Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1184: Quang vinh ngư dân (length: 27348)

Một mảng lớn lưới đánh cá trôi nổi trên mặt biển, vô số cá lớn cá nhỏ đang mắc kẹt bên trong, che khuất tầm nhìn mọi người, khiến họ chỉ thấy lờ mờ, thấp thoáng, chỉ có một điểm vàng nhấp nhô.
Mọi người nghe Diệp Diệu Đông thúc giục, vội vàng luống cuống tay chân kéo lưới.
Nhưng khối u lớn này quá dài, túi lưới chứa cá có hạn, mọi người muốn treo túi lưới đã căng chặt, vẫn còn một đoạn không thu vào được.
"Ta lạy tổ tông...!"
Mọi người đều thấy được phần đuôi của khối u màu vàng lớn này còn có cả cánh quạt.
"Đây là cái gì...?"
Diệp Diệu Đông nhìn thấy liền bảo mọi người: "Cứ thế mà xâu thôi, lộ ra ngoài thì cứ lộ, dù sao cũng ở trong lưới cả rồi."
"Được."
Một túi lớn hàng được kéo lên, nước biển chảy rào rào xuống, trong túi cá lít nhít vây lấy tất cả, chỉ có phần đuôi cánh quạt nằm gọn trong lưới, không được thu vào túi.
Khi lưới đã được kéo hết lên, mọi người vội vã tháo dây buộc túi, một đống lớn cá ào ào đổ xuống boong tàu.
Mà cái cục sắt màu vàng kia cũng lộ hơn phân nửa lên boong tàu, Diệp Diệu Đông tiến lên đẩy hết đám cá phía trên, đồng thời cùng mọi người kéo cái đuôi cánh quạt ra ngoài.
"Xxx sao mà nặng thế..."
"Kệ nó qua một bên, lát nữa gỡ ra khỏi lưới sau, lỡ mà rớt trúng chân thì gãy giò đấy."
Mọi người vội vàng lùi ra xa, chờ khi vật kia hoàn toàn được gỡ khỏi lưới, một tiếng "bịch" lớn vang lên trên boong tàu.
Mọi người vội vàng đến hất đống cá ra một bên.
"Má ơi, cái này dài mấy mét, to quá..."
"Còn lớn hơn cả ngư lôi trước đó, phải gấp hai gấp ba lần ấy chứ."
"Đây là cái gì vậy? Chưa bao giờ thấy, A Đông..."
Diệp Diệu Đông thấy mọi người đều nhìn mình, bèn nói: "Cái này chắc là thiết bị dưới nước không người lái, ta cũng chưa từng thấy, nhưng đại khái là đồ này."
Thiết bị dưới nước này dài chừng ba bốn mét, hình trụ tròn, phía đuôi còn có cánh quạt, bên ngoài sơn màu vàng, lại còn có cả chữ tiếng Anh, xem chừng không phải hàng nội địa, chắc là gián điệp nước ngoài đưa vào.
Lúc nãy mọi người tháo lưới, chỉ cần hơi đỡ vào đã không nhấc lên nổi, khi nện xuống boong tàu còn phát ra tiếng động lớn, đoán chừng mấy con cá dưới đáy bị ép nát hết cả rồi.
"Thiết bị dưới nước không người lái?"
"Cái gì vậy...?"
"Đồ ngốc, là do nước ngoài đưa vào đấy, cái này mà cũng không biết?"
"Đúng rồi, bọn gián điệp hay dùng cái này để xâm nhập hải phận nước mình, để do thám các hoạt động trên biển, thu thập thông tin." Diệp Diệu Đông khẳng định nói.
"Vậy bây giờ ta phải làm gì? Có phải cũng nộp như lần trước có ngư lôi không?"
Diệp Diệu Đông nhìn về phía chiếc Thuận Phong hào đang đỗ cách đó không xa, không hề nhúc nhích, chắc là đang tìm đàn cá.
"Mọi người dọn dẹp boong tàu trước đã, cái máy dò này cứ để đó, ta đi thương lượng với mấy thuyền khác đã."
Không thể cứ để vậy trên boong tàu được, nhất định phải đem về sớm thôi, cái của nợ lớn như vậy mà vớt lên được đúng là phát hiện quân sự lớn, chắc chắn phải nộp lại.
Nhưng, hắn cần phải hỏi ý hai thuyền kia rồi mới về được.
Thiết bị dưới nước không người lái thực chất là một loại thiết bị dưới nước có thể khảo sát mục tiêu mà không cần người thao tác trực tiếp.
Thiết bị dưới nước này chủ yếu có hai kiểu quỹ đạo hoạt động, một là kiểu điều khiển, thường dùng cho việc khảo sát mục tiêu cần quan sát kỹ.
Ví dụ, các nhà khoa học muốn xem một xác tàu chìm dưới nước hoặc muốn theo dõi một quần thể sinh vật nào đó.
Kiểu thứ hai là kiểu tự chủ, không cần người điều khiển từ xa, mà nó có thể hoạt động theo đường đi đã được lập trình sẵn.
Hắn không hiểu nhiều về đồ quân sự, cũng chẳng biết món này đang "sống" hay đã "chết".
Nhưng hắn biết nó rất nguy hiểm, thứ này đúng là "U linh dưới đáy biển".
Ban đầu hắn chỉ định vừa kéo lưới vừa lượn lờ sang gần chiếc Bội Thu hào, xem bên đó có thực sự gặp đàn cá có thể vớt không, lỡ mà được thì cũng kiếm được chút cháo, dù sao cá nhiều như vậy, một thuyền chắc không vớt hết được.
Ai ngờ, vớt lên được món hàng khủng này.
Hắn cũng thấy phục mình, sao cái gì hắn cũng mò lên được thế chứ.
Về đến khoang lái, hắn liền liên hệ với Thuận Phong hào, nhưng mãi vẫn không có ai bắt máy, chắc mọi người đều ra boong tàu kéo cá cả rồi, trong khoang lái chẳng có ai.
Hắn đành phải liên lạc với Bội Thu hào, Bùi phụ thì bắt máy rất nhanh.
"Chú Bùi, cháu vừa vớt được một cái thiết bị dưới nước không người lái, cháu phải quay về ngay."
"Cái gì, cái gì cơ?"
"Thiết bị dưới nước không người lái ạ."
Bùi phụ hít một hơi, trợn tròn mắt.
Diệp Diệu Đông thấy đầu dây bên kia không ai lên tiếng, vội vàng nói thêm: "Cháu về liền đây, chú báo với ba cháu giùm, bên cháu không liên lạc được với ông ấy."
"Sao lại không liên lạc được?"
"Chắc khoang thuyền không ai lái, mà bên đó giống như có đàn cá, chú hỏi giúp xem, cháu tắt máy đây, cháu phải kêu người chuẩn bị một chút đã."
"Được được được, mò được thiết bị dưới nước không người lái là chuyện lớn đấy, mau về đi, cháu lập công lớn rồi đấy."
Diệp Diệu Đông nghe thấy giọng hâm mộ của ông ta, cũng bật cười, rồi cúp máy.
Ra khỏi buồng lái, hắn lập tức hét lớn với thuộc hạ: "Thu neo, về ngay!"
"Vâng!"
Khi bọn hắn khởi hành là hướng thẳng về phía Đông Hải, cả đêm đi ra mới giăng được mẻ lưới đầu tiên, cũng chỉ lúc thả lưới là giảm tốc độ lại thôi.
Còn lại đều là hướng thẳng về phía Đông Hải, chỉ có hai ngày cuối mới vừa đánh bắt vừa quay đầu về, rồi đến ngày cuối cùng mới nhanh chóng trở về bán hàng.
Lần này trở về cũng là một quãng đường xa, nghĩ đi nghĩ lại hắn thấy cứ về thành phố thì tốt hơn.
Hắn khá thân với cục trưởng Trần, công lớn thế này để cho cục trưởng Trần cũng tốt!
Cục trưởng Trần cũng có ý giúp đỡ hắn nhiều.
Mấy ngày trước ông ta còn nói, thành phố cũng muốn thành lập hiệp hội nghề cá để khỏi thua kém nơi khác, mà cục trưởng Trần thì lại đang là cục trưởng cục hải dương học, nên đương nhiên có thể tham gia vào được.
Hắn có thể lăn lộn ở Ôn Thị mà thành phó chủ tịch hiệp hội nghề cá thì sao lại không làm được ở quê nhà chứ, mà cũng là có người chống lưng cho mình cả thôi.
Đằng nào giờ mang cái thiết bị dưới nước không người lái về cũng coi như lập đại công.
Dù rằng trình độ học vấn của hắn còn kém, nhưng hắn cũng đã lập công nhiều lần rồi.
Có người trong triều dễ làm ăn.
Cho dù không thật sự làm quan, không biên chế thì chỉ cần có chút danh hiệu, người ta cũng phải kiêng nể vài phần, không làm quan mà còn hơn cả làm quan, ở cái tỉnh lẻ này cũng hữu dụng lắm.
Diệp Diệu Đông vừa lái thuyền vừa nghĩ vẩn vơ, thỉnh thoảng lại đứng lên nhìn thuộc hạ đang làm việc.
Chạy được nửa đường, hắn mới nhận được tín hiệu liên lạc từ ba hắn, hắn thuận tay bắt máy.
"Đông tử à, ba nghe thằng bé thân gia nói con vớt được cái thiết bị dưới nước không người lái hả?" Giọng của Diệp phụ đầy khí thế mà còn lộ cả vẻ hưng phấn kích động.
"Vâng, lúc nãy liên lạc với ba xong, con định kéo lưới lên rồi đi đến chỗ đàn cá ba nói xem sao, ai ngờ kéo được mẻ này lại vướng phải cái thiết bị dưới nước không người lái, mà nó còn to nữa chứ."
"Con biết cái thứ đó hả? Sao lại khẳng định được thế?"
"Đương nhiên là biết rồi, con thấy trên báo rồi, đồ vật dài 4 mét, còn hình trụ tròn, đuôi còn có cả cánh quạt nữa, không phải thiết bị dưới nước không người lái thì là cái gì."
"Vậy mau đưa nó về thôi, giao cho cục hải dương học hoặc là giao cho cảnh sát biển."
"Con biết rồi, đang chạy về đây, đàn cá của ba vớt hết chưa?"
"Khó lắm, tốn bao nhiêu sức mới vớt được mấy trăm cân thôi. Nó không ở tầng trên, tung lưới cũng chỉ được mấy con, lại còn ở tầng trên nữa chứ, không nhìn rõ bao nhiêu là nữa, đáng tiếc là nếu mấy đứa anh con mà cũng có đồ lặn như con thì còn nhìn được vị trí phân bố cụ thể ở dưới nước."
"Thế thì cứ đánh lưới kéo đi cho nhanh."
"Ừ, thử kéo mấy mẻ, định là sẽ kéo lưới, ở chỗ đấy chắc cũng kéo được chút hàng."
"Ba đi ngủ đi, cả đêm không ngủ, đến sáng rồi, người lớn rồi mà."
"Định đi ngủ rồi mà, nghe thằng bé thân gia nói nên muốn hỏi thăm con một tiếng."
"Dạ."
"Vẫn là con có số đỏ, toàn vớt được đồ kỳ quái thôi. Lần này lại vớt được cả thiết bị dưới nước không người lái, thứ này dữ đấy, chắc chắn lại có thưởng."
Diệp phụ có chút tiếc nuối, sao đúng lúc ông ta không có mặt mà mò được thứ ghê gớm này chứ.
Uổng phí mất rồi!
"Thưởng hay không thưởng, về nộp lại rồi tính sau."
"Đúng đúng đúng, vậy ngươi trên đường về cẩn thận một chút, lần này chỉ có thuyền của ngươi đi tới đi lui, sớm biết ngươi nên gọi điện cho ta một tiếng, ta cùng ngươi cùng nhau về."
Ôi, đập đùi hối hận vì không gặp được.
Trước giờ chỉ nghe nói về thứ này, chứ chưa từng thấy, lần này vậy mà bày ra trước mắt, cơ hội cho rồi, mà mình lại không nhìn thấy.
"Ôi, ngươi chụp ảnh không? Nhớ chụp lại nhé, về rửa ra rồi cho ta xem một cái."
Diệp Diệu Đông ha ha cười, "Biết rồi."
Hắn còn chưa chụp, vừa nãy trên boong thuyền tôm cá lộn xộn quá, lát nữa, chờ bọn họ dưới khoang chỉnh lý xong, chụp lại cũng được.
Diệp phụ tiếc nuối vô cùng, không được tận mắt nhìn thấy, nói luyên thuyên một hồi lâu mới miễn cưỡng cúp máy đi ngủ.
Trong lòng nghĩ vẫn là theo Diệp Diệu Đông thì tương đối có thể mở mang kiến thức.
Diệp Diệu Đông tăng tốc chạy, chạy liên tục 6 tiếng, mới đến thành phố cập bến, vừa vặn cũng mới 2 giờ chiều hơn.
Vừa cập bến, hắn trước hết lấy máy ảnh ra, hướng cái thiết bị lặn không người lái trên mặt đất chụp tanh tách hai cái.
Đồng thời đưa máy ảnh cho Trần Thạch, còn mình thì trực tiếp nằm xuống bên cạnh thiết bị, Trần Thạch giúp hắn chụp qua mấy tấm rồi, nên cũng quen tay.
"Ha ha, còn có thể như vậy sao?"
Diệp Diệu Đông cười nằm đó, "Ta không lên hình, thì ai biết là ta bắt? Đây đều là chứng cứ cả, đừng tưởng rằng thời đại này, ta không thể lưu lại bằng chứng?"
"Đúng vậy, vớt được đồ ghê gớm như vậy, đương nhiên phải chụp hình, để làm kỷ niệm chứ."
"Máy ảnh nhà người ta đều là lấy ra chụp người, máy ảnh của A Đông thì lại chụp cá, chụp mấy thứ kỳ lạ này."
"Đồ vật mua về là để sử dụng, mặc kệ là chụp người hay chụp cá, hay là chụp mấy thứ này, chỉ cần là có ý nghĩa, thì cứ chụp lại lưu làm kỷ niệm."
"Đúng, Đông ca nói có lý."
Diệp Diệu Đông lúc chụp còn tạo dáng, chụp xong các kiểu mới hài lòng đứng lên, thu máy ảnh về.
Bọn họ cập bờ thời gian cũng tính là sớm, trên bến còn chưa có mấy thuyền đánh cá, ngược lại không có bị những thuyền đánh cá khác vây xem.
Hắn để mọi người trên thuyền chờ, mình xuống trước tìm ngành liên quan báo cáo.
Vương Quang Lượng và mấy người kia chắc chưa đến bến, có lẽ vẫn còn trên đường, hắn lên bờ tiện nhìn xung quanh, trong lòng cũng đã nắm rõ.
Còn cậu hai của hắn cũng không có ở đây, chắc cũng đang trên đường kéo hàng.
Chờ hắn chạy đến cục hải dương học báo cáo xong, rồi dẫn một đám người khi trở về, mới thấy Vương Quang Lượng và đám người trên bến tàu gào to.
"Đông ca!"
"Nhìn kìa, A Đông ở bên kia, hắn dẫn người đến rồi."
Mọi người thấy người thì vội vàng chạy lại.
"Đông ca, tụi em vừa đến đã nghe nói anh vớt được thiết bị lặn không người lái, ghê thật, oai quá."
"Lợi hại quá, còn có thể vớt được thiết bị lặn không người lái, chuyện này oách thật đấy…"
"Lão tử cả đời mới được nhìn thiết bị lặn không người lái nó ra sao, lũ gián điệp đó trơ trẽn thật…"
"Đúng đó, đồ của nước ngoài mà dám chạy đến hải phận mình, may mà bị vớt được, Đông ca, anh là anh hùng!"
"Đúng vậy, anh là anh hùng của ngư dân bọn em, lợi hại quá."
"Đi đi đi, mấy người tránh qua một bên đi đừng có ở đó làm cản trở công vụ, nên làm gì thì làm đi."
Diệp Diệu Đông vội phẩy tay ý bảo bọn họ tránh ra, mấy người vây quanh nói chuyện làm cản trở người khác làm việc.
Cục trưởng Trần tò mò nhìn những người này, "Đây đều là bạn của anh?"
"Mấy người làm công ở xưởng nhà em, em bảo họ ra bến lấy ít cá vụn, cứ ở đây làm vướng chân, chả để ý gì hết ha ha, cái thiết bị lặn không người lái ở trên thuyền đó."
"Ừm, đi lên thuyền xem thử đã."
"Cái kia to lắm, em xem cũng phải hơn 1000 cân, mười người chưa chắc nhấc nổi..."
"Không sao, chúng ta xem xét qua một chút rồi tính."
"Ừm, trên thuyền em có một đám thủy thủ có thể giúp được, mọi người cùng nhau khiêng chắc là mang lên bờ được, lúc đó thì tìm xe tải chở về cục."
Bọn họ đến bến cũng đã 4 giờ hơn rồi, trên bến cũng không ít người, xung quanh mọi người ồn ào bàn tán về thiết bị lặn không người lái.
Đồ vật dễ thấy như vậy nằm trên boong thuyền, thuyền đánh cá nào không thấy thì khi lên bờ, nhìn từ trên bờ xuống cũng thấy.
Chỉ trong hơn hai tiếng hắn không ở đây, xung quanh đã đồn ầm lên, thành ra hôm nay số người ở bến nhiều khác thường.
Lúc này, ai nấy cũng đứng trên bờ, chỉ trỏ về cái thiết bị lặn không người lái trên Đông Thăng hào, đều ở đó mắng gián điệp.
Vương Quang Lượng và đám người rất nịnh nọt đi trước mở đường.
"Tránh đường chút, cục trưởng cục hải dương học tới kìa, quan đến đó..."
"Mọi người tránh đường đi, ông chủ chúng tôi đến rồi, quan đến đó..."
Bọn họ gạt đám người ra đứng phía trước, nhìn thấy cái thiết bị lặn không người lái trên boong thuyền Đông Thăng hào, vội vàng chạy xuống, miệng vẫn lặp đi lặp lại: Là thiết bị lặn không người lái.
Chờ đến gần rồi, càng chắc chắn.
Mọi người lần lượt lên thuyền.
"Không sai, đây đúng là thiết bị lặn không người lái, là trang bị của JD, chữ tiếng Anh trên này nói rõ là của nước ngoài đưa tới, không phải của mình."
Sắc mặt của mọi người đều hết sức nghiêm trọng.
Cái thiết bị của JD này chủ yếu là dựa vào điện để đẩy cánh quạt, để cái thiết bị lặn không người lái này tiến lên.
Đồng thời, thiết bị lặn không người lái này có thể được thả xuống ở vùng biển quốc tế, nương tựa theo động cơ để len lỏi vào lãnh hải của ta.
Bên trong thiết bị lặn không người lái này chứa camera và đài vô tuyến các kiểu, có thể truyền tin tức đã thu thập về kho dữ liệu tổng của chúng.
Cục trưởng Trần nói xong lại nói: "Mấy cái thiết bị lặn không người lái này di chuyển dưới đáy biển, của nước ngoài mà thả vào khu vực hải phận của mình, chuyện này sẽ uy hiếp lớn đến an ninh quốc gia."
"Cũng may là nhờ ông trời run rủi A Đông vớt được, công lớn của cậu đấy, cái này lợi hại lắm."
"Trước kia cậu đã vớt được một quả ngư lôi, giờ cái ngư lôi đó còn đang ở chỗ nghiên cứu, cho các nhân viên nghiên cứu không ít tư liệu đấy."
"Bây giờ lại vớt được thiết bị lặn không người lái, đúng là anh hùng mà, ha ha."
Diệp Diệu Đông nhìn sắc mặt ông ta nghiêm nghị cũng không dám cười, lúc ông ta cười thì hắn mới dám cười theo.
"Đâu có, em chỉ gặp may thôi, vừa hay vứt lưới ở đó, chắc cái thiết bị lặn không người lái đó chui vô lưới đánh cá của em luôn, tại bọn chúng xui thôi, đụng trúng chúng ta rồi."
"Vừa vặn mang về nghiên cứu, biết đâu còn có thể nghiên cứu ra thành quả, giúp chúng ta đạt được bước tiến trong kỹ thuật, về sau có thể dùng kỹ thuật của địch để đánh bại địch."
Cục trưởng Trần rất vui, lộ vẻ khen ngợi, đúng là người biết nói chuyện.
"Ha ha ha, cậu nói đúng, dùng kỹ thuật của chúng nó đánh bại chúng nó. Cậu số này ghê đó, vừa mò được ngư lôi, lại vớt được thiết bị gián điệp, sau này biết đâu còn vớt được thứ khác."
"Nếu có số đó thì cũng tốt, vớt được nhiều một chút làm tức chết chúng nó, cho chúng nó tính toán sai."
"Đúng rồi, cái này các loại khiêng lên bờ rồi tôi sẽ làm thủ tục cho cậu, nhất định sẽ ghi nhận công lao của cậu, về mấy cái đồ của nước ngoài bỏ đi này, bây giờ cũng có lập thưởng và tiền thưởng rồi, chắc chắn sẽ không để cậu làm không công."
"Không có thưởng cũng không sao, đây cũng là trách nhiệm của em, tuy là ngư dân, nhưng bảo vệ lãnh thổ là trách nhiệm của mỗi người dân mà."
Cục trưởng Trần càng thêm tán thưởng hắn.
Những lãnh đạo và nhân viên cục hải dương học đi cùng đều lộ vẻ tán thưởng.
"Đồng chí Diệp Diệu Đông giác ngộ cao quá, cậu đúng là hình mẫu ngư dân, nhất định phải báo cáo tốt để khen thưởng."
"Đúng đấy, có công phải thưởng, như vậy cũng để cho những ngư dân khác thấy được, mà tăng tính tích cực lên."
"Tốt nhất là đăng lên báo, mình phải tuyên truyền cho tốt vào, đồng chí Diệp Diệu Đông có thể đánh bắt được, biết đâu ngư dân khác cũng có khả năng vớt được, nhưng phải cho mọi người biết mới được, để tăng thêm tinh thần hăng hái."
"Đúng đó, cái đồ thả xuống biển kiểu này, đúng là chỉ có ngư dân mới có khả năng bắt được nhất."
Những người làm ở cục hải dương này bàn tán sôi nổi.
Cục trưởng Trần cũng gật đầu, hôm nay ông bận không đến được, mới để phó của mình tới xem qua trước, cũng vì ông ấy quen với Diệp Diệu Đông.
Về rồi đúng là phải báo cáo lại cẩn thận một phen.
"Cái này nặng ghê, phải phiền A Đông gọi mấy người hỗ trợ khiêng lên bờ."
"Không vấn đề gì, bọn em làm thuyền quen sống trên biển rồi, một nhóm người cũng đủ sức. Để xem thử những người trên thuyền nhấc nổi không, nếu không được em lại kêu thêm người trên bờ xuống."
"Được, mọi người chúng ta cùng chung sức nhấc lên, khiêng lên bờ trước đi, để cho đám đông vây xem xem luôn, để cho mọi người biết thêm chút kiến thức, lỡ có ngư dân nào khác vớt được thì dân thường cũng nhận ra được."
"Được thôi."
Diệp Diệu Đông chào mọi người lấy dây thừng trước, cái dây thừng dài đến 4 mét phải làm thêm vài mối để buộc chặt, dùng gậy khiêng chung thì mới được.
Mọi người vất vả lắm mới đưa được thiết bị không người lái dưới nước lăn đến chỗ dây thép gai, chỉ là nhân lực có hơi thiếu.
Trên thuyền, ngoài 6 người của hắn ra, cộng thêm 5 người của Vương Quang Lượng, tổng cộng 11 người, hai người một cây gậy khiêng, 10 người vẫn không nhấc nổi.
Phía sau, 5 người thuộc cục hải dương học cũng cùng nhau hỗ trợ mới nhấc lên được.
Chỉ là lúc xuống thuyền lại có chút khó khăn, cục trưởng Trần hô lớn trên bờ để người dân xuống cùng hỗ trợ, mọi người đồng lòng hợp sức mới khiêng được cái thiết bị không người lái dưới nước nặng hơn 1000 cân này lên bờ.
Diệp Diệu Đông xoa xoa bả vai bị ghì đỏ, cười nói: "Nặng như vậy, cái thứ này thật đúng là lợi hại."
"Thứ này mà đem bán đồng nát chắc cũng được nhiều tiền đấy, ha ha..."
Diệp Diệu Đông giơ tay đánh một phát vào ót Vương Quang Lượng.
"Nói bậy bạ gì đó? Còn bán đồng nát, ta thấy ngươi mới giống đồ bỏ đi ấy."
"Cái này mà coi như đồ bỏ đi mà cân được sao? Bên trong chứa đựng toàn là kỹ thuật đấy, nếu đưa cho viện nghiên cứu khoa học nghiên cứu, có lẽ kỹ thuật nước ta có thể tiến thêm một bước."
Vương Quang Lượng xoa xoa sau đầu cười hì hì xin lỗi, "Nói sai, quen nhặt đồng nát rồi, thấy cái gì cũng cảm giác có thể đem bán."
Mọi người không để ý lời hắn nói, thực tế căn bản là không nghe thấy, bởi vì xung quanh dân chúng đều đã vây kín, hò hét ầm ĩ nhìn thiết bị không người lái dưới nước trên mặt đất, tất cả đều là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lúc này nhìn cũng còn không biết, cũng không biết là thứ gì, đều đang châu đầu ghé tai hỏi thăm.
Mấy người Diệp Diệu Đông thấy thế liền ưỡn thẳng lưng, có chút tự hào phổ cập khoa học cho mọi người.
Mặc dù bọn họ cũng mới biết về thứ này vài phút trước, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc họ kiêu ngạo.
Dân chúng biết rồi đều nhao nhao mắng quốc gia bên ngoài chẳng ra cái gì.
"Đi, đã 5 giờ rồi, một lát nữa trời tối, ta phải tranh thủ kéo nó về sớm thôi, phải tìm một chiếc xe buýt, máy kéo không chở được..."
"Xe tải có có..."
"Ở đây có xe tải, đang chờ chở hàng đây, tranh thủ đi, cứ kéo cái này trước đã..."
"Tôi vẫn chưa nhìn rõ nó ra sao, các anh tránh ra một chút, cho tôi xem với..."
Người dân nhiệt tình trực tiếp giúp họ tìm một chiếc xe tải đến, lúc họ hỗ trợ đặt lên xe, cũng đều cùng nhau phụ một tay.
Cục trưởng Trần cười nói với Diệp Diệu Đông: "Ta đưa về trước, còn phải báo cáo theo quy trình chứ không nhanh vậy được, đợi khi nào tiền thưởng xuống, ta sẽ gọi điện cho ủy ban làng thông báo cho ngươi, nếu ngươi không có ở đó thì ta thông báo cho lão bà ngươi?"
Diệp Diệu Đông gật đầu lia lịa, "Được được, làm phiền ngài."
"Này có gì mà phiền, đây là phải làm mà, ngươi là ngư dân anh hùng, bắt được đồ vật quan trọng như vậy, trên bộ còn chưa biết phải thưởng thế nào, chắc chắn sẽ phải khen ngợi thật tốt một phen."
"Hắc hắc, được, vậy thì phiền ngài tranh thủ, cho ta thêm chút tiền thưởng, ha ha, đây là vinh quang của quốc gia, có nhiều bao nhiêu ta cũng chê ít."
"Ha ha, đương nhiên rồi, vậy chúng ta đi về trước."
"Được."
Đến khi xe tải đi rồi, dân chúng xung quanh vẫn còn bàn tán xôn xao, quá mới lạ.
Đây là thiết bị không người lái dưới nước của nước ngoài, vậy mà lại vớt được ở vùng biển gần họ, quả thực đã mở mang kiến thức cho tất cả mọi người.
Mọi người bàn tán không ngừng, ngay cả điểm thu mua hàng của họ cũng nổi tiếng theo.
Người đến muộn không thấy được đều tiếc nuối không thôi, quần chúng liền chỉ cho họ điểm thu mua hàng đó, nói là người đó, chính thuyền trưởng thu mua hàng đó đã vớt được.
Diệp Diệu Đông sau khi xe đi rồi cũng không vội vàng rời đi, cũng đã đến giờ ăn cơm, hắn đi mua một đống đồ ăn vặt bánh ngọt lung tung ở quanh đó mang về, trước hết để cho mọi người lấp đầy cái bụng, tiện thể cũng mua cho đám Vương Quang Lượng một phần.
Vừa nãy vì khiêng thiết bị không người lái dưới nước mà ảnh hưởng đến việc thu mua, lúc này một đám người đều đang xếp hàng chờ bán cá tạp cho họ, nhìn số lượng này đúng là không ít.
Ngày hôm qua tuyên truyền không uổng công, hôm nay từng người đều đã chuẩn bị trước, rất nhiều thuyền đánh cá đều đem hàng có thể giữ lại đều mang về.
Cơ bản vẫn là hàng của thuyền nhỏ chiếm đa số, thuyền lớn thì ít hơn một chút, nhưng cũng có một bộ phận, chắc cũng là cảm thấy chở nhiều sợ hao xăng, không có lời, cho nên chỉ giữ lại một bộ phận đem về.
Nhưng thế này cũng đủ rồi, thuyền đánh cá cập bờ nhiều, một thuyền góp 50, 100kg đến mấy trăm cân, thuyền càng nhiều thì số lượng đương nhiên cũng đến thôi.
Diệp Diệu Đông mua bánh ngọt về liền bảo bọn họ thay phiên nhau lấp đầy bụng.
"Chúng tôi mang theo cơm rồi, Đông ca, lúc trưa ra đây mọi người đều mang cơm ở nhà đi rồi."
"Vậy cũng không sao, mua nhiều hơn, cùng nhau chia đi, không nỡ ăn thì mang về cho con ở nhà."
"Được rồi. Đông ca, đợi tối về, ngày mai chúng tôi tuyên truyền cho anh, đảm bảo loan truyền khắp mấy cái thôn, ai ai cũng biết anh anh minh thần võ, lại còn vớt được thiết bị gián điệp của nước ngoài."
Diệp Diệu Đông vui vẻ "Cái này vớt được thiết bị gián điệp của nước ngoài chẳng phải là do gặp may sao? Liên quan gì đến anh minh thần võ? Ngươi còn không có học thức bằng ta."
Hắn nhàn rỗi không có việc gì cũng không vội lên thuyền, cũng muốn xem hôm nay thu mua được bao nhiêu, liền nán lại một lát tiện thể phụ giúp một tay, hỗ trợ thu mua hàng cùng mọi người.
Mấy ngư dân này thực ra cũng thông minh vô cùng, lấy ra bán đều là tôm cá nhãi nhép rất nhỏ, to hơn một chút thì họ đã có thể đem về phơi khô làm cá khô, để dành ăn dần, hoặc là đem biếu, đâu có dễ dàng lấy ra bán đổ bán tháo.
Nhưng hắn thì toàn bộ đều dùng để lên men, cá to cá nhỏ không quan trọng, là cá là được, lẫn một ít tôm nhỏ cũng không sao, đều có thể cùng nhau lên men.
"Không thể nói như thế, gặp may là có, nhưng những lời anh vừa nói ý thức giác ngộ cao, thể hiện anh phi thường anh minh thần võ, cao cả phi thường."
"Bảo vệ lãnh thổ không bị xâm phạm là trách nhiệm của mỗi người dân! Nghe hay biết bao, đinh tai nhức óc, sau khi về nhà nhất định phải tuyên truyền cho thật tốt."
"Đúng vậy đúng vậy, còn có khen thưởng của quốc gia, đều phải cho mọi người biết, đây là sự việc vẻ vang đấy."
Diệp Diệu Đông cười cười, "Vậy ta cám ơn các ngươi."
"Đương nhiên rồi, anh là ông chủ của chúng tôi, anh tốt thì mọi người chúng tôi mới có thể tốt được."
"Tranh thủ thời gian làm việc đi, bớt ba hoa đi, làm nhiều việc, ít lời thôi."
"Tay đang làm việc, không trì hoãn miệng nói chuyện."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận