Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1107: Chia được nhiều tiền hơn

Chương 1107: Chia được nhiều tiền hơnChương 1107: Chia được nhiều tiền hơn
Vận chuyển qua lại, lên bờ rồi anh lại mượn thêm mấy chiếc xe đẩy của hàng xóm bên cạnh, chuyển đi ba bốn chuyến mới chuyển hết tất cả hàng hóa vê.
Chú Bùi vừa lên bờ, họ cũng không tiện tính sổ sách ngay, chỉ nói đợi ông ăn cơm xong, tắm rửa xong, mọi người hãng đến.
Đúng lúc nhân khoảng thời gian rảnh rỗi ở giữa này, để Trân Kỳ Thủy về gọi hai anh em họ Vương Quang Lượng, và cả hai anh em sinh đôi đến làm việc, tối nay sẽ bận rộn.
Tôm phơi khô mấy hôm trước, qua ba bốn ngày phơi nắng, có con đã giòn gần như vỡ vụn, có con to hơn thì sẽ kém hơn một chút.
Hôm nay Lâm Tú Thanh từ sáng đến tối đều lựa chọn một phần thu về trước, dùng chày giã nát, nhặt vỏ.
Vẫn tưởng thuyền đánh cá sẽ không về nhanh như vậy, họ cũng không vội nhờ người làm, số còn lại định ngày mai phơi thêm nửa ngày nữa rồi mới thu hết về, sau đó cô sẽ cùng với bà cụ rảnh rỗi vừa xem tivi vừa làm là được.
Trước khi anh đến bến thuyền nhận hàng, họ vẫn đang ngôi trước tivi nhặt vỏ lựa chọn.
Nhưng bây giờ không được, lúc này nhất định phải thu hết số hàng đó về, giã nát nhặt vỏ cất đi, để dọn chỗ phơi, nếu không hôm nay số lượng còn nhiều hơn.
Bên cạnh sân trống, lũ trẻ đang đá bóng thì đá bóng, chơi bóng thì chơi bóng, đột nhiên đều bị Diệp Diệu Đông gọi lại.
Sau đó, khi mọi người tò mò nhìn anh, anh bước tới tịch thu cả hai quả bóng.
Người lớn ra vào bận rộn đến mức chân không chạm đất, không lý nào mấy đứa trẻ kia lại có thể vui chơi thoải mái ở đó.
"Hả? Cha?"
"Chú Ba?" "Tạm dừng một lúc đã, giúp tao đi làm việc, lấy mấy cái bao bố giúp tao thu hết tôm khô đang phơi ở xưởng vào."
Tiếng than vãn vang lên khắp nơi...
"Nghe thấy chưa?"
"Dạ nghe rồi chú Ba, cháu sẽ giám sát bọn nó đi làm ngay."
Diệp Thành Hải hăng hái đáp lại, rồi lấy em trai ruột của mình ra làm ví dụ trước: "Còn không mau đi làm việc đi? Làm xong mới được chơi, chưa làm xong thì không ai được chơi cả."
"Biết rồi, đi ngay đây, chú Ba bảo cháu làm gì cháu làm nấy, bảo cháu ăn cứt cháu cũng ăn!"
Diệp Diệu Đông: "..."
"Đồ ngốc!"
Diệp Thành Hải mắng một câu rồi lại quay sang hét với mấy đứa trẻ khác: "Tụi bây cũng phải đi giúp hết, nếu không sau này đừng đến nhà tao chơi với tụi tao nữa."
"Bọn tao đi giúp ngay đây, nhanh lên, đi làm việc thôi..."
Một đứa bắt đầu chuyển động, những đứa khác cũng lũ lượt chạy theo.
Lao động trẻ em ra trận.
"Đừng vội, mang theo bao bố để đựng nữa."
Mấy cái bao bố đã xếp gọn trong sân, anh phát cho mỗi đứa một cái.
Lũ trẻ nhận được bao bố đều hào hứng reo hò chạy ùa đến xưởng, Diệp Diệu Đông phát xong cũng cầm chìa khóa vội vàng đuổi theo.
Đám lao động trẻ em này giống như những chú ong chăm chỉ, dưới ánh sáng yếu ớt, chúng tập trung tôm khô vào giữa, rồi từ từ đổ vào bao bố.
Hơn nữa chúng đều như đang thi xem ai thu được nhiều nhất, khắp sân vang lên tiếng la hét của chúng: "Của tao, của tao..."
Thu xong một mảng, lại kéo bao bố sang chỗ khác. Tôm khô phơi trên lưới rất dễ thu, mấy đứa trẻ thu xong lưới lại đến mấy tấm tre, cảm thấy hiệu suất thấp rõ ràng, tôm trên tấm tre chúng còn phải nhặt từng con một bỏ vào bao bố rất phiền phức.
Chúng đành tạm bỏ qua trước.
Còn Diệp Diệu Đông cũng kéo một bao bố, mấy tấm tre dựng thành hàng ở góc tường không ai thu, vậy thì anh tự thu.
Anh nâng một đầu tấm tre phía dưới lên, lắc mấy cái về phía miệng bao bố, tôm khô trên đó rơi ào ào vào trong bao.
Khi Lâm Tú Thanh ôm chăn, cầm nhang muỗi đi đến, phần lớn tôm khô trên sân trống đã được thu gom rồi.
Cô cười nói: "Anh vẫn biết sai khiến người khác nhỉ, đám trẻ đến đá bóng, không sót một đứa nào."
"Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí cả, luôn phải trả giá. Trẻ con lao động một chút thì sao chứ, lúc rảnh thì muốn chơi sao cũng được, nhưng khi phải làm việc thì phải chăm chỉ một chút."
"Em đi đẩy xe đẩy qua chở mấy bao này."
Diệp Diệu Đông thu xong mấy tấm tre dựng bên tường, anh liền gọi mấy đứa trẻ đang chạy nhảy bên cạnh, lấy bao bố trong tay chúng đổ qua lại cho nhau, gom thành một bao lớn.
Của mấy đứa khác cũng vậy, đỡ phải có nhiều bao nhỏ chiếm chỗ.
Khi anh chuyển số tôm khô này về nhà, Vương Quang Lượng và mấy người kia vẫn chưa đến, thật sự là nhiều người thì sức mạnh lớn, chỉ loáng một cái là thu xong tôm khô.
Nhưng người chưa đến, việc chưa giao xong, anh cũng không yên tâm mà đi thẳng đến nhà A Quang, chỉ có thể đợi trước.
Anh Hai đến gọi anh, anh cũng chỉ bảo anh ấy qua trước.
"Anh có thể qua nhà A Quang tính sổ trước, đợi mọi người đến, em giao cho họ đi thẳng đến xưởng luộc rồi phơi là được, dù sao lần trước họ cũng đã làm rồi, cũng biết phải làm những gì."
"Không sao, không cần phải vội vàng gấp gáp như vậy, biết đâu chú Bùi vừa tắm xong còn chưa ăn cơm, không nhanh đến thế đâu, anh Hai rảnh thì cứ cho anh ấy qua trước. Anh khiêng cái nồi ở nhà qua trước, chuyển đồ qua sớm một chút, lát nữa bắt tay vào làm sớm, hôm nay số lượng quá nhiều, chắc họ phải thức trắng đêm mất."
Mấy hôm trước luộc xong, chỉ khiêng cái nồi ở nhà về, cái nồi kia vẫn để ở xưởng, dù sao cũng đều dùng cả, không cần thiết phải khiêng qua khiêng lại.
Với cả mấy ngày nay củi mà Vương Quang Lượng và mấy người kia chuyển đến, may mà cô đều bảo họ chở đến xưởng, nhà mình chỉ để lại một ít, cũng đỡ phải chuyển đi chuyển lại.
"Cũng được, vậy thì khiêng nồi qua trước. Chắc vẫn còn hơi nóng, anh lấy khăn lau lót viên nhé..."
"Ngày mai không ra khơi, tranh thủ lúc rảnh vào thị trấn mua thêm một cái nồi lớn nữa, đỡ phải khiêng qua khiêng lại."
"Ngày mai không ra khơi à?"
"Ừ, trời nổi gió rồi, nghe nói sắp có bão, vừa đúng lúc nghỉ ngơi mấy hôm, từ cuối tháng trước cứ liên tục làm, chưa nghỉ bao giờ."
"Vậy anh có phải dẫn anh Cả với mấy anh em nhà bên đi xưởng đóng thuyền không?”
"Phải, cha cũng cứ nhắc mãi."
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa ôm một cái nồi lớn đi ra cửa, rồi úp ngược lên xe đẩy.
Đúng lúc này, ở cửa xuất hiện mấy bóng người, ai nấy đều thở hồng hộc dựa vào cổng.
"Anh anh... Đông Đông..."
"Sao thế? Cậu cũng nói lắp rồi à?"
Vương Quang Lượng tự tát mình một cái: 'Mồm mép, mấy hôm nay rảnh rỗi học Trân Thạch nói chuyện, suýt nữa thì không sửa được."
"Nói lắp có độc, không được học, học rồi sau này sửa không được đâu."
"Thì anh em nhàn rỗi đùa giỡn với nhau thôi, học vài câu của nó. Lần nào cũng không nhớ, học xong, nói lắp mấy hôm, rồi lại quên, lại đi học."
"Thôi, đừng nói nữa, mau vào đây đẩy giúp tao cái nồi lớn trên xe đẩy này qua xưởng, tôm về lúc nãy đã chuyển đến xưởng rồi, hôm nay cũng đỡ phải khiêng."
"Được thôi!"
Vương Quang Lượng trừng mắt nhìn chằm chằm mấy con chó cũng đang trợn mắt nhìn cậu ta, từ từ lê bước vào sân trong tiếng ngửi ngáp của chúng, rồi mới vui vẻ nói.
"Anh Đông, chó nhà anh đều nhận ra em rồi, thấy em không sủa nữa, chỉ ngửi vài cái là cho em vào rồi."
"Ừ, toàn là một lũ chó ngoan, thông minh đấy, mau đẩy qua làm việc đi, tao còn có việc."
"Được được được."
Diệp Diệu Đông cũng đi cùng họ đến xưởng một chuyến, bảo hai anh em sinh đôi tự về nhà cũ, chỉ vào 30 sọt tôm xếp gọn gàng, chất đống bên ngoài căn nhà nhỏ, dặn dò hai người Vương Quang Lượng.
"Nhiệm vụ của các cậu hôm nay là luộc hết số tôm này, rồi trải ra phơi khô, lần trước làm rất tốt, hôm nay tiếp tục cố gắng. Hôm nay số lượng cũng nhiều hơn, tối nay các cậu sẽ vất vả một chút, lát nữa tao sẽ mang một thùng chè đậu xanh qua, coi như là đồ ăn khuya cho các cậu."
Thùng chè đậu xanh mà bà cụ nấu, tối nay xem ra là không mang lên thuyền được rồi, mang qua cho họ uống là vừa đúng.
Họ đều vui mừng, còn có cả đồ ăn khuya.
"Ồ, còn có cả chè đậu xanh để uống, đãi ngộ ngày càng tốt."
"Đây là anh Đông đối xử tốt với chúng ta, phải làm cho tốt mới được!" "Chúng em sẽ bắt tay vào làm ngay."
Diệp Diệu Đông thấy họ hăng hái, nhiệt tình mười phần, cũng cảm thấy sau này gọi họ làm việc vào ban đêm, đúng là phải chuẩn bị chút đồ ăn khuya, nếu không thức trắng cả đêm cũng mệt.
"Mấy đứa cứ làm trước đi, tao đi mang qua cho."
Tiện thể tìm xem nhà còn đồ ăn gì, gửi chút qua luôn.
Bắp cũng được, mấy hôm trước vừa mới thu hoạch hết bắp, chất đống hai bao tải ở nhà chưa ăn, lát nữa bỏ đầy một rổ mang qua cùng với chè đậu xanh, để họ ném vào rìa đống lửa nướng cũng được.
Hành động này lại nhận được một tràng cảm ơn từ họ.
Đôi khi, một vài hành động nhỏ ấm áp, dễ dàng chiếm được lòng người hơn.
Trước khi đi, anh còn tiện tay đưa cho Vương Quang Lượng một cái đồng hồ điện tử, suýt nữa làm cậu ta vui phát điên.
Một cái đồng hồ điện tử đáng giá mấy chục đồng cơ.
Vừa có đồ ăn, vừa có đồng hồ điện tử, trực tiếp kéo mức độ hảo cảm và lòng trung thành của mấy người họ lên tối đa trong nháy mắt.
"Tiện cho các cậu xem giờ, đỡ phải không biết mấy giờ."
Vương Quang Lượng mừng rỡ không kìm được: "Cảm ơn anh Đông, em nhất định sẽ làm tốt không lười biếng, tiện thể giám sát bọn họ, nếu dám lười biếng, em sẽ đánh họ."
Anh gật đầu.
Giao phó xong, sắp xếp ổn thỏa rồi, Diệp Diệu Đông mới vội vàng đi đến nhà A Quang.
Mọi người đều đã đến rồi, chú Bùi cũng đã ăn cơm tắm rửa xong, mọi người đều ngồi đó trò chuyện, chỉ đợi anh thôi.
"Con đến muộn, vừa mới phân công xong việc ở nhà." "Không sao, bọn chú cũng mới đến chưa lâu."
A Quang ngồi trên ghế, ngồi không ra dáng gì cả, cả người nằm úp sấp trên bàn, mông lòi hết ra ngoài ghế, nếu không có người ngoài ở đây, ít nhất anh cũng phải đá cho anh ta hai cái.
"Đã đến đủ rồi, vậy thì bắt đầu tính sổ thôi."
Nói xong, anh ta mới đưa mông về lại ghế, ngồi thẳng người dậy.
"Đông Tử có muốn xem hóa đơn trước không?"
"Mọi người đều đã xem qua chưa? Xem rồi thì tính luôn đi."
"Chỉ có mày là chưa xem thôi, hay là mày đọc đi, trong lòng cũng nắm rõ."
"Được."
Ai bảo anh là cổ đông lớn thứ hai, anh cũng không khách sáo cầm tờ hóa đơn trên tay, xem qua một lượt trước, rồi mới cầm đọc.
Tổng cộng chỉ có hai đơn hàng, giá cả chênh lệch không nhiều lắm, theo lời Trần Kỳ Thủy nói, họ tích trữ hàng ba ngày, thực sự không chứa nổi nữa, mới liên lạc thuyền thu mua đến thu hoạch.
Sau đó nhận được tin từ thuyền thu mua là sắp tới sẽ có bão, ngày thứ 4 họ vừa đánh bắt vừa quay về, tiện thể lên bờ bán một lô hàng, rồi trực tiếp về.
Ngày cuối hàng nhiều, lên bờ bán được giá cao hơn một chút, nhưng không bằng số lượng của ba ngày đó, anh liếc qua ngày tháng cũng biết.
"1572. cái kia 1353. còn tiền đổ dầu đá lạnh là trừ 755, lại trừ 410? Còn gạo mì lương thực dầu ăn này nọ 26 đồng 6 hào."
Chú Bùi giải thích: "755 đồng là sau khi lên thuyền, ra bến cảng thị trấn đổ dầu đá lạnh, vốn nghĩ chuyến này đi thêm vài ngày, nên trên thuyên còn dư một chút, lại mua thêm một ít, tránh phải mua của thuyền thu mua, đắt hơn. Cũng cầm cự được ba ngày, lúc bán hàng biết sắp có bão, nghĩ ngày hôm sau về luôn, nên mua ít đi một chút, cho nên là 410."
"Được, A Quang tính thử xem." Diệp Diệu Đông do dự một chút, lại nói: "Hay là sau này chúng ta đợi một tháng rồi tính một lần, cố định một ngày tính sổ, nếu đang ở trên biển thì linh hoạt thay đổi một chút. Chứ tính từng chuyến một thế này cũng phiền, với cả tiền công cũng là tính một tháng một lần."
"Lúc nãy cháu chưa đến, bọn chú cũng đã bàn về chuyện này rồi, định đợi cháu đến, tính xong sổ rồi nói với cháu một tiếng, xem định vào ngày mấy." Chú Bùi cười nói.
"Đã bàn rồi à? Chứng tỏ mọi người đều nghĩ giống nhau, vậy thì cuối tháng đi! Tính một tháng một lần cho khỏe."
"Được, vậy cuối tháng."
A Quang cũng tranh thủ lúc họ nói chuyện, cộng trừ từng khoản: "Tổng cộng còn lại 1733 đồng 4 hào, mấy thứ tạp nham của Đông Tử vẫn tính 10 đồng đi, vậy thì một phần là 174 đồng 3 hào 4 xu."
Lời anh ta nói như lẽ đương nhiên, cũng không ai vô tình lên tiếng, chỉ là mấy thứ tạp nham thôi.
Tuy nói số lượng hơi nhiều, nhưng dù sao cũng trả tiền rồi, nửa mua nửa tặng cũng không sao, kiếm được tiền lớn rồi.
Diệp Diệu Hoa cũng kinh ngạc lên tiếng: "ỒI Vậy chuyến này còn chia được nhiều hơn mấy hôm trước à?"
Vẫn tưởng về sớm, chỉ đi có 4 ngày, chuyến này sẽ chia ít hơn mấy chục đồng, không ngờ lại nhiều hơn 11 đồng!
Quá bất ngờ, quá vui mừng.
Chú Bùi cười cười: 'Chuyện kéo lưới trên biển này khó nói lắm, có khi vớt lên một lưới khá nhiều, có khi lại ít hơn. Đáng giá hay không cũng phải xem, đều là chuyện may rủi, nhiều ít cũng bình thường, giá bán cũng thường xuyên biến động."
"Hơn nữa trong khoảng thời gian đó, tiền dầu đá lạnh cũng ít hơn chuyến trước, vì chuyến trước còn dư. Hôm nay về sớm, trên thuyền cũng vẫn còn dư." Diệp Diệu Hoa liên tục gật đầu: "Đúng, ngày cuối kéo lên được nhiều hàng, mà còn lên bờ bán được giá tốt."
"Đúng vậy đó."
"Vậy mọi người không có vấn đề gì nữa thì chia tiền nhé?"
A Quang liên tục vung vẩy xoay chiếc bút trong tay, cây bút đó không biết có phải mọc trên tay anh ta không, từ ngón út xoay đến ngón cái, lại từ ngón cái xoay đến ngón út, lại cũng không thấy rơi.
Diệp Diệu Đông cứ nhìn chằm chằm vào cây bút đang xoay trên tay anh ta, quả nhiên kỹ thuật luyện thành rồi thì không dễ quên.
Hồi lớp một anh từng đứng nhất lớp môn xoay sách đấy!
Không bị quấy rây, anh có thể xoay được một phút!
Không biết A Quang luyện kỹ thuật xoay bút từ bao giờ.
Ôi, bỏ học sớm quá, biết thế học thêm vài năm nữa, luyện cho xong kỹ thuật xoay bút trước, trông ngầu quá, cảm giác còn ghê hơn xoay sách, không biết A Hải có biết không nhỉ?
"Không ý kiến gì."
Chú Trịnh cười nói: "Haha, có tiền chia thì còn ý kiến gì nữa? Chỉ là nghe nói sắp có bão rồi, mấy ngày tới không ra khơi được, giao thuyền đánh cá vào lúc này cũng không phải dịp tốt nhỉ."
"Đúng thật, sao lại giao hàng vào tháng 7 chứ, hai ba tháng tới toàn bão, không biết ngắt quãng đi được mấy chuyến nữa, thời hạn giao hàng của Đông Tử tốt hơn, trước Tết giao."
"Tốt gì? Sắp Tết rồi, ai còn đi nữa? Đều nghỉ Tết sớm cả, nhưng nhận được sớm cũng tốt, vốn dĩ cũng nói với tao là giữa năm mà."
A Quang ra hiệu cho Tuệ Mỹ đi lấy tiền, rồi mới nói: "Tốt lắm chứ, giao trước Tết, vừa đúng dịp vui mừng đón năm mới, sau Tết phát tài lớn."
"Cũng đúng." Nghĩ vậy, cũng đúng là tốt thật.
Tính sổ xong, A Quang mới nhớ ra, không thấy cha Diệp.
"Sao tối nay cha không qua?"
"Ông ấy đi qua bên Đông Kiều xem thợ mộc có thùng lớn để mua mấy cái, nếu không thì không có đồ đựng nước mắm lên men, lại phải mua thêm một xe đẩy muối nữa."
"Các mày không đặt trước à?"
"Mấy hôm trước đặt 10 cái dung tích lớn, nhưng đâu có nhanh thế, cha qua xem có cái nào sẵn thì lấy về trước mấy cái."
"Cũng phải, số lượng nhiều vậy, dùng bình nhỏ, chum nước đựng thì đựng được bao nhiêu, vẫn phải đặt làm mấy cái thùng gỗ lớn. Nhìn vậy chỉ phí của mày cũng không nhỏ nhỉ."
"Đúng vậy! Mấy cái thùng gỗ này cũng khá đắt, năm trước mẹ lên men hai chum lớn, rồi đem biếu khắp nơi, nhà vẫn còn thừa một chum lớn, cuối năm ngoái... cũng có thể nói là vừa đúng dịp giao cửa hàng, tao mới chuyển phần còn lại đến cửa hàng bán, chẳng bao lâu đã bán hết sạch."
"Nên mấy hôm trước tao mới nghĩ đến chuyện giữ lại mấy con cá tạp này, nhưng rủi ro cũng lớn, cứ cách ba hôm lại mang về mấy nghìn cân, đến sang năm lên men lọc ra, chắc phải có mấy chục tấn, không biết phải bán đến bao giờ, cần bao nhiêu thùng gỗ lớn nữa..."
Mấy người khác nghĩ mà cũng kinh ngạc há hốc mồm, cũng im lặng, đúng là số lượng hơi nhiều thật...
Người bình thường làm sao tiêu thụ nổi, chỉ riêng tiền mua thùng gỗ cũng đau tim chết mất.
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa nghĩ, trong lòng cũng giật nảy mình, chỉ riêng phần hàng bên A Quang đã lên đến mấy chục tấn, vậy nếu cộng thêm thuyền của mình nữa, không biết phải bán đến bao giờ? Không được, lúc nào đó mình phải chủ động liên lạc với ông chủ Chu, nói với ông ấy chuyện nước mắm số lượng lớn, nếu không tốc độ bán không kịp tốc độ sản xuất thì sao?
Với cả cũng chiếm quá nhiều chỗ, nhà anh trừ căn phòng cha mẹ ngủ, với cái phòng bà cụ lấy nuôi heo, còn lại ba gian.
Hôm nay chất thêm mấy thùng gỗ nữa, lần sau phải chất sang xưởng mất, không thì lấy đâu ra đất trống mà để?
Hơn nữa bán hàng sớm, cũng có thể dọn thùng ra lên men lại, hoặc lúc đó anh cũng có thể đi hỏi trước chỗ làm túi nhựa đóng gói.
Đóng chai thì chi phí sẽ lớn hơn một chút, giá bán cũng sẽ đắt hơn, đóng túi thì tốt hơn.
Nghĩ lại cũng thấy hơi đau đầu, anh đi đâu hỏi mấy đường dây làm bao bì này? Hay là hỏi ông chủ Chu trước, dân buôn nhiều đường dây lắm.
Kiếm tiền không dễ mài
A Quang nghe anh tính đến mấy chục tấn, cũng hơi sửng sốt...
Một lúc sau, mới tìm lại được giọng nói của mình: "Hay là mày làm ít đi một chút? Nếu thuận lợi thì tháng này cũng được mấy nghìn cân rồi, ba cân cá ra một cân nước mắm, vậy một năm đúng là phải đến mười mấy hai mươi mấy tấn."
"Nếu cứ bán mãi không hết thì lại phải lặp lại vòng tuần hoàn, ghê thật. Hay là mày làm ít đi? Phơi nhiều cá khô, tôm khô các loại hàng khô có phải tốt hơn không?"
Diệp Diệu Đông lắc đầu: "Tao có tính toán rồi, cứ tiếp tục làm đã, bây giờ số lượng vẫn chưa tính là nhiều."
"Bây giờ vẫn chưa tính nhiều à..."
Diệp Diệu Hoa nghe mà lo muốn chết, tính ra, một năm mà đến mười mấy hai mươi tấn, bây giờ mỗi lần lên men số lượng bao nhiêu anh ấy còn không dám tưởng tượng nữa.
"Cũng được mà, dù sao bán cũng là chuyện sang năm, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng thôi."
"Vậy em tự xem mà làm vậy..."
"A Đông có bản lĩnh, người trẻ tuổi đúng là có khí phách, nói làm là làm mấy chục tấn nước mắm... bọn lão già này đâu sánh được... haha..." Chú Bùi cười nói.
Chú Trịnh cũng cười phụ họa...
Mọi người cứ tán gẫu quanh chủ đề nước mắm của A Đông, vừa nói vừa đợi, đến khi Diệp Tuệ Mỹ lấy ra phần chia của từng người, ba người mới vui vẻ nhận lấy phần của mình.
Diệp Diệu Đông chia được 523 đồng tròn, so với lần trước còn kiếm thêm được 34 đồng!
Anh vui vẻ nghĩ, vẫn phải đi trước người khác một bước mới kiếm được tiền, những người phía sau nhanh chân một chút cũng có phần.
Muộn hơn nữa, chắc vài năm nữa chỉ còn nước húp canh thôi, đến mấy chục năm sau, đúng là chỉ còn nước đánh bạc thôi.
"Chú Bùi vất vả rồi, mấy ngày tới chúng ta cứ đợi bão qua đã rồi tính, hi vọng chỗ mình không ảnh hưởng gì nhiều, nhiều nhất bão đi ngang qua, đuôi bão quét qua, qua là tốt rồi."
"Vài hôm nữa xem sao, cũng mong đừng mưa, nếu không tôm khô của cháu cũng khó phơi."
"Đúng vậy, nếu mưa không phơi được thì lúc đó phải lấy mấy cái nồi lớn rang khô mất."
Vậy thì phiền phức lắm, nhưng cũng không cách nào khác, ai bảo anh muốn kiếm tiền này, tôm khô còn đỡ hơn cá khô một chút, còn có thể rang khô được.
Mấy tháng này vẫn tập trung phơi tôm khô trước, thỉnh thoảng phơi cá khô số lượng lớn một chút để dự trữ là được.
Đến mùa đông này, có thể phơi nhiều cá khô hơn, bây giờ cửa hàng trong thành phố nhìn vẫn ổn định, mà doanh số bán sỉ lẻ đến tận nhà cũng ngày càng tăng, sang năm anh phải dự trữ nhiều hơn một chút.
"Vậy chú Bùi, chú cũng mệt mấy hôm rồi, mấy ngày tới cũng vừa đúng lúc nghỉ ngơi một chút, giờ cũng tối rồi, bọn cháu không làm phiền chú nữa, về trước đây."
"Ừ được được được..."
"Vậy chú Bùi, chúng cháu cũng về trước đây, chú ngủ sớm nhé."
"Ừ được được..."
Diệp Diệu Đông và mọi người cười chào hỏi, rồi đi ra cửa trong sự tiễn đưa của họ, vừa đúng lúc thấy mấy người đàn ông đi đến, mọi người lại chào hỏi nhau.
Rồi người vào thì vào, người ra thì ra.
Diệp Diệu Hoa và Diệp Diệu Đông vừa đi trên đường vừa nói: "Đông Tử, mấy người vừa rồi chắc là đến hỏi chú Bùi về chuyện thuyền đánh cá đúng không?"
"Chắc vậy, chắc là đến hỏi tình hình thu mua hôm nay, với cả trang bị của thuyền đánh cá, vừa đúng hai lần thu mua so sánh với nhau, mọi người cũng nắm được trong lòng, chắc ngày mai sẽ có khá nhiều người chạy đến xưởng đóng thuyền xem nhỉ?"
Diệp Diệu Hoa gật đầu: "Anh cũng nghĩ vậy, lúc nãy đi đến đây, trên đường cũng có người hỏi anh có phải lại đi chia tiền không? Lần này chắc chia được không ít đâu nhỉ?"
"Ngày mai sóng gió vẫn chưa lớn, vẫn chưa đến chỗ mình, muốn ra khơi cũng được, tối nay anh có muốn ra khơi không?"
"Thôi, dạo này trời nắng nhiều ngày rồi, cũng chưa nghỉ ngơi, coi như nghỉ sớm đi, tối nay nói với anh Cả một tiếng, anh ấy cũng bảo nghỉ, ngày mai chắc anh ấy sẽ đi cùng mọi người đến xưởng đóng thuyền nhỉ?"
"Ừ, cha cũng đi cùng, anh có đi không?"
Diệp Diệu Hoa cười ngây ngô: "Vậy anh cũng đi cùng em luôn, vừa đúng anh cũng chưa đi bao giờ, đi cho mở mang tâm mắt, xem xưởng đóng thuyền trông thế nào."
"Cũng khá đơn sơ, khắp nơi lộn xộn bừa bộn, nhưng mà diện tích khá lớn, chưa đi thì có thể đến xem một chút." "Ừm... Đông Tử, lần này anh Cả nếu cũng muốn hùn vốn đóng một chiếc thuyền lớn với người ta, em có góp vốn không?"
"Hả?" Diệp Diệu Đông ngạc nhiên nhìn anh Hai của mình, anh còn chưa nghĩ đến vấn đề này, anh nghĩ là anh Cả góp vốn với người khác, chứ không phải anh góp vốn với anh Cả.
Anh Cả có nỡ bỏ ra khoản tiền lớn như vậy không?
"Ý anh là anh Cả tự đóng thuyền, kéo người góp vốn à?"
"Cũng không phải ý này, chỉ là nếu anh Cả hùn vốn với người khác, tiền không đủ, kéo em vào cùng, em có hùn không?"
Diệp Diệu Đông suy nghĩ một chút: "Em vẫn chưa nghĩ đến, cái này phải xem anh ấy hùn với ai đã, nếu hùn với mấy anh em nhà họ Chu hay là mấy anh em nhà họ Lan bên cạnh, hoặc là bạn bè gì đó của anh ấy, thì em không nhúng tay vào. Nhiều nhất nếu anh ấy thiếu tiền, em cho anh ấy mượn trước một ít."
Hùn vốn qua lại như vậy rất phiền phức, với cả cũng không phải người quen, A Quang là vì em rể lại là bạn, anh mới nghĩ đến chuyện góp bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Người ngoài thì anh không muốn dây vào, anh đã bày ra quá nhiều việc rồi, nhà đã có nhiều thuyền như vậy, lại có cửa hàng, lại có xưởng, không muốn làm linh tinh nhiều thứ nữa, thêm một việc để anh lo.
"Vậy anh cũng không nhúng tay."
Diệp Diệu Đông: "2?"
Diệp Diệu Hoa cười khà khà: "Anh còn muốn bàn với em một chuyện nữa?"
"Chuyện gì?"
Diệp Diệu Đông thầm nghĩ không biết anh Hai lại muốn hỏi anh chuyện gì đây?
"Anh nghĩ, nếu sau này có thể kiếm được nhiều tiền hơn một chút, cuối năm muốn xây thêm một tầng lầu lên trên nhà, dù sao ba anh em mình ở ba gian liên nhau, anh ở giữa cũng không thể chỉ xây riêng phần mình được."
"Ba đứa nhỏ trong nhà cũng dần lớn cả rồi, hai đứa con gái cũng không thể ngủ chung với anh nó mãi được. Nên muốn bàn với mọi người một chút, nếu xây thì chúng ta cùng xây lên trên, cùng làm cũng đỡ tốn công một chút."
"Nhưng mà, cũng phải kiếm được nhiều tiền hơn vào nửa cuối năm, hehe-"
Diệp Diệu Đông vừa mới suy nghĩ trong đầu, còn tưởng anh Hai muốn hỏi chuyện cho thuê cửa hàng trong thành phố, không ngờ, anh Hai lại động lòng muốn xây thêm tầng lầu.
Điều này thì được, anh cũng không có ý kiến gì lớn.
"Anh đã hỏi anh Cả chưa? Em thì không ý kiến gì, muốn xây cùng thì xây, xây xong rồi còn có thể hỏi xem cha mẹ có muốn dọn qua ở cùng luôn không."
"Chưa, chỉ là mấy hôm trước nói chuyện phiếm với chị dâu hai, nghĩ em chắc sẽ không có ý kiến gì, nên lúc này thuận miệng nói một câu, dù sao cũng phải kiếm được nhiều tiền hơn một chút đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận