Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 305: Cá mú bông? Cá hồng chấm xanh?(2)

Chương 305: Cá mú bông? Cá hồng chấm xanh?(2)Chương 305: Cá mú bông? Cá hồng chấm xanh?(2)
Khi những tảng đá thấp đã đào gần hết, anh vác bao leo lên phần cao hơn, nhưng vì trượt chân, cộng thêm trọng lượng bao, anh té nhào xuống...
"Á - Đệch-!"
Nghe tiếng anh la, mọi người tưởng anh lại tìm được đồ tốt, quay lại thì thấy anh té.
"Ha ha, làm tao hồi hộp ghê, tưởng mày lại tìm được đồ lớn nữa chứ." A Chính cố ý giả vờ vỗ ngực.
Tiểu Tiểu cũng khoa trương: "Làm tao cũng hoảng hốt luôn!"
"Má nó... Thằng nào cũng không thèm quan tâm tao cả."
Diệp Tuệ Mỹ cười tươi: "Mà anh ba vẫn chửi được thì chắc không sao đâu."
Anh vỗ vỗ mông đứng dậy, nói: "May là nước rút rồi, nếu còn thủy triều, trượt chân lăn xuống biển thì chỉ nhẹ thôi cũng bị trây xước, không biết bơi thì càng nguy hiểm."
"Vậy anh ngồi nghỉ đi, đừng leo nữa?"
Anh ngước nhìn những tảng đá dốc đứng, trên đó đầy những loại có vỏ, anh do dự không biết có nên tiếp tục leo lên không?
Lúc này anh mới cảm thấy cánh tay trái hơi đau, nhìn lên thì thấy vài vết cắt dài trên áo, mấy giọt máu lấm tấm.
"Đệch, nhọn thật đấy."
Nghe giọng anh, Diệp Tuệ Mỹ đi tới xem: "Bị thương thật à? Vậy anh ngồi nghỉ đi, anh ba à, em đào thêm cho anh ít vậy.
Anh võ võ đầu cô ấy: "Khỏi cần em lo, em chơi đi, đừng đào quá hăng, cẩn thận chút, đừng leo lên. Triều vừa rút nên đá trơn, phía trên nhọn lắm, em chỉ loanh quanh đây thôi nhé."
"Vâng, được rồi."
Anh ném bao sang một bên, xắn quần vác thùng và cái kẹp than, định đi dò đồ biển trước, vừa tìm xem chỗ nào gần đây còn đồ tốt hoặc chỗ nào dễ leo.
Diệp Tuệ Mỹ nghĩ lại cũng không leo nữa, cũng bắt chước anh xắn quần, cầm bao theo sau anh, định chỉ đào ở những nơi dưới đá dễ lấy thôi.
Anh đi xuống tới khi nước ngập đến bắp chân mới ra khỏi tảng đá ngầm, thấy dưới nước có một con tôm tít khá to đang bơi lội, anh dùng kẹp kẹp lấy, ném thẳng vào thùng.
Không xa, một con bạch tuộc đang vẫy vẫy vài cái xúc tu của nó, anh lội nước tới, dùng kẹp kẹp lấy ném vào thùng.
Vừa lúc đó, đuôi mắt anh thoáng nhìn thấy trong hố nước cạn giữa hai tảng đá bên cạnh, có một nhóm cá màu nâu nhạt, cỡ như cá mú bông, đang bơi lội.
Anh lập tức sáng mắt, vội vàng đi nhanh vài bước tới gần, nhìn kỹ mới nhận ra đây không phải cá hông chấm xanh sao?
Thân màu nâu nhạt, lẫn màu xanh, phần đầu dưới mắt mỗi bên một sọc xanh dọc, vây vàng, nên một số nơi cũng gọi là cá vây vàng.
Đây là một loại cá trong họ cá mú, không lạ khi nhìn xa cỡ cá giống cá mú, chỉ là không chắc chắn là loại cá mú nào.
Loài cá này thường hoạt động ban đêm, là cá hoạt động về đêm, ban ngày thường tụ tập xung quanh những rạn đá ngầm độc lập hoặc khu vực cát bùn, ban đêm mới phân tán ra ngoài kiếm ăn.
Lúc nước rút đã lộ ra chúng, Diệp Diệu Đông ước tính khoảng 20-30 con, mỗi con nhìn cũng phải 2-3 cân trở lên, không nhỏ, loại cá quý này cũng không rẻ.
Từ lúc anh phát hiện cho đến khi đi tới gân ước tính, cũng chỉ vài giây.
Anh hớn hở gọi em gái: "Em út, lấy giúp anh cái vợt cầm tay đi, nhanh lên."
Giọng nói lộ rõ niềm vui sướng, ai cũng nghe ra.
"Anh tìm được thứ gì hay lắm à? Anh ba?"
"Có gì nữa à? Đông tử?" "Nhanh lấy giúp anh đi."
Sóng biển liên tục đánh bào, anh lo chúng bơi ra biển lớn thì không thể bắt hết được.
Thấy anh hối thúc, Diệp Tuệ Mỹ liền chạy về lấy vợt.
Thằng Mập tò mò, định đi xem, đồng thời xoa bóp lưng một chút, cúi lâu quá khó chịu lắm.
"Em gái, anh của em tìm được gì mà phấn khích thế?"
"Em cũng không biết, em chưa thấy."
Diệp Tuệ Mỹ cầm vợt chạy ngay tới, khi đến gần mới nhìn thấy là một đàn cá.
"Hả? Nhiều cá thết Anh ba, đây là cá gì vậy?"
Diệp Diệu Đông vui mừng giật lấy vợt, hí hửng trả lời: "Đây là cá hồng chấm xanh."
"Cá hồng chấm xanh? Không đúng, đây là cá mú bông mà..."
"Là cá hông chấm xanh, cá hồng chấm xanh."
"Cá hồng chấm xanh?" Thằng Mập cũng đi tới: "Đệt, cả hố nước đầy cá hả?"
Giọng của anh ta lập tức kéo A Chính và Tiểu Tiểu lại gần.
"Cá gì? Cá hông chấm xanh à? Không phải cá mú chứ? Không thể nào!"
Hai người kinh ngạc, vội vã từ trên bãi đá nhảy xuống.
Thằng Mập khó chịu nói: "Mẹ mày, đã bảo là cá hông chấm xanh rồi! Bọn mày cứ mú mú, cá mú đâu có giá trị như cá này..."
Diệp Diệu Đông vui mừng dùng vợt bắt từng lượt từ hố nước cho vào thùng, rồi đưa hai người vừa chạy tới xem.
"Là cá hông chấm xanhl"
"Đệt..."
Hai người không biết nói gì hơn, chỉ có thể lặp lại từ "đệt".
"Vừa có ngọc, vừa có cá, con chó này, đúng là chỉ thấy mình mày phát tài..." "Đệt, một thùng này đáng giá lắm, Đông tử lại tìm ra nữa! Thôi, chúng ta cũng xách thùng đi loanh quanh xem có gì hay, không thể để hết cho nó được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận