Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 115: Gà rớt vào nồi canh, về nhà(1)

Chương 115: Gà rớt vào nồi canh, về nhà(1)Chương 115: Gà rớt vào nồi canh, về nhà(1)
Năm ngón tay của Lâm Tú Thanh che mặt anh, đẩy anh ra, người đàn ông không biết xấu hổ chết tiệt này, mới đứng đắn được một lúc, rồi lại không đứng đắn được nữa.
Diệp Diệu Đông nắm lấy cổ tay cô, cau mày: "Bàn tay cũng bị trầy da sai?"
Cô rút tay về: "Ừ, không sao đâu, chỉ là bị trầy da một chút thôi."
"Vậy thì trở về tắm rửa đi, đừng tìm, lát nữa đụng vào nước biển sẽ càng đau hơn."
"Không sao, em không đau, vẫn còn sớm, thủy triều vừa rút, chắc chắn sẽ nhặt được thứ gì, em sẽ không chạm vào biển, nếu tìm thấy thứ gì đó, em nhất định sẽ gọi anh, chẳng phải đã là trước đây em vẫn làm việc này sao?"
"Đừng cậy mạnh..."
"Ồ, này có là gì đâu, chỉ là té ngã thôi, mau tiếp tục tìm đi." Cô không để tâm tiếp tục nghiêm túc tìm kiếm, vừa bước được vài bước cô dừng lại: "Anh mau di chuyển hòn đá này ra, em thấy một cái chân cua màu xanh lam, chắc hẳn đây là ghẹ xanh."
Cô đang vui mừng, Diệp Diệu Đông không còn cách nào khác, anh đành phải đi cùng cô.
Hai người lại bắt đầu lang thang quanh khu vực đá ngầm, có vài giọt mưa to như hạt rơi xuống, vào lúc họ chuẩn bị đi bộ trở về, đột nhiên lại hết mưa, hai người họ đành phải tiếp tục tìm kiếm.
Mãi đến hai tiếng sau, Diệp Diệu Đông mới nói: "Được rồi, trời sắp trưa rồi, chúng ta trở về thôi."
"Anh không tìm thêm một chút nữa sao?" Lâm Tú Thanh bất đắc dĩ nói.
Diệp Diệu Đông cười tủm tỉm: "Sao, đào đào đào một hồi nên nghiện rồi sao?"
"Đúng vậy, một chút, em cảm thấy hôm nay, chúng ta đào hải sản trên biển quá dễ dàng, chỉ trong một buổi sáng mà chúng ta đã thu hoạch được nhiều thứ như vậy, lúc trước có để có thể nhặt được nhiều thứ như vậy thì phải đi nhặt vào lúc thủy triều của ngày mồng một và ngày 15 âm lịch."
"Thủy triều vào ngày mồng một và ngày 15 âm lịch thực ra cũng rất tốt, nhưng người dân ở làng biển của chúng ta đã đến thăm nó quá nhiều lần trong ngày, vì vậy dường như đồ biển sẽ ít hơn, trong khi có rất nhiều hòn đảo bị cô lập. Được rồi, đi thôi, vê nhà đi, bụng anh đang reo rồi, bầu trời cũng bắt đầu âm u rồi."
"Được rồi, vậy ngày mai chúng ta sẽ đợi đến khi thủy triều xuống."
"Ha ha - " Thực sự nghiện rồi, anh lắc đầu cười: "Để xem ngày mai vùng biển của chúng ta sẽ bị bão làm ảnh hưởng như thế nào, nếu là một con bão to, ngày mai, chắc chắn thủy triều chắc chắn sẽ không rút mà ngược lại nó còn dâng cao hơn, có thể sẽ có mưa lớn."
"Cũng đúng, vậy thì quên đi, đến khi thủy triều rút xuống, không có mưa, chúng ta lại đến sau."
"Ừ"
Chỉ trong nửa buổi sáng, họ cũng thu hoạch được rất nhiều, chỉ riêng cua xanh họ đã thu hoạch được tám con, lớn có nhỏ có, cua đá thì nhiều hơn, còn có ba ghẹ xanh, cũng khá cứng và cũng có giá trị, bán đi cũng được một ít tiền, hơn chục con cá mù làn, cá chình Moray, cá chim vàng, cá đù vàng nhỏ, cá đù nanh, cùng một số loài cá tôm nhỏ khác, nhiều nhất là nghêu sò...
Ước chừng khi đổ ra khỏi bao tải, nó có thể chứa trong một cái thùng lớn!
Tất nhiên, điều đặc biệt nhất là hạt Merlot Pearl, nhưng cái này phải được che phủ trước, cá mú mỡ và cá song trong xô thực ra cũng không tồi.
Diệp Diệu Đông một tay cầm xô, một tay cầm bao tải, còn Lâm Tú Thanh đi theo anh với vẻ mặt hạnh phúc, hai người bước nhanh về phía ngôi nhà.
Ai mà ngờ họ còn chưa xong việc, chỉ mới đi được nửa đường, mưa như trút nước, hai người phải bất chấp dâm mưa để nhanh chóng về nhà.
Khi về đến nhà, hai người đã giống như gà rớt vào nồi canh, nhưng họ cũng không quan tâm đến việc tắm rửa và thay quần áo trước, mà chỉ lấy một cái chậu rất to và đổ những thứ có trong bao tải ra trước. Ngay khi mẹ Diệp nhìn thấy hai vợ chồng nha này giống gà rớt vào nồi canh rơi, bà không nhịn được mà nhắc nhở hai câu: "Hai đứa mới đi đâu về, bão gió mà còn chạy lung tung...
Chị cả Diệp ngạc nhiên nói: "À - Hai người đi đào hải sản ở biển đúng không? Mưa bão mà cũng dám đi, gan thực sự rất lớn!
Chị hai Diệp cũng buông việc trên tay xuống: "Có khá nhiều thứ... A? Thật nhiều ghẹ xanh..."
Một đám trẻ em trong nhà cũng tụ tập xung quanh anh vợ chồng họ, Diệp Thành Hồ, con trai lớn của họ ở bên kia hét lên: "Hai người đến bãi biển chơi mà không dẫn theo bọn conl"
"Thằng nhóc thối, con hay chạy lung tung, nếu đưa con đi theo lỡ như con bị sóng cuốn thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận