Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 256: Bán được rồi(1)

Chương 256: Bán được rồi(1)Chương 256: Bán được rồi(1)
Diệp Diệu Đông bảo đám dân làng nhường đường, cũng thấy trong đám đông những người nhà họ Lâm háo hức đến xem náo nhiệt, anh cười vẫy tay, nói với vợ: "Các em về nhà trước đun nước sôi, chuẩn bị pha trà cho họ, cha và anh cả về chưa?"
"Chưa ạ?"
Anh lập tức nhăn mặt, giờ này rồi mà vẫn chưa vê? Không lẽ chờ đến trưa không bán được mới chịu về?
Vậy thì những vị khách kia phải làm sao? May mắn mới mời được về nhà, còn tính bán hết số cá chép không bán được cho họ nữa.
"Cháu trai lớn của em biết đạp xe phải không, bảo nó mượn chiếc xe đạp chạy lên thị trấn tìm ông nội và bố nó về, nói là có khách đến nhà mình."
Lâm Tú Thanh vâng lời gật đầu, rồi kéo theo mẹ, hai chị dâu và cháu trai lớn nhanh chóng đi về nhà trước, vừa hay cháu trai lớn học xong tiểu học không đi học nữa, ở nhà giúp việc, lúc này sai nó đi rất thích hợp.
Dân làng thấy bọn quan chức được Diệp Diệu Đông dẫn về nhà họ Lâm, liền xúm xít theo sau, cùng đi tới nhà họ Lâm.
Mẹ Lâm và hai con dâu đã quét dọn sân nhà sạch sẽ, công cụ nông nghiệp được xếp gọn gàng, bàn ghế cũng lau chùi lại một lần.
"Cục trưởng Trần ngồi đi..."
Lâm Tú Thanh rất có mắt quan sát, lấy ngay trà đã pha chạy ra, rồi rót từng ly một cho mọi người.
"Ồ? Trà nhà các cô thơm đấy nhỉ?"
Mẹ Diệp cười nói: "Đây là trà chúng tôi tự trồng, đặc biệt để lại một ít nguyên liệu pha trà chiêu đãi khách."
Bọn họ chỉ uống trà thô thôi, đâu dám uống trà nguyên liệu.
“Trà Bạch Hào Ngân Châm à?” "Đúng vậy, Cục trưởng Trần thật am hiểu."
Ông Trần cười: "Không phải tôi am hiểu đâu, chỉ là tôi nghe nơi này trồng nhiều trà trắng, nhà tôi cũng có một hũ Bạch Hào Ngân Châm."
Diệp Diệu Đông vội cười nói tiếp: "Uống trà là tốt nhất, người Phúc Kiến chúng tôi thích uống trà lắm, nhưng trà này là tôn kho nửa đầu năm nên chắc chắn không thơm bằng trà mới rang, Cục trưởng Trần thích uống trà, sang năm xuân về chúng tôi sẽ để dành thêm trà tặng cho ông."
"À không cần đâu, các cô bác nông dân kiếm được ít tiền cũng khó, hãy để bán lấy tiền..."
Để kéo dài thời gian, Diệp Diệu Đông cố gắng tán gẫu với ông, kể về quê hương mình, việc mình là ngư dân, từng bắt được cá thu, cá hồng đốm, cá mú nghệ...
Tất cả những gì liên quan đều kéo ra nói, giống như kể chuyện, khiến cục trưởng Trần say sưa, ước gì được cùng anh ra biển kéo lưới một lần.
"Chúng tôi trước đây chỉ ra biển tuần tra, rảnh rỗi sẽ cùng cậu ra kéo lưới xem sao, vừa đi câu cá biển luôn."
"Ha ha... chiếc thuyền nhỏ của chúng tôi chỉ chạy gần bờ thôi, không phiền chỉ bắt được cá nhỏ thì cứ đến."
"Không phiền đâu, không phiền, cứ trải nghiệm một lần, tiện thể đi mò đồ biển..."
"Ông nội về rồi."
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, cha Lâm liền vội vàng chạy về.
Ông cười đến mức trên mặt đầy nếp nhăn, lén lút lau tay vào vạt áo, vừa vội vàng đạp xe về, mặt đầy bụi đất, hơi ngượng khi bắt tay cục trưởng Trần.
"Thật xin lỗi, sáng đi chợ bán cá không ở nhà, thất lễ quá."
"Không sao, tôi chỉ ghé uống trà nghỉ chân, đồng thời xem cá chép nhiều thế nào như con rể anh nói, à phải rồi, cá chép đâu? Nói chuyện vui quá, quên mất chuyện này rồi." Cục trưởng Trần vỗ trán: "Già rồi, chẳng nhớ gì cả."
"Cục trưởng đùa rồi." Diệp Diệu Đông nói rồi nhìn cha vợ: "Sáng con bán được 3 con, cả thùng còn tươi, còn anh cả đâu? Mọi người bán được bao nhiêu?"
"Chỉ bán được 22 con, trong đó bán cho nhà hàng 16 con, còn định gọi bán tiếp, nhưng A Viễn (Cháu trai lớn Lâm Quang Viễn) tìm tới nên cha vội về trước."
Diệp Diệu Đông cười nói với cục trưởng Trần: "Chúng tôi ước tính còn khoảng 60 con, ông xem..."
Lâm Tú Thanh rất tinh tế đưa những con cá mà Diệp Diệu Đông giao cho cô mang Về ra.
Cục trưởng Trần cầm lên một con xem, khen: "Cậu cột cung cá khá tốt đấy, tới giờ vẫn còn sống."
"Quen cột cá rồi, cột kiểu này vẫn ổn."
"Các cậu định bán giá bao nhiêu 1 cân?”
"2 tệ?"
Miễn bán được là được rồi, dù vảy có đắt hơn thịt cá, họ cũng không thể lột vảy cân bán riêng, vậy thì bán thịt cá cho ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận