân lại gom được 100 nghìn, đợi cuối tháng về nhà có khi sẽ có 200 nghìn.
Báo cho nàng con số lớn hơn, mới thấy có nhiều như vậy, gửi một nửa kỳ hạn cũng chẳng sao.
Dự định xong xuôi, hắn mới yên tâm đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Diệu Đông lại bị tiếng ồn ào đánh thức.
Rõ ràng trong đêm đã có tiếng ồn, sáng sớm sao còn ồn ào như vậy?
Diệp Diệu Đông còn buồn ngủ ngơ ngác hỏi, mới biết hôm nay nổi gió, thuyền nhỏ vừa ra đến liền quay về.
Hắn lại nằm ngủ thêm một giấc, chờ tỉnh dậy, đài đã thông báo gió to trên biển đạt cấp 5.
Mọi người cũng đều bảo xem như nghỉ ngơi hai ngày.
Đợi hắn ăn sáng muộn, những người sáng sớm đi dạo đã hớn hở chạy về hô.
"A Đông hôm qua nói gửi tiền lãi cao là thật, bọn ta bảo người ngân hàng đưa cho cái đơn lãi suất gửi tiết kiệm kỳ hạn, mấy người cũng coi này."
Người vừa về hô một tiếng, mọi người như ong vỡ tổ xúm lại xem.
"Cao thật vậy sao?"
"Tiền của bọn ta đều gửi trong nhà được mà, nói đáng tin thì đáng tin, sao lừa người được chứ."
"Người ngân hàng nói, gửi kỳ hạn 5 năm, tiền tiết kiệm có thể tăng gấp đôi!" Người nói chuyện cực kỳ phấn khích.
"Thật giả đấy?" "Đây là ngân hàng nhà nước, lẽ nào còn giả được? Chắc chắn là thật."
Diệp Diệu Đông đang ăn cơm, cũng vểnh tai nghe ngóng.
Tăng gấp đôi? Đâu có chứ?
Hắn hôm đó tính, 5 năm đâu phải được 7 thành là cùng?
Hắn tiếp tục nghe.
"...nói rồi, ngoài tiền lãi, còn có phụ cấp bảo đảm giá trị tiền gửi... Cái này, cái này có ghi, phụ cấp bảo đảm giá trị tiền gửi..."
Diệp Diệu Đông đang nhai củ cải khô thì dừng lại!
Phụ cấp bảo đảm giá trị tiền gửi?
Là cái gì?
Sao hắn không biết còn có thứ này? Sao lúc làm thủ tục không nói với hắn?
"Này, lão Chu, ông nói cái gì phụ cấp bảo đảm giá trị tiền gửi đấy? Là cái gì? Sao nói với ông cái đấy?"
Lão Chu gãi gãi đầu, "Cái này thì tôi biết nói sao, tôi chỉ biết nghe thôi, không biết giảng giải, là có thêm một khoản tiền phụ cấp, có thể khiến tiền tiết kiệm kỳ hạn 5 năm tăng gấp đôi."
"Xxx, sao không nói với ta?"
"Không nói với anh sao?"
"Mẹ kiếp, quả nhiên đàn bà càng đẹp càng hay lừa người!"
"Không phải chứ? Không nói với anh sao, Đông ca?"
Diệp Diệu Đông trực tiếp buông bát đũa, không nuốt trôi.
"Nói một hồi xem nào, không ai nói với ta, lão tử lại đi hỏi. Sao nói với các ngươi, các ngươi lặp lại xem?"
"Bọn tôi nghe rõ lắm, nhưng mà không biết giảng giải thế nào, tóm lại là có thêm khoản phụ cấp, có thể giúp tiền tiết kiệm của ông tăng gấp đôi."
Ai cũng chỉ biết có phụ cấp, bảo họ nói cũng không rõ, chỉ mơ hồ biết ý đại khái.
Diệp Diệu Đông đành tự đi hỏi cho rõ thôi.
"Tôi đi hỏi xem."
"Đúng đấy, anh vẫn nên tự mình đi hỏi cho rõ, bọn tôi mà giảng sai thì sao, tiền của anh đâu phải ít đâu."
Hắn gật gù, vào nhà lấy sổ tiết kiệm, sau đó dắt xe đạp ra, trong lòng hùng hổ.
Chờ hắn đạp xe đến tóe cả lửa, đến ngân hàng thì Thẩm Minh Nga không có ở đó, hắn lấy sổ tiết kiệm cùng đơn gửi tiền ra, nhân viên công tác lập tức giải thích cho hắn.
Phụ cấp bảo đảm giá trị tiền gửi nghĩa là, khi mức tăng giá cả vượt qua mức lãi suất gửi tiết kiệm kỳ hạn mà ngân hàng đưa ra, để đảm bảo tiền gửi của khách hàng không bị giảm giá trị do lạm phát, ngân hàng ngoài việc trả lãi theo quy định, còn phải căn cứ vào phụ cấp bảo đảm giá trị tiền gửi mà trả thêm cho khách hàng một khoản tiền.
Và khoản gửi của hắn cũng nằm trong đó, không có chuyện không có do không giải thích rõ.
Lúc gửi tiền cũng có một tờ dự phòng, hắn còn có bản gốc, hắn cứ tưởng cái này không có gì nên không xem kỹ.
Trên đó chi chít chữ, ai mà nhìn cẩn thận như vậy, hắn cứ tưởng nghe Thẩm Minh Nga giải thích là được.
Sau khi hiểu rõ rồi, Diệp Diệu Đông cũng thở phào, coi như có là tốt rồi.
Nếu không có khoản này, hắn sẽ lỗ to đấy!
Gửi 200 nghìn, tiền lãi được 130 nghìn, coi như khoản phụ cấp bảo đảm giá trị tiền gửi thêm 60 nghìn nữa!
Đây quả thực là một khoản tiền lớn! Ai lại chê tiền nhiều.
Thẩm Minh Nga thật đúng là gà mờ, thảo nào khi hỏi lãi suất với hắn, nàng còn phải cầm tờ giấy đi xem.
Hắn đã nói rồi, nhân viên ngân hàng nào lại không rành về lãi suất tiền gửi, lại còn là trưởng phòng nghiệp vụ, nói được nửa chừng còn phải đi lấy tờ giấy xem.
Lúc đó đã nghi ngờ năng lực nghiệp vụ rồi, bị cái mác nể mặt Thẩm xưởng trưởng làm mù mắt, cả tin, cũng may những gì đáng có vẫn có.
Hắn còn muốn đổi trưởng phòng nghiệp vụ tại chỗ, nhưng bảo không được, dù sao có chuyện gì đến hỏi thì vẫn có người tiếp, đành phải coi như xong.
Dù sao xác nhận khoản phụ cấp bảo đảm giá trị tiền gửi hắn có là được rồi, hắn cũng hài lòng quay về.
Bất quá nửa đường, hắn nghĩ dù sao cũng ra ngoài rồi, lại đạp xe qua thương hội, định gọi điện cho A Thanh nói một tiếng.
Giờ lại có thêm khoản phụ cấp bảo đảm giá trị tiền gửi, càng dễ thuyết phục nàng hơn.
Quả nhiên, Lâm Tú Thanh nghe hắn gửi 5 năm cũng ngạc nhiên, nhưng khi nghe gửi 5 năm có thể làm tiền tiết kiệm tăng gấp đôi, thì không lên tiếng nữa, nhẫn nại nghe hắn kể xong.
"Chuyện này nếu đáng tin, thì cũng được... Trong nhà nhiều tiền mặt thật, cầm cũng thấy nóng tay."
"Nếu anh đã gửi 200 nghìn rồi thì gửi luôn đi, sau này nếu thật tăng gấp đôi, chúng ta lại đi gửi tiếp."
"Như này vẫn hơn cứ để tiền ở nhà, coi như thăm dò trước, ngân hàng nhà nước chắc cũng an toàn, mình còn thiếu họ 200 nghìn đấy."
Diệp Diệu Đông vui vẻ, "Ừ, em cũng nghĩ vậy, cứ đến kỳ rồi mình lại trả, để tiền ở đấy sinh lãi, 5 năm mà được gấp đôi cũng tốt, dù sao vẫn hơn là để tiền mặt không."
"200 nghìn với mình bây giờ cũng không hẳn là nhiều, coi như thử xem, chắc cũng chẳng có chuyện gì đâu, mình cứ yên tâm gửi ở đó, dù sao mỗi mấy tháng anh cũng ra kiểm tra."
Lâm Tú Thanh dịu dàng đáp lời, "Được rồi, vậy anh xem sao làm thì làm, còn lại trước hết đừng gửi vội, gửi 200 nghìn đủ rồi, mấy hôm nữa về nhà, còn dư mang về luôn."
"Còn hơn nửa tháng nữa, nếu không có gì bất ngờ, dự tính anh có thể kiếm thêm 200 nghìn, ít nhất cũng 100 nghìn, đến lúc đó rồi tính."
Lâm Tú Thanh lặng lẽ, "Anh kiếm tiền có hơi bị dễ dàng đấy..."
"Chủ yếu là do anh nhiều thuyền, cái này là chi phí đầu tư. Muốn nhiều thuyền như vậy, sao kiếm ít tiền được? Lúc mới mua thuyền, từng người các em còn nhao nhao bảy tám chuyện."
"Chẳng qua tại chưa chắc chắn thôi, cứ nghĩ có thuyền là được rồi, đâu cần nhiều làm gì."
"Đều là tiền cả, em nghĩ xem ngân hàng vì sao có thêm cái phụ cấp bảo đảm giá trị tiền gửi?
Chẳng phải trước mắt đầu tư dễ kiếm tiền sao, lấy 5 năm một tuần làm hạn, 5 năm sau nếu không tăng gấp đôi, vậy còn không bằng gửi ngân hàng. Tiền gửi vào ngân hàng, ngân hàng chắc chắn cầm đi đầu tư, lừa đảo chắc chắn cũng rất nhiều."
"Tốt thôi, ta không hiểu mấy cái này, dù sao ngươi đã mua thuyền rồi thì đều mua cả, cũng đâu có nghe qua lời bọn ta một câu."
"Cũng may không nghe các ngươi, ta bất chấp mọi ý kiến phản đối, mới mua xuống nhiều thuyền như vậy."
Lâm Tú Thanh lại không nói gì.
"Sau này đều nghe ngươi."
"Như vậy mới đúng."
"Không phải chứ, từ trước đến nay không phải cũng đều nghe ngươi sao? Ngươi luôn có một đống lý do để thuyết phục, đều là nghe ngươi cả, có lúc nào nghe ta đâu."
"Thôi đi, chuyện tiền tiết kiệm nói cho ngươi biết một tiếng là được, chờ qua mấy ngày lúc nào xác định ngày về, ta gọi điện thoại báo tin cho ngươi."
". . ."
Lại xong rồi.
Nhà ai có người đàn ông nào tốt bằng hắn? Đã quyết định xong, làm xong chuyện lớn còn nghĩ đến thông báo cho lão bà.
Nhìn đám người đang đánh bài kia kìa, có ai nói chuyện này với lão bà không, nhiều lắm là định kỳ gửi chút tiền sinh hoạt về, sau đó báo một tiếng bình an.
Người đàn ông tốt như hắn không có nhiều đâu!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận