Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 888: Ý kiến của A Chính

Chương 888: Ý kiến của A ChínhChương 888: Ý kiến của A Chính
Chiếc đại giải phóng màu xanh lá cây cũ khởi động, tất cả dân làng đều lùi lại mấy bước, mắt lưu luyến kính sợ nhìn chiếc xe hào hoa này quay đầu, lọc cọc lọc cọc, từ từ lại chạy đi.
Lần đầu tiên tiếp xúc gần đại giải phóng như vậy, không chỉ trẻ con phấn khích, ngay cả người lớn cũng có chút xúc động.
"Đại giải phóng này đúng là oai thật! Xe to vậy, đi đâu cũng nở mày nở mặt, ai cũng phải chiêu đãi tài xế cho tốt..."
"Đúng vậy, sao A Đông không mời người ta ở lại, lại để người ta đi vậy?"
"Người ta gấp, chúng ta không thể làm lỡ việc kiếm tiền của người ta." Cha Diệp cười giải thích.
Lâm Tú Thanh không muốn để dân làng cứ chăm chăm bàn tán nhà mình, chuyển chủ đề, võ võ mấy đứa trẻ: "Tụi con còn không đi học à? Xe đi rồi, còn đứng đây nhìn, trễ thêm bước nữa không chỉ phạt đứng đâu, còn phải đánh tay nữa đấy."
"Đúng đúng, đi đi, chúng ta mau đi học, đuổi theo..."
"Ờ đúng, đuổi theo..."
"Đuổi đuổi đuổi..."
Mấy người khác được nhắc nhở, lập tức giật mình tỉnh ngộ, họ có thể vừa đuổi theo đại giải phóng vừa đi học, một công đôi việc.
Vụt một cái, đám trẻ ai cũng đeo cặp vải bố của mình, như một trận gió lao ra, vội đuổi theo chiếc đại giải phóng đó.
"Tụi con chậm lại, cẩn thận chút, đừng đi sát quá..."
"Đừng chạy quá đà, nhớ đi học đấy!" Diệp Diệu Đông hơi lo, đám thỏ con này cứ đuổi theo, có khi quên mất đi học.
Đám trẻ chẳng đứa nào thèm để ý họ, sớm đã nhảy nhót chạy xa rồi. "A Đông à, ba nghìn cân cá khô của cậu bán được bao nhiêu tiền vậy?"
"Chắc kiếm không ít nhỉ?"
"Chà chà- Lão Tam có phúc rồi, con trai kiếm tiền giỏi vậy..."
"Có thể an hưởng tuổi già rồi."
Dân làng cứ thế thật thà, thẳng thắn.
Khuôn mặt đen đỏ của Cha Diệp tràn ngập vẻ vui mừng, cười không thấy mắt, thay anh trả lời: "Làm gì mà kiếm được nhiều? Cá khô thu 3 hào một cân, đó đều là vốn. Nhìn thì nhận được một xấp tiền lớn, 3000 cân tự bỏ ra 900 đồng rồi, ông chủ mua nhiều vậy, chúng tôi cũng phải tính rẻ chút, kiếm không được bao nhiêu, kiếm không được bao nhiêu, đều là tiên khổ cực..."
Cha Diệp vừa nói vừa vẫy tay, theo Diệp Diệu Đông vào sân.
Dân làng thì thầm bàn tán, liên tục gật đầu, cũng thấy ông nói có lý.
Vốn nhiều vậy, cũng không phải người thường bỏ ra nổi, nếu để họ bỏ ra...
Chắc chắn ai cũng thà không kiếm tiền này, đâu nỡ bỏ ra nhiều tiền vậy để tích trữ đồ ở nhà? Lỡ bán không được, ôm hàng thì sao?
Hơn nữa, nghe có vẻ đúng là không kiếm được nhiều lắm??
Diệp Diệu Đông cũng mặc kệ mọi người thì thâm bàn tán, tự mình về nhà, lúc nấy cháo còn chưa ăn xong, giờ bận rộn một hồi, càng đói.
Lâm Tú Thanh thấy mấy người bạn anh vào hết, liền cài then cổng lại, mặc kệ người ta nói gì, rồi lại tiếp tục mời mấy người A Chính.
"Mấy anh ăn sáng chưa? Có cần làm vài bát mì không?"
"Không cần không cần, bọn anh ăn sáng ở nhà rồi, chỉ là nghe nói làng có chiếc đại giải phóng đến, nên mới theo ra xem náo nhiệt, đi về phía này."
"Đông Tử làm ăn ngày càng lớn nhỉ? Đến đại giải phóng cũng điều động chở hàng rồi."
"Đừng nói bậy, đâu phải xe của tao, nếu tao mua nổi, tao phải lái vòng quanh làng ba vòng trước, khoe cho đã."
Diệp Diệu Đông lại ngồi vê chỗ của mình, gác chân lên, vét cháo đã nguội vào miệng.
"Ba vòng đâu đủ, nếu thật sự mua nổi, tao phải lái vòng quanh làng mười vòng."
"Mày nói đấy! Tao ghi nhớ rồi, lúc đó chở theo mấy đứa nhỏ nhà tao chạy mười vòng nhé."
"Không thành vấn đề!"
A Quang cũng kéo ghế ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Đông Tử, tao thấy cá khô của mày bán rất tốt, cái này là do cá khô dễ bán, hay vị trí chợ tốt vậy? Thấy mày kiếm tiền giỏi vậy, tao cũng hối hận lúc đó không nghe lời mày, cũng mua một cái cửa hàng."
"Đừng!"
Cha Diệp vội chen vào: "May mà con không nghe nó, sạp của anh cả anh hai nó vẫn ôm hàng, nó cũng còn một sạp để đó trống làm kho hàng, cái thuyền con vừa mua về là có việc làm liền, đáng tin hơn mấy cái sạp của nó nhiều."
Diệp Diệu Đông liếc xéo cha: "Bây giờ không được, không có nghĩa là sau này không được."
"Cũng đúng, bọn mày nói đều có lý."
"Tao thấy mấy nghìn cân này của Đông Tử, liệu có đủ bán không?" A Chính hỏi.
"Tao cũng không biết! Ai mà biết bán được bao nhiêu? Tao cũng đang thử vận may bán thôi!"
Chính anh cũng còn là lính mới, ngoài bán lẻ ra, anh cũng không biết bán cho ai, ông chủ kia cũng tự tìm đến, cũng là nhờ mở sạp ở đó, ngồi chờ đến.
"Này, tao nói thật, hay là tao đến chợ chuyên thu mua mấy loại cá tươi này, rồi làm thịt phơi khô bán cho mày? Số lượng cũng nhiều hơn chút, mà mày cũng không cần bận rộn gì, mày chỉ việc bán thôi, thế nào?"
Diệp Diệu Đông ngậm đũa ngạc nhiên nhìn A Chính, người bình thường thẳng thắn, nóng nảy vậy, lại cũng nghĩ ra ý này? "Hehe, sao nhìn tao vậy? Tao cũng nghĩ mày dù sao cũng không đủ bán mà, mùa đánh bắt cá ếch cũng sắp qua rồi, đợi sang xuân lưới kéo toàn là đủ thứ cá tôm cua lẫn lộn."
"Trừ khi gặp đàn cá, chứ không thì mày muốn số lượng lớn cùng một loại cá khô, cũng chẳng có, chỉ có mấy loại cá tạp nham nhở đó, mấy loại cá tạp đó cũng bán không được giá."
"Hơn nữa, mày vừa kéo lưới, vừa sắm thuyền lớn, ở thành phố còn có sạp, thỉnh thoảng còn phải lên kiểm tra sổ sách giao hàng, một mình mày chẻ đôi cũng không làm xuể đúng không?"
"Tao đi chợ thu hàng, giải quyết mối lo cho mày, thế nào? Vậy tự thu về làm thịt, còn có thể lấy được toàn bộ cùng một loại cá khô, cũng dễ bán đúng không?"
"Nhìn cách ông chủ kia lúc nãy, xe hàng của họ chắc chắn không lo bán không được, tao thấy trên xe ngoài cá khô, còn có cả thứ khác nữa."
Những người khác nghe xong mắt cũng sáng lên, cái này được đấy!
Thực ra thời gian trước Diệp Diệu Đông cũng đã nghĩ đến vấn đề này, mấy loại cá này đều có tính mùa vụ, có loại còn di cư, lưới kéo thực sự rất khó kéo được cùng một loại cá, trừ khi gặp đàn cá hoặc là lưới đánh cá chuyên biệt.
Mà người ta đánh bắt chuyên biệt, cũng không thể chuyên bắt mấy loại cá rẻ tiền này, muốn bắt ít nhất cũng phải bắt chút cá đắt tiền, mấy loại không mấy đáng giá này chỉ là phụ thêm.
Nhưng trong chợ đều bán theo từng loại riêng, thu mua về tất nhiên dễ hơn chút.
Nếu có A Chính chuyên thu cá giết cá phơi khô cho anh ở phía sau, giúp anh giải quyết mối lo, thì tất nhiên tốt rồi, anh cũng không phải lo không có cá khô để bán.
Tuy anh cũng có thể tự đi chợ thu vê nhờ người giết phơi, nhưng mất quá nhiều thời gian, quá phiên phức, mẹ với vợ cũng phải phụ thêm.
Hơn nữa A Thanh còn phải đi làm ở ủy ban thôn, năm ngoái nói sang năm đi, nhưng Tiểu Cửu còn chưa cai sữa, họ cũng không nỡ cai sữa con sớm vậy, chỉ có thể lại kéo dài, định đợi thêm mấy tháng nữa con cai sữa rồi tính. A Quang không nhịn được khen: "Ý này của mày hay đấy, hiếm khi thấy mày thông minh vậy!"
Tiểu Tiểu cũng tán thành: "Đúng vậy, sao đột nhiên đầu óc lanh lợi vậy?"
"Coi thường ai đấy?" A Chính không vui, trừng mắt nhìn họ: "Ông đây cũng rất thông minh, lúc vào nhà thấy nhà nó trống hoác, hàng bán hết rồi, liền nảy ra ý nghĩ."
A Quang lại nói: "Đông Tử, tao thấy A Chính nói cũng được mà, dù sao nó chuẩn bị đồ cho mày, mày vốn phải thu bao nhiêu tiền thì vẫn thu bấy nhiêu, với mày cũng chẳng khác gì, lại đỡ phiền phức."
Diệp Diệu Đông gật đầu: "Trước đây thực ra tao cũng đã nghĩ đến vấn đề này, chỉ sợ không bền, dù sao việc trên biển ai nói trước được? Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, kéo chút phơi chút, chắc cũng bán không được lâu."
"Đúng vậy, nên mày cũng đồng ý đề nghị này của tao đúng không?" Mắt A Chính sáng rực, đột nhiên cũng thấy mình thật thông minh.
"Mày có nghĩ nếu vậy thì chi phí sẽ lớn không, tiền đi lại, thêm tiền công thuê người, với cả giá thu ở chợ chắc chắn cao hơn giá thu ở bến của chúng ta."
A Chính gãi gãi đầu, nghĩ một chút: "Tao thấy có vẻ vẫn ổn? Vốn cao hơn chút thì cao hơn, nhưng chắc cũng kiếm được tiền, chỉ là so với tự bắt về, kiếm ít hơn chút thôi?"
Diệp Diệu Đông dang hai tay: "Tao cũng không biết, tao còn đang mò mẫm đây."
"Hay là mày thử xem? Không thử sao biết được không? Dù sao chỉ cần phơi ra, Đông Tử đảm bảo lấy là được, lỡ thật sự lỗ, chắc chắn cũng không lỗ nhiều." A Quang xúi giục.
A Chính gật đầu: "Đúng, dù sao cũng lỗ không nhiều, chỉ cần mày chịu lấy, tao sẽ lên thị trấn thu mua vài nghìn cân về phơi một mẻ xem chỉ phí bao nhiêu? Rồi phơi ra bán được bao nhiêu, xem có kiếm được tiền không."
"Cũng được, mày muốn thử, tao tất nhiên sẽ lấy, tao cũng đỡ việc chút, dù sao màyu thấy cá nào vừa rẻ vừa ngon, thì mua cá đó về phơi, như cá chỉ vàng khô, cá đầu rồng khô, cá chình khô, mấy loại này phơi ra đều ngon." "Được, vậy mày định khi nào lên chợ, tao đi cùng, mày quen hơn, đi cùng mày tao cũng an tâm!" A Chính phấn khích nói, anh ta cảm thấy bây giờ mình tràn đầy động lực.
Tiểu Tiểu không đợi Diệp Diệu Đông nói, hơi do dự hỏi: "Vậy nếu mày định phơi cá khô bán cho Đông Tử, còn đi kéo lưới nữa không? Cái thuyền của chúng ta..."
Anh ta vừa im lặng một lúc, chính là đang nghĩ chuyện này.
"Không ảnh hưởng, lúc không kéo lưới thì đi thu cá là được, chúng ta cũng không thể ngày nào cũng đi. Hơn nữa, tao đi thu số lượng lớn về một chuyến, tao cũng không cần tự giết, tao có mẹ, có vợ, còn có bốn chị, gọi họ làm là được."
Diệp Diệu Đông không nhịn được cười, kiếp trước bám víu, kiếp này cũng phải bám víu, thoát không được rồi.
Nhưng mà, kiếp này ít ra nhìn cũng ra dáng rồi, đang làm việc đàng hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận