Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1170: Đánh bắt xong rồi

Chương 1170: Đánh bắt xong rồiChương 1170: Đánh bắt xong rồi
Diệp Diệu Đông vừa nghe cô nói đến con, khuôn mặt lập tức tươi cười, hơn nữa ở đầu dây bên kia toàn là tiếng ồn ào lẫn lộn của lũ trẻ.
"Đưa cho con, đưa cho COn....
"Cho con trước, con muốn nói chuyện với cha...
"Con muốn, đưa cho con... đưa cho con..."
"Mẹ đừng nói trước, đưa cho con, con gọi điện... "Có điện thoại của cha con không, sao cha con không biết gọi điện về? Hỏi chú Ba giúp con..."
"Im hết đi!"
Lâm Tú Thanh quát một tiếng, đầu dây bên kia mới vên lặng.
Diệp Diệu Đông cũng nói: "Sao lại dẫn cả đám trẻ con qua đây vậy? Ôn ào quá." "Vốn dĩ tụi nó đang chơi ở cửa, vừa nghe Tiểu Cửu kêu cha gọi điện thoại là tất cả đều chạy ùa qua, phiên muốn chết, líu lo ôn ào không ngớt." "Bao giờ cha về?"
"Cha, cha nhớ mang quả cho con nha†"
"Cha, con nhớ cha! Nhớ cha! Nhớ cha... nhớ cha... Vẫn là con gái thật tinh tế, câu đầu tiên là Diệp Thành Dương nói, câu thứ hai là Diệp Thành Hồ nói, câu cuối cùng là Diệp Tiểu Khê đang la lớn ở đó.
Hơn nữa nói xong còn la hét âm ï, cứ lặp đi lặp lại nhớ cha nhớ cha... Trái tim người cha già vui mừng khôn xiết, lúc trước đến hợp tác xã cũng không thấy có váy hoa nhỏ, hai ngày nữa rảnh rỗi lại đi tìm, không lẽ thằng oắt con kia có mà áo bông nhỏ không có.
Lâm Tú Thanh lo lắng bão có ảnh hưởng đến họ không, đành chịu đựng tiếng ồn ào của bọn trẻ mà hỏi han một hỏi.
"Không sao, chỉ mưa hai ngày, tối qua gió qua rồi, hôm nay trời nắng, chỉ có sóng hơi lớn, vẫn chưa ra biển được, hôm nay nghỉ một ngày xem sao đã."
"Ừ ừừ, anh chú ý an toàn, ra ngoài không như ở nhà, an toàn là trên hết, bọn em đều ở nhà chờ anh về. "Mấy ngày nay buổi chiều cá khô có bị ướt không? Vẫn ổn chứ?"
"Vẫn ổn, trước đó nghe dự báo thời tiết nói có bão nên đã mấy ngày không phơi rồi. Nhà mấy hôm nay cũng mưa, nhưng không đột, miệng bao tải đều buộc chặt cả, yên tâm đi, tối nay em bảo A Tài xem có hàng về được chút nào không, em lại tiếp tục phơi.
"Ừ, chuẩn bị nhiều hàng tồn kho đi, anh chắc cuối tháng là về được, về trước Trung thu.
"Vậy nhớ mang thêm mấy cái bánh trung thu, bánh trung thu lớn có thịt năm ngoái vẫn khá được ưa chuộng, mấy đứa nhỏ cũng thích ăn, còn lại thì không cần mua, đừng nghe tụi nó, mua quà øì chứ...
Lâm Tú Thanh lải nhải nói một hồi, đầu dây bên kia cũng ồn ào kêu gào đòi mua đòi mua.
Ngay sau đó chưa được một lúc thì điện thoại đã đến tay Diệp Thành Hải. “Thím ba, thím cho con nói chuyện với chú ba một chút, lần trước không nói được øi, con cũng nhớ chú rồi... e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
"Chú ba, sao cha con không gọi điện về? Sao chú rảnh vậy? Chú bảo cha con cũng nhớ gọi điện nhiều vào..." Thằng nhóc hỗn láo này, vừa mới nghĩ nó cũng có lương tâm, mừng hụt, lại còn cho rằng anh rảnh. "Được rồi, kế tiếp, đối nĐƯỜI.'
"Tránh ra, tránh ra, để em nói, cha, cha nhớ kiếm được nhiều tiền thì mang quả cho con nha, con muốn Như Y Kim Cô..." "Chút nữa bảo ông nội đẽo cho cái, được rồi, kế tiếp..." Giọng Diệp Thành Dương lập tức vang lên trong điện thoại: "Cha, cha gửi lì xì cho con là được rồi..." Diệp Diệu Đông: "..
Vẫn là con biết đòi hỏi hơn.
"Con cũng muốn, con cũng muốn..." Diệp Tiểu Khê cũng phụ họa lớn tiếng. "Được rồi được rồi, gọi cô út của con nghe máy đi" Nói xong anh cũng đưa điện thoại cho A Quang, từng người một đều trông mong chờ đợi nhận điện thoại, anh cũng không thể chiếm dụng quá nhiêu thời gian.
Dù sao ở nhà ai cũng ổn là tốt rồi, từng đứa trẻ nói toàn lời vô nghĩa.
Họ lần lượt nói chuyện điện thoại, Diệp Diệu Đông rảnh rỗi không có việc gì thì ra góc hút thuốc, không ngờ lại thấy Trần Quốc Long huênh hoang dẫn theo mấy tên đàn em đi lông nhông ngoài đường.
"Ó, người ngoại tỉnh, sao anh lại ở đây?" "A? Trùng hợp vậy, tôi đang gọi điện thoại, vừa Øọi xong ra cửa đứng đợi, bên trong vẫn còn đang gọi, các anh định đi đâu phát tài đây?"
Hôm qua vừa mới đánh nhau xong, hôm nay mặt mũi vẫn còn xanh tím đã chạy ra ngoài rồi.
"Rảnh rỗi không có việc gì thì đi trượt bảng."
"Dạo này có vẻ không thấy anh, không biết có phát tài lớn không?" "Hehe, cũng được cũng được, cũng đủ sống qua ngày."
"Ô~ hiểu rồi, hiểu rồi." "Nếu không phải vì cuộc sống khó khăn, ai mà thích mạo hiểm chứ, bọn người ngoại tỉnh các anh cũng khó chọc lắm, cả ngày tụ tập thành đám, mấy chục đến cả trăm người, một vùng lớn, ông đây mỗi lần đi thu tiền bảo kê cũng phải suy nghĩ, chờ lúc người các anh ít rồi mới dám đến. "Cũng may hôm đó nhóm khác của các anh hơi nhát, ông đây cũng tìm được con đường kiếm tiên mới, cũng không trông cậy vào cái này nữa, lén lút đánh cho một trận, rồi đi kiếm tiền chỗ khác.”
Vậy ra tên này cũng là loại khinh khi kẻ yếu sợ kẻ mạnh?
Diệp Diệu Đông cười hừ một tiếng: “Vậy có đường kiếm tiền hơn chẳng phải tốt hơn sao? Có đường kiếm tiền lớn, đương nhiên là đi kiếm tiền lớn rồi. "Đương nhiên, đi đây, đi ăn ngon uống đắt đây.' Trần Quốc Long chào hỏi rồi trực tiếp bỏ đi.
Vừa khéo, ba người kia cũng gọi điện thoại xong bước ra.
Họ đều vươn cổ dài, nhìn bóng lưng của Trần Quốc Long và đám đàn em.
A Chính: "Đông Tử, mày còn tán gẫu với hắn cơ à?" Tiểu Tiểu: "Sao mày nói chuyện với ai cũng được vậy?"
Diệp Diệu Đông ngơ ngác nhìn họ: “Có đâu, tình cờ đi ngang qua thấy, hắn hỏi sao tao lại ở đây, nên nói vài câu thôi."
A Chính: "Chúng ta với hắn không phải là kẻ thù sao?" "Là kẻ thù à?"
A Quang: "Không phải kẻ thủ sao?"
"Là kẻ thù à?"
A Chính gãi gãi đầu: “Hình như cũng không tính? Cũng không đánh nhau, Trần Gia Niên với hắn mới là kẻ thù thì đúng hơn”
A Quang cũng ngơ ngắc một lúc: “Hình như cũng đúng, thái độ của hắn với chúng ta cũng không đến nỗi quá khó chịu, với Trần Gia Niên hình như cũng từ từ được đà lấn tới"
Tiểu Tiểu chớp mắt: “Vậy nên đi ngang qua chào hỏi cũng rất bình thường?" "Đương nhiên là bình thường rồi, có gì đâu? Bạn bè càng nhiều đường đi càng rộng, với lại người ta giờ cũng không thu tiên bảo kê nữa, tìm được con đường phát tài lớn rồi. Đi đi đi, về nhà thôi, tính tiền xong chưa?"
"Tính rồi, không tính xong chúng ta làm sao đi ra được?"
"A Quang hào phóng đã tranh thủ trả tiền trước rồi.
"Tốt lắm, có khí phách, tiện thể mua thêm mấy cái bánh mì nữa đi? Tao muốn ăn loại có nhân thịt."
Diệp Diệu Đông không khách sáo chỉ thị anh ta. "Tao cũng muốn”
"Mỗi người một cái!"
A Quang liếc nhìn ba người, thấy mắt họ trợn to hơn cả anh ta, anh ta đành phải chịu thua.
"Đi cùng nhau.
"Thôi được rồi.
Nhân lúc mặt trời ló dạng, người trên đường phố cũng đông lên, bốn người vừa đi vừa nhìn, vừa nhìn vừa ăn, đến khi về đến nhà trọ, bụng từng người đều căng tròn, cơm cũng không cần ăn nữa.
Tất nhiên, đi dạo ăn uống đều do A Quang trả tiền, dù sao cũng kiếm được tiền từ mấy người anh em, làm sao có thể keo kiệt được.
Những chuyến đánh bắt tiếp theo cũng diễn ra bình lặng, quan hệ của họ với bên Trần Gia Niên vẫn ổn, luôn duy trì tình trạng cùng ra cùng vào.
Cũng bởi vì lăn lộn ở bến cảng đã lâu, những ngư dân mỗi ngày ra khơi ở cùng một bến cảng trên thị trấn nhỏ, có người họ cũng đã quen biết thân thiết.
Gặp mặt còn có thể chào hỏi trò chuyện vài câu, thỉnh thoảng còn có thể tặng hải sản bắt được trong lưới mà ăn không hết, đối phương cũng sẽ lấy một ít trái cây địa phương để trên thuyền ăn tặng lại, có qua có lại. Cũng không còn xa lạ như lúc mới đến, cũng không có ai nói bóng gió nữa. Nói cho cùng, người bầy giờ phần lớn cũng khá chất phác, hơn nữa giữa người với người cũng phải có qua Có lại.
Người của họ lại đồng như vậy, chỉ cân không phải mâu thuẫn lớn, những ngư dân bản địa này cũng sẽ không cố ý gây khó dễ cho họ, hơn nữa lại đang mùa đánh bắt, ai cũng thu hoạch rất tốt, cũng không còn cứ để mắt đến họ nữa, chủ yếu cũng là ai cũng biết họ có súng, nhìn qua cũng không dễ chọc. Dưới sự chăm chỉ nỗ lực ba chuyến một ngày của họ, số lượng sứa biển trong rãnh biển cũng giảm dân với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được, chỉ đánh bắt khoảng một tuần, số lượng trong rãnh biển đã không còn bao nhiêu. Mọi người nhìn thấy trước mắt, trong lòng cũng đều hiểu rõ, là do thuyền đánh cá của họ quá nhiều, nguyên nhân là khai thác quá mức không ngừng nghỉ, tốc độ đánh bắt của họ nhanh hơn nhiều so với tốc độ sứa biển nổi lên. Tối hôm trước họ đã cùng nhau thảo luận, xem tình hình sứa biển nổi lên sau một đêm có đủ để họ đánh bắt thêm một ngày nữa không.
Rõ ràng, không biết có phải do mùa đánh bắt sắp qua hay không, hai ngày nay số lượng sứa biển nổi lên giảm mạnh.
Hôm nay cũng chỉ mới đến trưa, họ đã vớt sạch sẽ toàn bộ sứa biển trong rãnh biển rồi, những thuyền đánh cá về bờ bán hàng vẫn chưa quay lại, ở đây đã không còn sứa biển để đánh bắt nữa.
Sau khi mọi người không còn hàng để vớt, tất cả đều tập trung lại một chỗ. "Thế là hết rồi à?"
"Hết rôi, có phải là hết rồi không?"
"Vậy không còn øì để vớt thì phải làm sao? Có phải phải tản ra đi tìm trên mặt biển không?"
"Còn có nơi nào như thế này nữa không? Có thể tìm thêm một nơi nữa không? Tôi thấy những nơi khác vẫn còn rải rác sứa biển, liệu những nơi khác có ranh biển như thế này nữa không? Có khả năng tìm thêm một nơi nữa không?" "Chắc là không đâu? Nơi tốt như vậy làm gì có nhiều? Chỉ nhờ nơi này thôi mà đã cho hơn hai mươi chiếc thuyên của chúng ta đánh bắt hơn một tháng rồi, mỗi ngày mấy chục tấn”
"Tưởng là rau cải trắng à? Nơi tốt như vậy mà có thể tìm được dễ dàng sao? Người bản địa còn không biết, đây vẫn là do tôi tình cờ phát hiện ra."
"Vậy tiếp theo có phải ai nấy tự đánh bắt, tự đi tìm không?"
"Sao tôi cảm thấy dạo gần đây số lượng có vẻ ít đi rất nhiều? Có phải mùa đánh bắt đã qua rồi không?" "Tôi cũng nghĩ vậy, tối qua khi chúng ta thả một mẻ lưới về, số lượng bên trong cảm giác không khác mấy so với buổi sáng nhìn thấy, sáng nay cũng không nhiều hơn là bao” "Đúng, cảm giác đều không tăng lên, có phải bên dưới cũng không còn nhiều sứa biển nữa không?"
"Cũng có thể trong khoảng thời gian nảy mùa đánh bắt đứt quãng nên đã nổi lên hết rồi, mùa đánh bắt cũng sắp kết thúc rồi, cho nên cũng không còn nhiều số lượng có thể nổi lên nữa.
Diệp Diệu Đông nghe mọi người như mấy nghìn con vịt, ríu rít ở đó hò hét thảo luận qua lại giữa các thuyền, anh lại kê một cái ghế ngồi bên mạn thuyền, hai tay chống lên lan can đỡ cằm, nhìn ra mặt biển. Trong lòng lại nghĩ: Bao giờ đi đây? Họ bao giờ đi đây? Nhanh đi thôi, sứa biển đã bị vớt sạch sẽ rồi, vẫn còn ở đây nói nói nói nói, sao không nhanh chóng ra ngoài mặt biển tìm thêm nữa.
"Đông Tử, mày nói sao?" "A2 Nói sao cái gì?" Diệp Diệu Đông nghe có người gọi biệt danh của mình, ngẩng đầu lên với vẻ mặt mờ mịt.
"Mọi người nói tiếp theo là tự mình vớt lấy, không cần tụ lại nữa, dù sao ở đây cũng không còn hàng nữa, vùng biển rộng lớn như vậy, tụ lại với nhau thì không thích hợp.
"Ở đây đã hết hàng rồi, tụ tập cái gì nữa? Mỗi người đi đánh bắt riêng đi, chỗ nào có hàng thì đến chỗ đó, dù sao mọi người tự tính toán thời gian cập bờ là được rồi."
Nhanh đi, nhanh lên đi. Sau khi đi hết rồi, anh xuống nước xem một chút, nhìn xem rãnh biển bên dưới trông như thế nào, tìm hiểu cho rõ.
Năm ngoái, thực ra họ cũng không hoàn toản đánh bắt đến khi mùa kết thúc, chỉ là gần kết thúc thôi, nhưng mỗi ngày vẫn đứt quãng có một ít sứa biển ngoi đầu lên, cho nên anh cũng không xuống nước xem, mà cũng vội vàng về trước Trung thu. Năm nay bây giờ đã vớt sạch rồi, có thể xuống xem một chút xem sâu bao nhiêu, bên dưới có còn sứa biển nữa không?
Còn về việc công nhân trên thuyền nhìn thấy các thiết bị đánh bắt của anh, cũng chẳng sao cả, cứ nói là nhờ lãnh đạo tìm quan hệ xoay xổ lấy được, dù Sao cuối năm cũng chuyển lên thuyền lớn rồi.
Hơn nữa bây giờ trên thuyền của anh phần lớn đều là anh em họ, vẫn đang dựa vào anh mà ăn, vấn đề an toàn không đáng lo ngại.
"Vậy thì mỗi người tự vớt, bây giờ cũng không còn hàng nữa, tất cả tụ lại một chỗ thì ai cũng không cần vớt nữa, chỉ bằng trực tiếp về nhà cho rồi."
"Vậy mọi người tự giải tán đi, chỗ này vớt sạch sẽ rồi, chúng ta ở đây nói chuyện mấy lần rồi, xung quanh cũng chỉ nổi lên một hai con, còn không đủ cho mọi người nhét kẽ răng."
"Vậy chúng tôi đi đây.." "Vậy thì ra ngoài tự tìm đi...
"Vậy chúng tôi cũng đi đây...
"Những thuyền đánh cá khác vào bờ giao hàng vẫn chưa về, lát nữa nếu họ quay lại, A Đông giúp nhắc nhở một tiếng, bảo họ cũng cho thuyền ra ngoài vớt đi, còn nếu có chuyện øì khác, tối về rồi hãy nói sau.
Nói xong từng người cũng không lưu luyến, mấy chiếc thuyền của Trần Gia Niên dẫn đến đi trước, những thuyền khác cũng theo sau cùng ra ngoài. Vớt sạch hết rồi, mọi người cũng không muốn ở lại lâu, lãng phí thời gian, hôm nay vẫn còn hơn nửa ngày, ra ngoài đi một vòng nữa, trên mặt biển vẫn có thể đánh bắt thêm được chút Í{.
Mặc dù tiếp theo chắc chắn không thể so sánh với thu hoạch thời gian trước, nhưng ít nhiều gì cũng thu được một chút, Trung thu vẫn còn hơn nửa tháng nữa, không thể lãng phí được, ít ra vẫn có thể kiếm thêm được chút ít. Nơi này dù sao cũng là do Diệp Diệu Đông phát hiện đầu tiên, hơn nữa anh còn vô tư đóng góp chia sẻ với mọi người, khiến mọi người thời øian này ai cũng kiếm được không ít tiên. Bây giờ đã vớt sạch rồi, chỉ bằng để lại khu vực này cho anh, thỉnh thoảng đứt quãng vớt được một hai con, cũng còn tạm được. Từng chiếc thuyền lần lượt rời đi, nhưng mỗi người trên thuyền đánh cá rời đi đều sẽ cho thuyền chạy đến bên cạnh anh trước, cảm ơn một tiếng rồi chào hỏi, nói vài câu rằng họ đi trước.
Phần lớn các thuyền đánh cá trên mặt biển đã rời khỏi rãnh biển, đi ra khỏi khúc quanh cửa vịnh, hơn nữa khoảng cách giữa mọi người dân dân kéo dài ra, đi cảng lúc càng xa, chỉ còn lại mấy chiếc thuyền nguyên thủy của họ. Thuyền của A Chính chạy ra bến thuyền vẫn chưa quay lại. "Các mày cũng đi đi, lâu thế rồi, quanh đây cũng có mấy con nổi lên đâu? Õ đây chờ cũng vô ích, không cân đợi nữa đâu, bọn tao ở đây quan sát xem có nhặt được cái øì sót lại không, nếu không được thì một lúc nữa cũng đi"
Tiểu Tiểu gật đâu: “Được, vậy tao đi trước đây, lát nữa A Chính về mày bảo nó một tiếng."
Diệp Diệu Đông øật gật đầu. Sau khi Tiểu Tiểu đi, cha Bùi cũng theo sau rời đi. Hai chiếc thuyền đánh cá của Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng rời đi sau cùng.
Toàn bộ rãnh biển chớp mắt đã vắng tanh, vốn dĩ sáng nay còn chật kín thuyền, giờ chỉ còn lại hai chiếc thuyền của anh lênh đênh bên trong.
"Đông Tử, hay là hai thuyền chúng ta cũng tách ra đánh bắt?" “Fạm thời đừng đi đã, ở lại đây một lúc xem sao đã? Xem mấy con sứa biển thỉnh thoảng nổi lên này nhiều hay ít, nếu cũng tạm được thì chúng ta cũng không cần ra ngoài mặt biển tìm kiếm nữa, đi khắp nơi tìm cũng cần thời gian"
"Vậy cũng được, vậy thì xem thêm chút nữa, mấy chiếc thuyền khác chắc cũng sắp quay lại rồi” "Đánh bắt trước đi, bên kia lại nổi lên một con nữa kìa...
Hàng ít đi rồi, người trên thuyền có vẻ hơi nhàn rỗi, vốn năm nay đã mướn thêm một người, chính là nghĩ rằng người nhiều, vớt cũng nhanh hơn, cũng có thể bận rộn thoải mái. Bây giờ không có nhiều việc như vậy, cũng không cần nhiều người nữa.
Diệp Diệu Đông vô tư không nhúc nhích mông dù chỉ một chút, tiếp tục ngôi bên mạn thuyền, dùng tay chống cằm, nhìn ra mặt biển tiếp tục thẫn thờ.
Đợi mấy chiếc thuyền kia quay lại, rồi đi nữa, anh mới xuống nước xem thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận