Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 158: Xúi giục mua thuyền(2)

Chương 158: Xúi giục mua thuyền(2)Chương 158: Xúi giục mua thuyền(2)
A Chính chống cằm thở dài: "Aiya, nói thì dễ lắm, bọn họ cũng chẳng tin đâu, chơi bời lêu lổng quen rồi, cậu đi vay tiền thì người ta nghĩ cậu sẽ làm gì với số tiền ấy? Sao mà vay dễ dàng vậy được?"
"Vậy thì các cậu cứ chăm chỉ hơn một chút, giống tôi này, nhân lúc đó có thể dỗ được vợ và mẹ, các cậu không thể hiện ra mà chỉ nói suông thế thì làm sao mà bọn họ tin được?"
"Vẫn là tự mình tích cóp tiền đáng tin hơn một chút, sớm biết thế tôi đã không giao 400 tệ từ đống cá thu kia ra rồi, cũng đủ cho mọi người cùng nhau mua một con thuyền.
Tiểu Tiểu vỗ đùi hối hận. tiền đưa cho vợ anh ta thì dễ, nhưng lấy về lại rất khó mà cũng chỉ đổi lấy gương mặt mỉm cười của cô ấy trong mấy ngày, bây giờ muốn trừng mắt thì cứ trừng mắt, muốn mắng thì cứ mắng, ôi đàn bài!
Diệp Diệu Đông lắc đầu, hàng bán được bao nhiêu cô ấy cũng đều biết thì sao có thể không giao ra được, nóc nhà cũng có thể cho cậu bật được à? Vốn dĩ đã không phải người đáng tin cậy, sao cô ấy có thể để cậu cầm nhiều tiền thế được chứ.
"Vậy sau này các cậu phải giữ kỹ tiền riêng, dù sao thì cũng phải có kế hoạch trước chứ, đúng không?”
"Anh Đông à, phải trông cậy vào chiếc thuyền nhỏ này giúp anh em chúng ta phát tài rồi, để tôi ôm chân cậu trước."
Diệp Diệu Đông đá bay A Chính: "Ông đây còn phải kiếm tiền nuôi sống gia đình, cùng lắm thì lúc đi cô đảo đưa các cậu theo, có thể câu được đồ tốt hay không thì còn phải tùy thuộc vào các cậu rồi."
"Cậu định thả loại lưới nào thế? Chài cá đĩa bay à? Đáng tiếc là thuyền gỗ nhỏ, nếu không chúng ta còn có thể được trải nghiệm câu cá biển một lần?"
"Cứ chờ xem, đợi ông đây phát tài sẽ đổi chiếc thuyền nhỏ này."
Nếu không phải trước đây không có bản lĩnh thì anh cũng muốn câu cá biển một lầ.
"Cậu còn chưa nói là định thả lưới gì đâu?"
"Lưới bát quái đó, nhà đang xây nên không có thời gian, tôi chắc chắn không thể không làm gì được, lưới bát quái lại rất phù hợp, cứ hai ba ngày lại dành thời gian đi thu lưới, hàng không đáng tiền thì đem về ăn, không ai nói gì được cả."
"Vậy cũng đúng, thả thêm mấy lần, lúc hàng nhiều thì cũng không thua kém gì so với lưới kéo."
"Lúc hàng ít thì cũng có thể kiếm thêm mấy đồng, lại cò. kiếm thêm được miếng cơm."
Diệp Diệu Đông gật đầu: "Đúng là như vậy, thế nên các cậu vẫn nên tích cóp tiền mà mua thuyền cùng nhau đi, trong tay A Quang không thiếu tiền chỉ còn chờ hai người các cậu thôi."
A Chính do dự: "Cậu nói nếu mấy người chúng tôi cùng nhau mua thuyền và làm việc chung thì những người khác có cảm thấy không thoải mái không?"
Diệp Diệu Đông trợn tròn mắt: "Đồ thần kinh, cậu quan tâm bọn họ làm gì, nếu những người khác muốn thì bọn họ cũng có thể cùng nhau mua mà. Cậu cũng không phải cha của họ, còn quản được bọn họ có ăn cứt hay không à?"
"Đúng vậy, bọn họ muốn thì cùng nhau mua." A Quang phụ hoạ nói.
Mọi người thường có tâm lý nghe theo đám đông, nếu bạn bè đều ăn hại thì bọn họ sẽ không có ý kiến, khi bạn bè đã đóng được thuyền thì chắc chắn trong lòng mọi người cũng có ý định đóng một chiếc thuyền.
"Được thôi, vậy thì phải tích cóp tiền thôi."
"Aiya, vốn đến cô đảo để vui chơi mà lại không được, mẹ nó, thùng còn mang ít nữa.
"Tôi cũng chỉ mang theo hai cái bao tải!"
"Mẹ kiếp, Đông Tử, cậu mang tận 5 bao tải lận à?" Đúng là không ngại nhiều nhưng cậu không sợ chiếc thuyền nhỏ này của cậu chìm mất sao?" "Đừng có mà chê thuyền của tôi nhỏ, ít nhất cũng chở được 5 tấn đấy, lỡ như mà không chịu nổi thật thì các cậu thay phiên nhau bới về bờ là được." "Chết tiệt..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận