Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1139: Câm điếc ăn hoàng liên (length: 14486)

Hắn đá đá bao tải, nghe bên trong phát ra âm thanh càng vang dội, liền tranh thủ thu chân, tiện tay run rẩy một chút, rồi theo vào nhà chính.
Trong nồi cố ý để lại cơm, thức ăn thì không sao, trời mùa hè cũng không nhất thiết phải ăn nóng.
Diệp Diệu Đông nhìn tiểu Ngũ ăn như hổ đói, hỏi: "Cái này nhìn số lượng không ít đấy, cảm giác còn chưa được 100 cân."
"Không chỉ, vì bọn họ bắt nhiều lắm, cả nhà cùng đi bắt, nếu không tại thôn kia ít người, lại là vùng quê xa xôi, với lại ai cũng không tin tưởng cho lắm, phần lớn chẳng ai thèm, chứ không cũng phải hơn mấy trăm cân rồi."
"May là lúc đầu ta đã nói, nhiều nhất chỉ cần khoảng 100 cân, vượt quá số đó thì ta không trả tiền, sau ta mới ưu tiên thu rắn với chuột, giải quyết xong mới tới cóc."
"Sau đó mọi người thấy cóc dễ bắt quá, trẻ con cũng đi bắt được, nên bắt được nhiều quá. Về sau ai kiếm được tiền rồi thì đem cho ta luôn, đằng nào ai cũng ghét cái thứ kinh tởm đó, cầm làm gì."
"Với lại ta bảo với bọn họ rắn một mao tiền một cân, chuột năm xu một con, cóc một xu một con, ưu tiên thu rắn và chuột, chứ thực ra chỉ có vài nhà nghèo mới làm."
Diệp Diệu Đông gật đầu: "Khó trách, ta nói sao nhiều vậy, tiền căn bản không đủ."
Lúc đầu cả nhà người ta đã ở trong không gian hai ba mươi mét vuông, hắn đem mấy trăm cân vậy hơi quá rồi.
"Bọn họ cũng tưởng ta là lừa đảo đấy, mới đầu chẳng ai phản ứng, phải có người nghèo đến điên rồi, cứ hỏi đi hỏi lại xác nhận. Ta bảo quê mình thích ăn canh rắn, rồi lại thích chuột đồng, còn cóc nữa, toàn là theo lời Đông ca nói."
"Ừm, làm tốt."
"Đông ca, thật hay đùa đấy, canh rắn thì ta biết, nhà mình cũng ăn, nhưng chuột đồng thì lạ quá? Có phải là nghèo quá mấy đời không ăn thịt, mới ăn chuột? Còn cóc nữa… ai ăn cái thứ kinh tởm này? Sáng sớm ta đã muốn hỏi, nhưng vội quá, lại bị ngươi thúc."
Diệp Diệu Đông cười ha ha, nhàn rỗi nên nói chuyện với hắn: "Ngươi đừng nói vậy, tỉnh Mân Tây mình có một chỗ người ta chuyên ăn chuột đồng, nhưng không phải là chuột cống kinh tởm đâu, là chuột đồng ngoài đồng ruộng ấy."
"Chuột đồng còn là một trong 'Mân Tây bát đại khô rau' đấy, nghe bảo ngon lắm, nhưng ta chưa ăn thử."
"Muốn ói quá, chuột đồng thì vẫn là chuột… Sao nuốt nổi? Còn con cóc nữa… ghê quá..."
Hắn khụ một tiếng: "Có thể ăn là ếch, không phải cóc, nhưng nhìn đều gần giống nhau, ếch xanh cũng gần giống thế, chắc 500 năm trước là một nhà, dù sao họ cũng có hiểu đâu, ngươi cứ nói thế, bọn họ nghe là được, miễn là có lý do là xong."
"Chỉ người hết cái ăn mới đi ăn mấy thứ đó thôi."
"Ở vùng núi, không trồng được trọt không no bụng thì cũng chỉ biết tìm cách mà kiếm ăn."
"Có đánh chết ta cũng không ăn."
"Đến lúc ngươi không còn gì ăn, hoặc ăn chán rồi, tự khắc sẽ nghĩ đến mấy thứ lạ lẫm này thôi."
"Ta ăn chán sao?"
"Ngươi đừng coi thường, con ếch đó cũng vì thế mới được đem ra nghiên cứu để ăn."
Diệp Diệu Đông cũng chỉ nói qua, nghe nói nhập từ nước ngoài, mà dân mình cái gì cũng ăn, miễn không đụng là muốn ăn cho bằng được.
Ở nước ngoài toàn đồ tràn lan, về Việt Nam lại thành món đặc sản ngon lành.
Hắn ngồi một lúc lại ra cửa ngồi, nghe tên cao to ba hoa với hàng xóm.
Vừa nãy tiểu Ngũ làm ầm ĩ hắn đã nghe thấy, người khác cứ tranh nhau bốc phét quá trớn, dù nói tiếng phổ thông nghe cực khó chịu nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện khoa chân múa tay với xóm giềng.
Hắn vừa ra thì bà hàng xóm đã túm lại khoa trương hỏi: "Hóa ra anh đến đây làm quan à? Lợi hại ghê?"
"Anh làm cái gì vậy?"
Diệp phụ mặt mày rạng rỡ chen vào: "Nó làm bên biển đấy, bữa trước trấn bên kia bị sứa đánh chết mấy người đấy, giờ mới lập cái đơn vị gì đấy, chuyên để quản chuyện này..."
Ông cứ liến thoắng nói, ai nấy đều tranh thủ nói chuyện, dỗ cho cả xóm mắt tròn mắt dẹt, nhìn hắn cứ như người ngoài hành tinh.
Hàng xóm mình lại làm quan, nghĩ đến ai cũng hớn hở, về sau có gì khó lại còn có thể nhờ vả… Diệp Diệu Đông ngồi nghe hơi ngại, người trong cuộc thì chẳng ai thích nghe mấy chuyện này, chỉ thích nghe sau lưng bị bốc phét.
Nghe trực tiếp thì có thích nhưng mà ngại, ai nấy đều hỏi tới tấp, cũng không hay nếu mình tự khoe, cứ khiêm tốn một chút, phải để người ta tự bốc mới hay.
Hắn cười vài tiếng rồi đi vào nhà, quay về thu xếp đồ đạc để mai ra biển, rồi tiện thể đi sau vườn xem lại đống kia.
Ngập ngừng một hồi vẫn dùng cành cây chọc vài cái lỗ nhỏ, cứ để vậy đến nửa đêm cũng chỉ còn mấy tiếng nữa, chết vài con cũng không sao, nhưng mà cũng không thể để nó chết hết được.
Xong xuôi mọi việc hắn mới ra ngồi hóng mát ở ngoài, chờ mọi người đều đi ngủ rồi mới dặn, 11 giờ đêm thì hai ba người theo hắn đi bỏ đồ.
Địa chỉ ban ngày đã hỏi cặn kẽ rồi, đến đúng giờ thì bọn hắn gánh đồ lên đường.
Cũng không mong sẽ làm được gì người ta, cứ làm người ta buồn nôn, hù dọa tí thôi, tại vì sáng sớm bọn hắn cũng chỉ thấy ghê tởm.
Chứ không phải ai cũng sợ rắn chuột cóc, người trong thành dù sao gặp không có nhiều, đa số là sợ thôi, nhất là rắn, càng nhiều thì ai mà không nổi da gà, ngay cả người chuyên bắt rắn cũng vậy.
Mà mấy thứ này nhiều lên thì dọn cũng không dễ, dân thành thị chắc không lại dân quê, dọn phân dễ hơn dọn thứ này nhiều.
Nhưng mà hắn đều là đồ không có độc, chỉ gây ghê tởm, để dạy cho chúng một bài, chứ hắn mà không có động thái gì, họ lại tưởng người ngoài như hắn dễ bắt nạt, được đằng chân lân đằng đầu đến chọc ngoáy mỗi ngày, lẽ nào hắn phải ngày ngày chờ mà dọn dẹp?
Dù có đoán là hắn làm, ban ngày đến tận nhà lý sự làm loạn thì, nghe hắn làm quan rồi thì, nghĩ ban ngày hắn đi cùng Tằng Vi Dân thì chắc là trong đầu họ cũng đã biết đánh dấu hỏi rồi, cũng khiếp đảm mà không dám làm gì nữa.
Dù cặp vợ chồng kia có bị phạt, bọn họ cũng không dám đối đầu với hắn nữa.
Quan hạt mè cũng có thể lấy mạng dân, "dân không đấu với quan" là câu từ xưa để lại.
Diệp Diệu Đông đi gần cả tiếng đồng hồ mới tới được một nơi tương tự vùng ngoại ô, nhưng mà rách nát hơn xóm phía Đông nhiều, toàn là nhà nhỏ xíu chen chúc nhau, một hộ cũng chỉ hai ba chục mét vuông, không cả sân, không trồng trọt được gì cả.
"Nhà nào? Nhiều nhà thế, nhà nào trông cũng như nhau." Lớn thì thầm hỏi.
"Bên này, phải đi vào sâu trong."
Mấy người lại tiếp tục tiến lên rồi dừng trước một căn nhà.
"Đúng là nó đấy, chiều lúc đi theo đến đây ta đã để mấy hòn đá ở gốc tường làm dấu."
Mọi người đều dùng đèn pin chiếu vào, quả đúng là có một đống đá nhỏ ở chân tường.
Diệp Diệu Đông giơ ngón tay cái: "Thông minh đấy."
"Nhanh tìm cửa sổ đổ vào, không thì lũ này kêu ồn ào quá, để lâu sẽ bị phát hiện. Nếu không để lâu thì lúc người ta đang ngủ cũng chỉ coi như là chuột hay ếch kêu thôi, hoặc tưởng đang mơ."
"Trái rồi, trái rồi, cửa sổ người ta cũng là lan can sắt, mùa hè nóng nên ai mà mở cửa sổ chứ."
"Suỵt suỵt... Ngậm miệng lại, nhanh tay làm thôi."
Mọi người lẻn đến một cái cửa sổ, cùng nhau vác bao tải kê vào cửa sổ. Đợi chuẩn bị xong xuôi thì bọn họ mới mở dây buộc túi ra.
Đống rắn chuột cóc bị nhốt một ngày trong túi, vừa đổ ra thì hăng hái chạy loạn hết.
Ba người đứng ngoài thì háo hức.
"Xong rồi."
Diệp Diệu Đông ra hiệu tay với bọn họ, đứng xa ra một chút, tầm bốn năm mét, hắn muốn nghe động tĩnh rồi mới chuồn.
Làm chuyện xấu rồi, dù sao cũng phải coi phản ứng của người ta thế nào chứ, không thì lấy đâu ra cảm giác thành tựu?
Hắn đứng xa bốn năm mét còn nghe thấy tiếng cóc kêu, tiếng rắn với chuột thì không thấy, cóc kêu nhiều quá.
Một lúc sau trong nhà liền ầm ĩ lên, toàn tiếng quát tháo.
"Tiếng ếch kêu ở đâu thế..."
"Mẹ kiếp, nửa đêm nửa hôm cái gì mà om sòm thế này..."
"Tiếng gì vậy..."
Trong phòng, ánh đèn sáng lên trong nháy mắt truyền ra mấy tiếng thét chói tai.
"A a a a!"
Diệp Diệu Đông vung tay lên, "Đi đi đi, mau chóng rời đi, đừng có ở lại nhìn, đừng để chút nữa xung quanh một vòng người đều bị đánh thức, toàn bộ đều bật đèn, chúng ta liền bại lộ."
"Chỉ nghe được vài đoạn âm thanh, đáng tiếc!"
"Đi thôi, nghe được vậy là được, khác bị bắt."
Tiếng thét chói tai càng vang dội, ngay sau đó các hộ gia đình xung quanh cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, ồn ào lên.
Mọi người cúi lưng xuống, từ dưới đáy cửa sổ của từng nhà trải qua, sau đó nhanh chóng chạy ra ngõ nhỏ.
Lúc bọn họ đi ra, trong ngõ nhỏ đã sáng lên mười mấy ngọn đèn, mà khi bọn họ đứng bên ngoài ngõ nhỏ vẫn còn nghe thấy tiếng thét chói tai không ngớt.
"Ôi trời uy, la hét lớn tiếng thật!"
"Có thể la lớn hơn nữa một chút!"
"Càng lớn tiếng càng thoải mái đúng không."
"Ha ha ha ha, ta sao có cảm giác ngươi đang mở vàng khang."
"Dọa không chết được bọn chúng, cũng dám đến nhà ta đổ phân, không tiện chạy đến nhà bọn hắn đánh người, nhưng là có thể ăn miếng trả miếng, lấy mắt trả mắt." Nhỏ ngũ nhãn trong mắt lóe lên tia sáng, hưng phấn nói.
Diệp Diệu Đông khá hài lòng, "Đi thôi, về ngủ, ngày mai còn phải ra biển."
"Nếu ngày mai chúng ta đều ra biển, bọn hắn đến gây chuyện thì sao?"
"Có hai người trông coi là được, bất kể như thế nào đến gây chuyện, đều sẽ làm kinh động hàng xóm, hàng xóm sẽ khuyên bọn chúng đừng làm ồn, khuyên bọn chúng về, huống chi bọn chúng cũng không có chứng cứ."
Nhìn bọn họ có vẻ không hiểu, hắn lại giải thích thêm một chút.
"Tối nay các ngươi chẳng phải còn giúp ta thổi một trận 'ngưu bức', nói ta làm quan sao? Ai dám đối đầu với quan? Biết được thì chắc chắn trực tiếp xám xịt mặt mày thôi."
Nhà đông anh em thì có thể ngang ngược ở cái thời đại này, quan bé tí cũng có thể đè chết người.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn.
"Cao tay! Ngươi đúng là giỏi, chuyện này là đã sớm nghĩ ra sao? Cho nên tối đến mới bảo chúng ta liều mạng khoác lác với hàng xóm."
"A Đông cũng thật là lợi hại, đầu óc nhanh nhạy, không những kiếm được tiền còn có thể chỉnh người, mà còn chỉnh người không nói được gì, chỉ có thể chịu thiệt."
"Thật sự là lợi hại, người ta thường nói đi một bước nhìn ba bước chính là vậy, quá được rồi, cái này đã tính toán sẵn rồi, trâu bò thật."
Diệp Diệu Đông được mọi người khen lấy lòng, nhưng trên mặt lại ra vẻ bình tĩnh, "Không có gì, chỉ là muốn làm cho bọn chúng sợ thôi, nếu không, sau này mấy chuyện khó chịu này sẽ còn, đi thôi, đi nhanh lên."
"Chỉ là hơi tiếc, không thấy được cái cảnh cả nhà gà bay chó chạy kia."
"Chỉ mới nghĩ cũng đã hình dung được, gặp cả phòng rắn chuột con cóc tán loạn sẽ thế nào? Số lượng lại nhiều như vậy, chắc là hận không thể treo mình lên xà nhà."
"Leo lên xà nhà cũng vô dụng, chuột và rắn cũng leo lên được nóc nhà."
"Vậy thì cũng đủ bọn hắn uống một bầu rồi."
Diệp Diệu Đông cười ha hả nói: "Đến lúc đó trái phải hàng xóm cũng hận chết bọn chúng, đến chửi bọn chúng mười ngày nửa tháng, nhiều rắn chuột con cóc như vậy, khẳng định sẽ chạy tán loạn, lan đến xung quanh nhà khác, ngày mai từng nhà đều phải mua thuốc diệt côn trùng về xịt."
Bất quá nhà xung quanh chắc không nghiêm trọng vậy, nhiều nhất thì trong nhà có vài con, bắt là được, vốn dĩ kiểu nhà này cũng thiếu gì chuột con gián chạy lung tung.
Con cóc dễ bắt cực kỳ, ngoài việc số lượng nhiều làm người ta thấy ghê tởm ra, cũng chẳng có nguy hại gì, còn thái hoa xà thì sẽ làm đa số người trong thành thấy sợ.
Nhưng mà chúng đều là không độc, không hại được ai, nhiều nhất thì lấy cành cây khều rắn ra rừng bỏ, nếu gan lớn dám ăn thì cho vào nồi, còn kiếm được chút hời.
Khi đã đi xa khỏi khu đó, mọi người mới chậm bước, vừa đi vừa nói đùa.
"Trong lòng dễ chịu quá, hại ta sáng nay còn lau cửa."
"Ta thì cứ đi đi lại lại xách nước, giờ cũng cho bọn chúng đầu bù tóc rối."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận