Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 955: Học theo, đi theo bước chân (length: 26648)

Sau khi ăn xong, Diệp Diệu Đông liền đem hợp đồng cửa hàng mua buổi chiều và tiền còn lại đưa cho nàng, tiện thể nói với nàng rằng, mỗi đứa ba đứa trẻ một cái.
“Cái này tiền đặt cọc thuyền với mua cửa hàng, tổng cộng chúng ta mới tiêu hết 20 ngàn tệ, dù rằng nói đội thuyền đã thanh toán tiền đặt cọc, nhưng số tiền còn lại cũng không nhiều, đến sang năm khoảng tháng sáu cuối năm mới bắt đầu lần lượt thanh toán nốt, cái này với chúng ta thì cũng không có áp lực gì."
Lâm Tú Thanh đồng ý, "Ừm, đợi khi nào một chiếc thuyền làm xong, chúng ta sẽ trả tiền rồi lái một chiếc về, từng chút một mà giao, có vẻ sẽ không xót của như vậy."
"Cho nên trong tay chúng ta hẳn còn có 60 ngàn tệ, cũng coi như thoải mái rồi."
Lâm Tú Thanh nghe hắn nói như vậy, thoáng cái liền cảnh giác, "Ngươi lại muốn làm gì nữa?"
"Không làm gì cả, chỉ là muốn mua một chiếc máy kéo để chở hàng thôi, haha, xe cộ dùng trong làng của chúng ta ngày càng nhiều, ngày càng đông đúc, tự mình có một chiếc sẽ cực kỳ tiện lợi, không cần phải luôn nhờ người khác."
“Những đứa nhóc trong nhà cứ để ở nhà, vừa trông nhà xưởng vừa có thể cho chúng đi giao hàng, dù sao máy kéo học cũng rất nhanh.”
Diệp Diệu Đông nói xong trông mong nhìn nàng, "Loại 12 mã lực chỉ cần bốn ngàn tệ thôi, 25 mã lực là sáu ngàn tệ, lão bà…"
"Chúng ta hiện tại trong tay rủng rỉnh, lại còn có cái dùng đến, có chỗ dùng nhiều lắm, hôm nay ta có thương lượng với cha rồi, cha cũng không ý kiến gì."
"Có tiền hay không, mua xe mới ăn Tết!"
"Cái rắm!" Lâm Tú Thanh trừng mắt nhìn hắn một cái, "Người ta nói có tiền hay không, cưới được vợ tốt thì ăn Tết, vào mồm ngươi liền biến thành xe mới?"
"Không nói có tâm bệnh, xe là lão bà thứ hai của đàn ông."
Lâm Tú Thanh véo hắn một cái, "Ngày mai trước xem mua đất hết bao nhiêu tiền, mua về còn phải xây tường rào, xưởng mắm cá này khác với cá khô, phơi ngoài trời thì được, cái này lên men phải có chỗ cất, còn phải xây một nhà kho lớn để cất nữa."
“Trước hết xây tường bao, nếu có chỗ lên men thì mua tạm vải ni lông che một cái, dù sao sang đông trời lạnh, cũng sẽ không có bão gì, không sợ bị tốc. Sau đó xem tình hình bán sang năm, nếu mà bán chạy thì chúng ta làm lớn, làm cái nhà kho có mái che đàng hoàng.”
“Xây tường với mua đất cũng chỉ cần khoảng ba bốn ngàn tệ là đủ rồi, với cái máy kéo nữa cũng chỉ tốn có một vạn, trong tay ta vẫn còn 50 ngàn, quá đủ rồi."
"Không phải ngươi cũng muốn xây thêm một tầng nữa trên nhà sao?"
“Đúng rồi, xây thêm một tầng cũng không hết bao nhiêu tiền, chắc chỉ một hai ngàn, nhà mình thì vì bà mà phòng rộng hơn một chút, xây thêm lên trên cũng có diện tích lớn hơn, nhưng nhiều nhất cũng chỉ thêm mấy trăm tệ thôi, trong tay tiền dư quá đủ rồi."
Lâm Tú Thanh nghe hắn tính thì cũng không nói thêm, vậy cũng mềm lòng, chỉ là lẩm bẩm mấy câu.
“Ngươi cứ không đem tiền tiêu thì trong lòng không thoải mái, mấy ngày trước còn nói rất hay, hôm nay lại nảy ra cái máy kéo."
"Chẳng phải tại thấy hôm nay chỉ mua có ba cửa hàng, trong tay còn rất thoải mái sao?"
“Vậy nên là cảm thấy trong tay nhiều tiền quá, vẫn muốn tiêu bớt một chút."
“Ngươi nghĩ vậy thì không còn bệnh tim nữa, dù sao ta cũng mua vào chỗ đáng mua, có phung phí đâu.”
Lâm Tú Thanh bất đắc dĩ hỏi: “Mua máy kéo mất bao lâu?”
"Không biết nữa, ta chỉ hỏi dò giá ở chỗ cổng bảo vệ, không cho vào, muốn vào xem thì phải có giấy chứng nhận của đơn vị hoặc thôn ủy, mua cũng vậy."
"Vậy ngươi muốn mua thì đi mua một cái đi, khi nào muốn đi chạy xe thì tiện đường vào trong xưởng xem, kêu cha đi với, chuyện này cũng đâu thể mua xong là lái về ngay được chứ?"
"Chắc không nhanh vậy đâu, năm nay mới bắt đầu mở cửa cho cá nhân mua, chắc là nhiều người xếp hàng chờ, chắc còn phải bổ sung sổ sách linh tinh, các thứ, rồi các kiểu, nếu mà lái về được ngay thì tốt quá."
"Được thôi, vậy thì mua đi."
Diệp Diệu Đông ôm gò má nàng, hôn chụt một cái.
"Ta biết mà, ngươi sẽ không ý kiến gì đâu."
"Đi ra đi…"
"Không đi."
“Ta phải ra ngoài dọn bàn.”
"Không cần, có mẹ ta làm rồi."
Lâm Tú Thanh véo hắn một cái, nàng sao mà không biết cái đầu của hắn nghĩ gì chứ?
Ăn no thì lại sinh chuyện dâm dục.
Mấy ngày gần đây toàn tất bật bên ngoài, vừa về đến nhà là chỉ muốn nằm nghỉ ngơi, ngày mai không phải ra ngoài, gã này lại bắt đầu giở chứng.
"Thả ta ra trước đã, ta phải đi tìm cho hai đứa hai bộ quần áo mặc, vừa ăn xong cơm là đã bị ngươi kéo vào đây, không biết hai đứa có phải còn đang đứng ở kia không nữa."
“Nghĩ nhiều quá rồi, chúng ta không có ở đấy, có bà mà, sao có thể để hai đứa còn đứng đó chứ, giờ này chắc đã ngồi vào ăn cơm rồi."
“Ta ra ngoài xem chút, đi kiếm cho chúng mấy bộ đồ, trời cũng lạnh rồi, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn như thế, ngươi đúng là, còn gọi chúng nó xuống nước sờ con ốc, không biết bây giờ nước lạnh hả? Cứ tưởng đang tháng bảy tháng tám không ấy, giờ đã tháng mười rồi.”
"Thì tại nghĩ ban ngày nhiệt độ còn cao lắm chứ sao, ai biết hai đứa cứ ở lì trong nước mà chơi."
“Nghĩ là biết, mấy đứa nhỏ hiếu động như vậy, ngươi để chúng nó xuống nước, có cơ hội quang minh chính đại rồi, thì sao mà không chơi cho đã."
Lâm Tú Thanh lại vỗ hắn hai cái, để hắn thả ra, "Ta đi ra xem đã."
Diệp Diệu Đông đành phải lẽo đẽo theo nàng ra sau.
Hai đứa nhỏ quả nhiên đã ngồi vào bàn cơm ăn cơm rồi, chỉ là cả hai đều không mặc quần áo, trên người một đứa quấn một cái chăn, một đứa thì bà quấn cho.
Lâm Tú Thanh coi như không thấy, đi vào phòng chúng tìm quần áo.
Còn Diệp Diệu Đông thì đi đến bên bàn nhìn, “Đồ ăn ngon đấy chứ, còn có cả hai cái trứng."
Hai đứa chơi một ngày, đói bụng từ sớm, đang cúi đầu hổ đói vồ mồi, chả thèm nói gì cả.
“Hôm nay chơi có vui không?"
Hai đứa tiếp tục gật đầu.
“Ngày mai mà bị cảm thì khỏi cần đi học, có thích không?"
Hai đứa lại tiếp tục gật đầu.
Rồi lại vội vàng lắc đầu.
"Cha con nói bậy đó, ta mới không nghĩ thế."
Diệp Diệu Đông gõ đầu thằng con một cái, “Ngứa đòn hả, lát ăn xong cấm đứa nào đi đâu hết, hai đứa ra góc tường tiếp tục đứng.”
"Việc con còn chưa làm mà."
"Vậy thì làm bài tập trước đi, Thành Dật thì cứ đứng đó, đợi chừng nào con làm xong thì em mới được ngủ tiếp, em đứng bao lâu thì khi con làm xong con cũng phải đứng bấy nhiêu."
Diệp Thành Hồ ban đầu nghĩ mình tìm được cái cớ tuyệt vời rồi, khỏi bị phạt đứng, ai ngờ cha hắn lại ra chiêu đó, nó gặm đũa nghĩ ngợi một chút câu nói của cha, mới hiểu ra.
Chẳng phải tương đương với nó làm bài xong bao lâu, thì nó phải đứng bấy lâu sao? Viết nhanh thì đứng ít, viết chậm thì đứng lâu?
"Vậy ca ca con mau viết nhanh lên nhé, con viết nhanh lên thì chúng mình mới còn thời gian đọc sách truyện."
Diệp Thành Hồ thở dài, "Biết rồi."
“Trẻ con không được thở dài, dặn bao nhiêu lần rồi."
"Biết rồi."
Diệp Diệu Đông thấy hai đứa cúi đầu ăn cơm, liền mặc kệ, mình ra ngoài trong làng tản bộ một lát.
Không ngờ lại toàn nghe thấy người ta bàn luận chuyện mua thuyền, vừa khéo lại thấy hắn đi tới, có người liền kéo tay hắn lại.
"A Đông này, cậu biết xưởng đóng tàu ở trong thành phố ở đâu không?"
"Hả? Mấy người muốn đi xem xưởng đóng tàu trong thành phố à?"
"Đúng vậy, mọi người bàn nhau một hồi, cảm thấy vẫn là nên vào trong thành phố xem mới được, không biết xưởng đóng tàu trong thành phố ở chỗ nào, cả đời này bọn tớ cũng chỉ đến huyện là xa nhất rồi, làm sao mà biết trong thành phố ở đâu?"
“Cậu kiến thức rộng, đi được nhiều nơi nhất, nghe nói mới từ tỉnh về, mà thành phố cậu thì hai ba bữa lại đi, chắc là phải biết xưởng đóng tàu trong thành phố chứ?"
"Chẳng biết ai muốn chết mà mua nhiều thuyền thế, đến lịch giao thuyền đều xếp đến tận năm sau rồi, làm hại tụi tui cũng muốn đặt mà không dám đặt đây này. Giờ chỉ có nước tìm cách khác thôi, xem ở đâu khác có thuyền sớm hơn không."
"Mọi người bàn mấy hôm rồi, vẫn không cam tâm, định cùng góp chút tiền lộ phí, chục người đi xem thành phố thế nào, vừa khéo cậu ra đây, hay cậu chỉ cho bọn tớ với xem sao?"
Diệp Diệu Đông âm thầm lẩm bẩm trong bụng, chính là lão tử đấy.
“Ta có đi xưởng đóng tàu trong thành phố một lần, nhưng ta không có thời gian cùng mọi người đi, hôm nay ta mới từ thành phố về, mọi người cứ đến mời chú Chu, nhờ chú ấy dẫn đi là được. Lần trước tụi tôi hỏi đường tùm lum mới tới được nơi, chắc chú ấy vẫn nhớ đường.”
“A, tụi cậu đi rồi à, đi rồi thì dễ rồi, vậy thì tụi này khỏi phải luống cuống nữa."
"Xưởng đóng tàu trong thành phố trông thế nào hả? Có to hơn ở huyện mình không? Cũng là dựa bờ biển hả?”
“Cái này còn phải hỏi à, xưởng đóng tàu nào mà không ở bờ biển? Không ở bờ biển thì đóng ở đâu?”
“Ha ha… Ta lỡ lời hỏi ra thôi.”
Diệp Diệu Đông kể qua một chút cho họ về xưởng đóng tàu ở thành phố, kỳ thực thì cũng không khác gì mấy, ngoại trừ một mảng đất rộng xây mấy dãy nhà thấp, giữa có sân bãi, chỗ thì lộ thiên, chỗ thì dựng lều, cũng đơn sơ lắm, chẳng qua quy mô lớn hơn một chút.
"Các ngươi đi xem liền biết, bất quá tốt nhất mang theo người biết nói tiếng phổ thông."
"Vậy thì mọi người bàn bạc một chút, xem lúc nào nghỉ một ngày cùng nhau đi xem, vẫn là nên đi sớm một chút, chậm trễ lại lỡ việc..."
Diệp Diệu Đông nghe bọn họ mỗi người một câu bàn nhau ở đó, trong lòng cũng nghĩ, không biết hai cha con A Quang có quyết định đó không, tối về có phải cũng đang bàn bạc?
Hắn nhấc chân định đi về nhà A Quang, nhưng đi vài bước lại dừng lại.
Thôi vậy, sao có thể cứ thúc ép người ta tiêu tiền mãi, nên nói đều đã nhồi nhét vào đầu hai cha con họ rồi, giờ chỉ xem họ có tiêu hóa được không, không tiêu hóa được thì hắn cũng hết cách.
Hai ngày nay dẫn họ đi tỉnh, rồi lại đưa vào thành phố, làm vậy là đủ rồi.
Cứ ép người ta giống mình mua cái này mua cái kia, đem ý nghĩ của mình áp đặt lên người khác, vậy có chút gây phản cảm, mỗi người một ý khác nhau, cho dù hắn đúng, người ta cũng đâu có biết.
Chậm rãi, hắn lại quay về, vẫn là về nhà nằm thôi, hôm nay cũng bôn ba một ngày rồi, sớm nghỉ ngơi dưỡng sức đi ngủ.
Mà Diệp Tiểu Khê vẫn đang chơi trong sân, hai con cua trên tay trông đã hấp hối.
Cũng không biết ai bày cho nàng cách này, hay chính nàng nghĩ ra.
Hai con cua lúc này bị nàng không ngừng ném xuống nước, rồi lại nhấc lên, ném vào rồi lại lôi ra, lặp đi lặp lại, tựa như thế này thì có thể giúp nó kéo dài sự sống, đâu ngờ càng làm nó chết nhanh hơn.
Cũng có thể do nàng ham chơi thích nghịch nước, nên mới bày trò hành hạ hai con cua như vậy.
Diệp Diệu Đông đi ngang qua, đưa tay cứu một con, "Đừng nghịch nữa, lát nữa làm ướt quần áo mẹ ngươi lại đánh cho đó, lại phải cùng anh trai chui vào góc tường. Hai con này ta đem đi bỏ nồi, nấu rồi chia phần cho ngươi."
Tranh thủ lúc còn sống mà nấu, nếu không chết phải vứt đi, vậy là lãng phí.
Mà Diệp Tiểu Khê cũng lon ton chạy theo sau lưng hắn, vui vẻ reo, "Ăn cua, ăn cua~"
Trong nhà hai đứa, một đứa vẫn đang đứng trong góc tường, chắc nghe thấy tiếng hắn về nên vẫn đứng thẳng thớm, nếu không thì hắn chẳng tin là có thể ngoan như thế.
Một đứa khác đang cau mày làm bài, tay cầm bút chì, ngắn cũn cỡn gần đến miệng, đầu kia bút chì bị hắn cắn đầy vết răng, cả vụn gỗ cũng bị cắn mẻ một chút.
Diệp Diệu Đông lắc đầu, "Mẹ ngươi không cho tiền mua bút à?"
"Hả? Cái này vẫn viết được mà?"
"Được rồi."
Không biết còn tưởng hắn có bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu tiết kiệm.
Diệp Diệu Đông gỡ sợi rơm buộc cua ra, ném vào nồi, múc thêm gáo nước, rồi cho cả miếng gừng vào, lại mò mấy con tôm ở cửa.
Nếu thật phải lột cua cho con bé ăn, chắc phiền chết, thôi hắn cũng chẳng cần ăn, lấy mấy con tôm dỗ nó là được.
Diệp Tiểu Khê vì muốn ăn cũng tò mò lẽo đẽo theo sau, hết vào rồi lại ra, không cẩn thận chút nữa thì bị vấp.
"Mẹ ngươi đâu?"
"Đi giặt bành bành nha~"
"Ờ."
Vậy là hắn tự nấu vậy.
Diệp Diệu Đông ngồi trước bếp, từ đống củi sau lưng lấy một nắm rơm, vo tròn lại ném vào bếp vẫn còn ấm, dùng kẹp than ngoáy những khúc gỗ còn sót lại bên trong xem có chút than mồi nào để lấy lửa không.
Nhưng lâu vậy rồi, đến than mồi cũng chẳng có, chỉ thấy nền đất hai bên bếp vẫn còn hơi nóng.
Hắn lại lấy rơm ra, tiện tay rút bao diêm ra, quẹt một cái châm lửa, rồi dùng kẹp lửa bỏ vào.
Sau đó thêm vào mấy cành cây nhỏ đã tước vỏ.
Lửa đã bén, chẳng lẽ chỉ nấu mỗi cua với tôm, phí củi, hắn lại tìm kiếm lấy nắm cá khô đem ra, tùy tiện rửa qua, liền đặt lên trên hấp, sẵn làm thêm hai chén nhậu tiếp rồi ngủ.
Hải sản đi cùng rượu, cuộc đời chẳng có gì uổng phí.
Diệp Tiểu Khê cũng ngồi xổm bên cạnh hắn chờ đợi, một bước không rời, hai tay chống cằm, mắt sáng rực nhìn vào ánh lửa trong bếp, rồi lại nghiêng đầu nhìn hắn.
"Được chưa?"
Diệp Diệu Đông: "..."
"Được chưa?"
"Con hỏi xong chưa đó?"
Nàng cố gật đầu một cái.
"Còn chưa đâu, còn sớm lắm, tự đi chỗ khác chơi đi, ngoan sẽ cho con"
Diệp Thành Dương nãy giờ làm ra vẻ cũng có chút đứng không yên, hắn cũng nhướn cổ nhìn Diệp Thành Hồ, "Xong chưa? Viết xong chưa?"
"Chưa."
"Nhanh lên đi, ta mệt rồi."
"Đừng có quấy rầy."
Diệp Thành Dương trừng trừng sau gáy hắn, "Con cũng muốn đứng!"
"Im đi, đừng làm phiền."
Diệp Diệu Đông xem đồng hồ, "Mẹ con cho con canh giờ à?"
"Dạ có, mẹ mới bảo vừa đúng 7 giờ."
"Được rồi, cứ đứng đó đi."
Lâm Tú Thanh bưng chậu nước rửa mặt từ trong nhà đi ra thì nghe thấy mùi thơm nức.
"Mới ăn cơm xong, anh lại nấu cái gì đó?"
"Hai con cua con bé nghịch sắp chết rồi, tôi thấy không cần lãng phí nên nấu cho nó ăn luôn."
"Hai con cua nghịch chết thì vứt đi, còn phí củi nấu nướng, lãng phí."
"Dù sao cũng không phải tự mình lên núi đốn củi."
Lâm Tú Thanh mặc kệ hắn, dù sao cũng không phải nàng nấu, cứ để hắn tự làm tự ăn.
Đổ nước rửa mặt xong, nàng lại quay vào nhà loay hoay với mấy món đồ chiến lợi phẩm đã mua được khi đi dạo phố, dù sao bọn trẻ cũng có hắn trông nom rồi.
Diệp Diệu Đông chờ đến khi nồi chín cũng xới ra, mùi thơm của tôm cá tươi xộc vào mũi, có vẻ không thua gì hải sản, hai cậu con trai cũng bị hấp dẫn ánh mắt, Diệp Thành Hồ càng chẳng còn tâm trạng làm bài.
"Thơm quá à~"
Diệp Tiểu Khê dùng cả tay chân trèo lên ghế, phát hiện mình còn quá thấp, nàng lại tiếp tục leo lên trên, tay chống lên bàn.
"Cái này cái này... a..."
Nàng há to miệng, dùng ngón tay chỉ vào miệng.
"Nóng lắm, từ từ, gấp cái gì?"
Ngay lúc hắn định bóc vỏ đút cho con bé thì A Quang đột nhiên đến.
"Hả? Cậu còn chưa ăn cơm?"
"À, cậu đến vừa vặn, tôi còn tính làm thêm hai chén ngủ cho ngon, may mà tôi còn hấp thêm bát cá khô để nhậu, tự lấy đũa, bát trong ngăn tủ cạnh bếp lò."
"Vậy thì đúng lúc tôi tới."
Diệp Diệu Đông sợ Diệp Tiểu Khê ngã, vội ôm con bé vào lòng, đưa cho nó con tôm đã lột xong để từ từ ăn.
"Tôi vừa cũng định qua nhà cậu, nghĩ lại thôi."
"Đến nhà tôi có gì phải do dự, còn nghĩ tới nghĩ lui..."
"Chẳng phải sợ hai cha con cậu đang bàn bạc sự việc đó sao? Nên muốn về trước nhìn xem, đợi hai người bàn xong. Vậy hai người xong chưa?"
"Đúng vậy, vừa bàn xong là tôi qua luôn." A Quang cầm bát liền tự rót rượu, "Lấy cua đâu đó? Đây là tôm sông mà? Nhìn lạ quá, mấy đứa đàn em của cậu lại bắt mấy thứ này về cho cậu à?"
"Không phải, mấy đứa nhóc trong nhà bắt đó, mấy cái thùng nước một hàng dưới hiên đều là nó đó, buổi chiều vừa bắt được. Mấy con ốc đồng thì còn phải nuôi một hai ngày nữa mới nấu xào được, không thì tối xào một bát nhậu cũng ngon."
Nói xong hắn lại lớn tiếng gọi vọng vào trong nhà.
"A Thanh à, ra đây phụ nấu thêm ít cua với tôm đi."
"Không cần đâu không cần đâu, đây không phải vẫn còn bát cá khô đấy sao? Không cần làm phiền tam tẩu đâu."
Lâm Tú Thanh ra thấy A Quang đến thì liền lập tức tất bật.
"Cậu cùng cha cậu bàn thế nào rồi? Có tính toán gì chưa? Lúc tôi ra ngoài đi dạo, nghe trong thôn nhiều người tụ tập ở cửa tiệm xôn xao chuyện mấy ngày nữa sẽ lên thành phố coi có đặt trước thuyền được không."
"Lúc nãy họ còn bắt tôi hỏi đường, tôi chỉ bảo đã từng đi qua, ai muốn đi thì trực tiếp mời chú Chu máy kéo, bảo chú Chu dẫn đường là được."
"À!"
A Quang gắp miếng cá khô đang định ăn lại rụt tay về, "Người trong thôn còn định đi xưởng đóng tàu thành phố xem à?"
"Đúng rồi đó, cho nên vừa rồi tôi định qua nhà cậu xem xem, có tính mua thuyền không."
"Tối nay tôi cũng cùng cha tôi bàn bạc rồi, cũng định đặt trước vài chiếc thuyền, nói chung là không thiệt được. Nếu sang năm giao hàng sớm chút thì coi như đã kiếm lời, cho dù giao không được thì bọn tôi cũng chưa vội dùng. Dù sao như cậu nói, tiền để đó cũng để không, cứ đổi sang thuyền trước cũng được, lúc nào không cần nhiều thuyền nữa, cũng tiện bán."
"Đúng là cái đạo lý đó, thuyền là thứ mà với người vùng biển như mình thì không có gì tốt hơn để chuyển thành tiền."
"Vậy các hương thân đều định đi thành phố coi thì tôi mua chắc cũng phải ra tay sớm chút, lát nữa tôi qua nhà chú Chu, nói với chú Chu, mai cho chú ấy chở tôi đi xưởng đóng tàu."
"Được, tiên hạ thủ vi cường, chậm tay thì hết phần. Cậu định đặt mấy chiếc?" Diệp Diệu Đông vừa hỏi vừa bóc tôm đút cho Diệp Tiểu Khê.
Diệp Thành Hồ thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn một chút, cắn đầu bút rồi lại vùi đầu khổ sở làm bài.
"Bọn tôi định xem thời gian giao hàng thế nào rồi tính, nếu hợp lý thì bốn năm chiếc cũng không thành vấn đề, lấy cậu làm chuẩn."
"Cũng được, nếu giao hàng và giá cả hợp lý, cậu cứ đặt thêm một hai chiếc nữa cũng không sao."
"Ừm, cho nên trước tiên cần phải đi xem một chút, hỏi cho rõ, ngươi ngày mai có rảnh không? Đi cùng ta một chuyến thành phố xưởng đóng tàu nhé?"
"Vậy ta ngày mai đúng lúc không rảnh, ta mấy ngày trước xin dùng đất trong thôn vẫn chưa thấy hồi âm, mấy ngày nay cũng luôn chạy bên ngoài, ngày mai dự định đến thôn hỏi xem sao, xác nhận sớm một chút."
"Dù sao ngươi với Bùi thúc đến đó thì cứ tìm người phụ trách hỏi trước một chút, địa điểm cũng không khác gì xưởng đóng tàu bên mình là bao, chỉ là quy mô có lớn hơn chút, mà giá cả chắc cũng đắt hơn một tí, các ngươi cứ đến xem rồi xử lý thôi."
"Vậy cũng được."
Đã không rảnh thì cũng không ép, dù sao có thể mang họ đến đó là được rồi.
A Quang và hắn cạn chén, xong lại nói: "Hai ngày nay theo ngươi chạy khắp nơi một vòng, cũng coi như mở mang tầm mắt, cha ta cũng bảo ngươi thông minh lanh lợi lại có nhãn quan, nói chuyện đâu ra đấy, rất có lý, chúng ta cũng theo ngươi học hỏi, bắt chước theo, mua thuyền mua chỗ."
"Ngày mai đi xưởng đóng tàu xong, thì tiếp tục đi tìm cha vợ ngươi, nhờ ông ấy giúp để ý xem sao, nếu còn cửa hàng nào muốn tuột mất thì bảo ông ấy gọi điện báo cho chúng ta một tiếng."
"Được thôi, dù sao đều không phải người ngoài, các ngươi cứ trực tiếp qua nói với ông ấy là được, sáng mai ta cũng gọi điện cho ông ấy, nói chuyện qua điện thoại cái."
"Tốt."
Nhà người thân thích của họ xem chừng là muốn xem chợ bán buôn như căn cứ địa.
"Các ngươi mà bỏ chút tiền ra như thế, sau này có người đến hỏi vay, thì cũng có một cái cớ quang minh chính đại để cự tuyệt, tránh việc bảo các ngươi keo kiệt bủn xỉn, mà tiền cũng chẳng cho thân thích mượn."
"Ngươi nói cũng đúng, mấy ngày trước thân thích trong nhà cứ lui tới không ngớt, nhưng không ai mở miệng hỏi vay tiền. Hai ngày nay chúng ta không có ở nhà, để đi thêm vài ngày nữa xem, chắc cũng đủ chín, mà cái đám muốn vay tiền kia sẽ càng thêm nhiều. May mà hai cha con ta không ở nhà, Huệ Mỹ cứ đẩy hết lên người bọn ta."
"Giàu ở thâm sơn có bà con xa, là vậy đó."
Lâm Tú Thanh bưng một bát tép và tôm sông lên bàn, tiện tay ôm Diệp Tiểu Khê từ trên đùi Diệp Diệu Đông xuống, tò mò hỏi:
"Chuyện hôn sự của đại muội ngươi tính sao rồi?"
"Hỏi đại muội ta thì nó cứ bảo không biết, đau đầu thật, hỏi cũng như không. Ta định nói lại với cha ta, tìm người khác cho xong, dù sao hôn sự cũng mới định ra chưa được bao lâu, em gái ta với hắn cũng không lui tới gì, mà nhà ta hiện tại cũng có tiền, ai dám nói xấu nhà ta?"
Diệp Diệu Đông cũng rất tán thành: "Đúng vậy đó, nhà ngươi có tiền, người ta có nói xấu cũng chẳng làm sứt mẻ một sợi lông của ngươi. Ngươi cứ thả tiếng gió ra, nói muốn cho đại muội của ngươi tam chuyển nhất hưởng làm của hồi môn, mười dặm tám thôn xung quanh kiểu gì chả có người giành giật muốn cưới, ai còn dám sau lưng nói ra nói vào?"
"Ta cũng nghĩ như vậy!"
Lâm Tú Thanh cũng cười nói: "Của hồi môn cũng là một vũ khí lợi hại của phụ nữ, thật sự mà cho em gái ngươi tam chuyển nhất hưởng thì nhà kia chắc hối hận ruột gan đều xanh hết cả. Bảo đảm mấy bà cô trung niên quanh vùng kéo đến đạp nát cửa nhà ngươi đòi làm mối, lừa cả hồng bao của bà mai."
"Ta cũng định thế, tiện thể làm cho nhà kia không ra gì biết mặt luôn, dù sao cũng vớt vát được một ít thanh danh bị từ hôn, đằng nào cũng là nhà mình chủ động bỏ."
"Nếu đã thật sự muốn từ hôn thì cứ giải quyết sớm cho xong."
"Phải chờ bọn ta làm xong việc hai ngày này rồi, sau đó mới đến từ hôn. Đến lúc đó thể nào cũng sẽ có chuyện để nói, phải làm cho ra ngô ra khoai mấy ngày mới được, bây giờ cứ từ từ đã, chờ chúng ta rảnh tay mới có thể thật sự đến để phát huy."
"Phát huy cái gì." Diệp Thành Hồ cắn cán bút, mắt láo liên nhìn qua nhìn lại mấy người lớn.
Lâm Tú Thanh lườm hắn một cái, "Người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào gì, bài tập làm xong chưa?"
"Làm xong rồi."
"Làm xong rồi thì đi ra chỗ khác đứng."
"Vâng!"
Diệp Thành Dương cuối cùng cũng được giải phóng, hớn hở nói: "Cuối cùng thì đến lượt anh trai phải đứng, con đi đọc truyện tranh đây."
Diệp Thành Hồ nhận ca trực, mặt đầy ngưỡng mộ.
"Hai đứa nó là bị phạt đúng không?"
"Đúng rồi đấy, hôm nay chúng ta không ở nhà, hai đứa chúng nó quậy trong nhà làm trời làm đất, xuống sông bắt cua, tay chân thì cứ co dúm hết cả vào, quần áo thay đến hết đồ mặc, chỉ còn biết quấn mỗi cái chăn."
"Khó trách mới tới không thấy ai ở cửa, mà yên ắng lạ thường, ta còn thắc mắc thiếu một cái gì đó."
"Kệ bọn nó đi, ba ngày không đánh là nó trèo lên đầu lên cổ, thi thoảng đánh cho một trận thì mới biết sợ, không thì đúng là chẳng coi ai ra gì."
"Vậy hai chiếc thuyền nhà ngươi là định cho thuê trước à? Chờ thuyền lớn đến rồi lại thuê tiếp?" A Quang lại hỏi.
"Tạm thời là định vậy, nhưng mà gần đây có lẽ một khoảng thời gian không được ra biển, mà nếu mà được phê duyệt rồi thì lại phải đóng thuyền. Ta đang nghĩ hay là cho một chiếc thuyền ra khơi trước, rồi ta với cha luân phiên nhau, một người đi biển, một người ở nhà coi xưởng đóng tàu?"
Lâm Tú Thanh ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đã bàn với cha chưa?"
"Chưa, đây là do A Quang hỏi nên ta mới tiện mồm nói vậy thôi. Cũng chẳng cần bàn, cha ta giờ nghe ta hết mà."
"Dạo này lu bu quá nên cũng không rảnh lo, người ta hết lễ đều ra khơi cả rồi, hai chiếc thuyền nhà mình cứ nhét ở bến hoài cũng phí, đã quyết định như vậy rồi thì cho đi sớm một chút cũng được, cũng sớm có lợi."
"Vậy tùy ngươi thôi, đại biểu ca và A Sinh ca cũng cùng chúng ta làm đã lâu như vậy rồi, hai người bọn họ cũng khá thật thà, hay là cho một trong hai người đi thuyền trước đi, còn phải nói cho người kia một tiếng nữa."
"Cái đó thì chắc chắn rồi."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận