Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 174: Ý không ở trong lời(2)

Chương 174: Ý không ở trong lời(2)Chương 174: Ý không ở trong lời(2)
Khóe miệng Diệp Diệu Đông khẽ co rút, nếu biết thế thì đã không hỏi rồi. Anh là đàn ông, sao có thể vì mấy đồng xu mà mặc cả như phụ nữ được chứ? Còn muốn anh hỏi mấy cửa hàng...
"Ngày mai tính tiếp vậy, mai em nhớ đưa tiền cho anh đó, trong túi quần anh không có một xu nào."
"Biết rồi, rút dây điện rồi đi ngủ thôi. Không tắt đền thì hai thằng nhóc này sẽ không ngủ đâu.
Nhìn hai con trai vẫn mở to mắt như chiêng đùa giỡn với nhau, Diệp Diệu Đông sờ sợi dây bên cạnh giường, kéo nhẹ. Sau khi xung quanh trở nên tối mịt, hai người mới dần dần yên tĩnh lại.
Ngày hôm sau, ngay khi bên cạnh có động tĩnh thì anh đã tỉnh lại, thế nhưng anh vẫn chưa muốn dậy, cửa hàng cũng không mở cửa sớm như thế.
"Dậy đi!"
Anh lật người sang một bên, gác chân lên người con trai lớn đang nằm nghiêng, giọng nói hơi khàn vang lên: "Em bỏ tiền trên bàn đi, lát nữa anh dậy sẽ đi lên thị trấn."
"Được rồi, vậy khi nào hai con thức dậy, anh đưa bọn nó đến nhà trước đi."
"Ừm."
Cũng không biết có phải vì gần đây dậy sớm nên đồng hồ sinh hoạt cũng điều chỉnh đúng giờ rồi không, rõ ràng là rất buồn ngủ, rõ ràng là muốn ngủ thêm một lát nhưng sau khi cô xoay người rời đi thì anh cũng không ngủ được nữa, hơn nữa còn ngày càng tỉnh táo.
Anh dứt khoát mở to mắt ngồi dậy, lấy quần áo được gấp gọn gàng trên bàn mặc vào người, thầm nghĩ nếu không ngủ được thì lên thị trấn sớm thôi.
Anh thật sự không thể tin được vào lúc này vẫn chưa có ai biết đến ốc móng rồng.
Nghĩ đến đây, anh không chờ hai con rời giường mà đi đến cửa sau báo với Diệp Tuệ Mỹ, nhờ con bé để ý tiếng động trong phòng.
Nếu bọn nhỏ thức dậy thì nhờ trông một lát, cũng có thể giúp đỡ Diệp Tuệ Mỹ, mấy đứa nhỏ vẫn làm được việc nhẹ nhàng. Nếu không muốn chăm bọn nhỏ thì bảo cháu trai cả mang qua bên kia là được.
Diệp Tuệ Mỹ bĩu môi, ở nhà giúp đỡ á? Rõ ràng là gây chuyện.
Diệp Diệu Đông xách theo xô rỗng vội vã đi ra ngoài, không ngờ vừa đến trước cửa nhà đã gặp A Quang: Sao cậu lại ở đây?"
"Mang dưa hấu đến cho cậu đây!"
"Tốt bụng vậy à? Không cần phải gửi đến nhà tôi cứ đưa đến chỗ làm việc là được. Trong nhà chỉ có em gái tôi và mấy đứa nhỏ còn chưa tỉnh ngủ, bọn họ đều làm việc ở bên đất nền đó, đúng lúc có thể làm dịu cơn khát."
"Hả?" Ánh mắt A Quang lóe sáng, cười nói: "Không sao, tôi có rất nhiều dưa hấu. Nếu đã đưa đến thì hai quả dưa này cứ để trong nhà đi, lát nữa lại xách thêm một giỏ đến chỗ đất nền là được."
"Cũng được, vậy đưa cho tôi."
"Không cần, tôi mang vào cho cậu."
"Phục vụ chu đáo vậy hả?"
"Đương nhiên rồi, tôi còn trông cậy vào việc cậu trở nên giàu có rồi mang theo anh em đấy."
"Cũng có thể, cậu mau đặt trước một chiếc thuyền đi."
Diệp Diệu Đông đang chờ ngoài cửa, anh muốn chờ A Quang đi ra rồi hỏi anh ta có muốn cùng anh lên thị trấn hay không? Bọn họ cũng có thể đi dạo một vòng, ai ngờ anh ta đưa mang hai quả dưa hấu vào trong rồi không ra được nữa?
Anh muốn vào xem, thế nhưng vừa mới nhấc chân đã nghe thấy tiếng cười hỏi ở sau cửa: "A Quang, cậu làm gì vậy? Chờ cậu cả buổi rồi, sao cậu vẫn còn ngồi xổm ở đây?"
"Hả?" A Quang ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, chột dạ hỏi: "Cậu còn ở đây hả?" "Nói nhảm, tôi đứng ngoài cửa chờ cậu, cậu đang lảng vảng gì thế?"
Lời nói của A Quang trở nên lắp bắp: "Không có, chẳng phải mới vào nên nói hai câu chào hỏi thôi sao?"
"Tôi muốn lên thị trấn, cậu có muốn đi chung không?"
"Không đi được không? Hôm nay trời nóng, lên trấn làm gì chứ? Tôi cũng không có việc gì cần làm."
"Đi chung cũng vui mà."
"Thôi đi, chẳng phải lát nữa tôi còn phải xách một giỏ dưa đến chỗ đất nền à? Thuận tiện qua đó phụ một tay, xem có thể giúp được gì không."
"Được lắm, anh em tốt." Diệp Diệu Đông không hề nghi ngờ gì hết: "Tôi đi trước đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận