Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1095: Đồng ý

Chương 1095: Đồng ýChương 1095: Đồng ý
Diệp Diệu Đông đến nhà cũ gọi người, lại tiện thể ở đó nói chuyện với cha mẹ một lúc, chậm trễ chút thời gian, bà nội đã nấu xong các món, mấy đứa trẻ cũng đều lên bàn trước, chỉ có A Thanh còn đang khiêng củi vào nhà.
"Ăn cơm trước đi, em còn bận gì nữa? Hai cái nồi đều đang nấu kia, củi để lát nữa, sau bữa ăn sai mấy đứa trẻ khiêng là được rồi." Diệp Diệu Đông vừa vào nhà đã nói.
Lâm Tú Thanh thẳng lưng, cười nói: "Đây không phải thấy mọi người chưa qua, em nghĩ vừa đợi mọi người, vừa làm chút gì đó thôi mà.”
"Chúng ta ăn trước, cha mẹ anh ở phía sau rồi."
"Được."
Lần này không để họ đợi lâu, cha Diệp mẹ Diệp đã đến, có lẽ là ở nhà còn một đống cá đợi họ bận rộn, họ cũng không rảnh vừa đi vừa tán gẫu với người ta.
Diệp Thành Hồ vẫn luôn nhớ chuyến đi thành phố của nó, vừa thấy Diệp Diệu Đông ngồi vào bàn ăn đã hỏi dồn: "Cha, khi nào cha đưa con đi thành phố vậy? Lâu lắm rồi đấy.
"Mấy hôm trước cha cứ nói hai hôm nữa, hai hôm nữa, đã qua nhiều ngày lắm rồi."
Nó bẻ ngón tay: "Con đếm không ra đã qua bao nhiêu ngày rồi nữa, rốt cuộc là khi nào đi vậy? Lâu lắm rồi."
Tay cầm đũa của Diệp Diệu Đông khựng lại, liếc nó một cái: "Ngày mai nghỉ một ngày, vừa đúng lúc dẫn con đi."
Sáng hôm qua anh vợ đã qua nói chuyện thuê cửa hàng, làm chị dâu cả mừng rỡ suýt không tìm được hướng Bắc, còn tưởng phải đợi một hai năm xung quanh náo nhiệt lên mới cho thuê được, không ngờ mới qua nửa năm, anh trai bên nhà A Thanh đã nói muốn thuê.
Với chị ta, đây chính là chuyện tốt trời cho, dù sao bỏ đó cũng là bỏ đó, có thu nhập sớm một chút thì tốt quá. Lập tức giải tỏa sự bực bội mấy ngày trước của chị ta, đây là chuyện khiến chị ta vui nhất gần đây.
Tuy nhiên, sau hôm nay chắc chị ta lại khó vui nổi.
Nếu đem chuyện cho thuê cửa hàng nói vào ngày mai, chắc còn có thể hòa hoãn một chút.
Kệ chị ta, mình kiếm tiền của mình cũng không cản trở ai, có lỗi với ai đâu.
Sáng hôm qua anh vợ cũng nói, mấy hôm nay thu xếp nhà cửa một chút, mua sắm bàn ghế với nguyên liệu, sáng mai hai vợ chồng mang theo hành lý đồ đạc, chở một chuyến đến thành phố.
Anh cả của anh biết anh cũng sẽ đi thành phố, tối qua đã nói mình không định đi cùng, trực tiếp giao phó cửa hàng ở thành phố cho anh, để anh dẫn anh vợ đi thu xếp là được.
Nhà anh cũng không có cá khô, tất cả hàng tồn trước đó đều đã chuyển đến thành phố rồi, bây giờ nhiều lắm mang theo một Diệp Thành Hồ, ngày mai chỉ cần đi nhờ xe thuận tiện của anh vợ là được.
Diệp Thành Hồ vốn còn tưởng cha nó sẽ tiếp tục nói hai ngày nữa, hoặc nói đợi rảnh rồi tính, lấy mấy lời này qua loa với nó, đã đợi mấy ngày rồi, nó cũng hỏi theo thói quen thôi.
Không ngờ cha nó trực tiếp đồng ý, còn nói là ngày mai sẽ dẫn nó đi.
Điều này làm nó mừng rỡ vô cùng!
Nó trợn to mắt, nhìn cha nó không dám tin: "Thật hả cha? Cha nói thật à, không lừa con chứ?”
Diệp Diệu Đông liếc nó một cái: "Con không muốn đi thì đừng đi, cha cũng đỡ phiần."
"Đi, tất nhiên phải đi rồi, con liêu mạng thi được một trăm điểm, chính là để đi thành phố mua bóng đá với cha mài"
Diệp Thành Dương cũng đầy khao khát cắn đũa: "Con cũng muốn đi!" "Đợi con lớn rồi tính, con còn quá nhỏ, một mình cha trông hai đứa rất dễ không để mắt tới, lỡ bị bắt cóc thì sao? Ngoan một chút, lần sau dẫn con đi, hai anh em luân phiên."
"Không được! Con thi được 100 điểm mới có cơ hội đi, sao nó có thể trực tiếp được luân phiên đi vậy, nó cũng phải thi được 100 điểm mới được đi chứ!" Diệp Thành Hồ lên tiếng phản đối.
Cảm thấy như vậy quá bất công, tại sao em nó không có điều kiện mà được đi.
"Ăn cơm của con đi, cha là cha con, cha nói là được, hơn nữa con cũng đâu có thi hai điểm 100, cũng là cha nhân từ, miễn cưỡng dẫn con đi, không thì con cũng chẳng đi được."
Diệp Thành Hồ mặt đầy bất mãn, nhưng cũng không dám phản đối nữa, chỉ lấy đũa chọc cơm trong bát.
"Mau ăn đi, ăn xong phụ việc khiêng củi, thành phố có nhiều đồ ăn ngon lắm..."
Mắt Diệp Thành Hồ lập tức sáng rực, lại vui vẻ vội vàng xúc cơm rau trong bát, miệng còn lúng búng hỏi: "Cha, thành phố náo nhiệt lắm phải không? Còn náo nhiệt hơn chợ phiên chỗ mình nữa phải không? Có nhiều người bày sạp bán đồ phải không? Có nhiều đồ ăn ngon đồ chơi hay phải không?”
"Tất nhiên, con biểu hiện tốt một chút, ngày mai cha cũng tốt với con một chút."
"Vâng ạ, cha tốt nhất."
"Anh đừng nuông chiều nó, nó đã sung sướng hơn trẻ con cả thôn rồi, thứ người ta chưa ăn qua nó đều ăn rồi, mà còn ăn hàng ngày, đồ người ta chưa chơi, anh cũng mua cho nó, chỗ người ta chưa đi, anh đều dẫn nó đi. Lúc về chắc nó chẳng đi ngang trong thôn quá?” Lâm Tú Thanh hơi nhìn không được nói.
"Không đâu mẹ, cha vẫn bảo phải khiêm tốn một chút, con nhất định sẽ khiêm tốn hơn bà nội."
"Gì mà khiêm tốn hơn bà?"
Cha Diệp mẹ Diệp từ ngoài đi vào, vừa đúng lúc nghe câu này. "Cha bảo con đừng thích khoe khoang, không phải, là mẹ nói đấy."
Bây giờ cha nó mới là cha mẹ nuôi nấng nó, nắm giữ niềm vui nỗi buồn của nó, quyết định ngày mai nó được ăn ngon mặc đẹp, hay là ngóng trông chảy nước miếng.
Diệp Diệu Đông cười thâm, thằng nhóc ranh này, cũng khá nhanh trí.
Lâm Tú Thanh lại trợn mắt nhìn anh: "Cỏ hai đầu, giờ mới biết nịnh nọt cha à?"
Diệp Thành Hồ cười hì hì.
Mẹ Diệp cũng trừng mắt nhìn Diệp Diệu Đông, nhưng cũng không nói gì mà ngồi xuống xới cơm.
"A Thanh, lát nữa ăn xong cơm lấy 100 đồng cho cha trước."
Anh cũng nói qua với Lâm Tú Thanh những lời vừa nói với cha mẹ ở nhà cũ, cùng với dự định sắp xếp làm nước mắm.
Lâm Tú Thanh gật đầu lia lịa: "Được, lát nữa em sẽ đi lấy cho cha, em cũng sắp ăn xong rồi."
Cha Diệp vội nói: "Không gấp, cha cũng phải ăn xong cơm mới đi qua làng Đông Kiều."
"Ngày mai con định nghỉ một ngày, chuẩn bị cùng anh vợ đi thành phố, hôm qua anh ấy thuê cửa hàng của anh cả, con đi cùng anh ấy, tiện thể tính sổ bên cha vợ. Cha ra biển mấy ngày cũng mệt rồi, ngày mai cũng tranh thủ nghỉ một ngày đi."
"Thuê bao nhiêu tiền?"
"Chị dâu cả không nói thẳng, chỉ bảo con ngày mai có đi thành phố thì hỏi cửa hàng người ta cho thuê bao nhiêu tiền, người ta bao nhiêu thì chị ấy bấy nhiêu. Dù sao cũng không phải người ngoài, trả tiền muộn một chút cũng không sao, có thể cho thuê trước."
Cha Diệp gật gật đầu, như vậy cũng tốt, hỏi người khác trước đã.
"Tốt nhất là hỏi mấy chỗ cùng ở lối vào thứ hai xung quanh, chúng ta cũng không thể chiếm tiện nghi của người ta. Cho thuê được đã rất tốt rồi, còn hơn để không, tính ít một chút cũng không sao.” "Vâng, con biết rồi."
"Vậy ruộng vườn trên núi nhà họ thì sao?”
"Giao cho anh vợ hai quản lý rồi, bảo cần thuê người thì thuê người, dù sao mỗi tháng cha vợ con với anh vợ cả chia nhau một khoản tiền công cho anh ấy. Hình như nói là cho 40 đồng thì phải, mỗi người cho anh ấy 20 đồng làm tiền công, sản vật ở ruộng với trên núi thì ba người cũng chia đều. Nhà còn có người già, tuổi cũng không tính lớn, cũng có thể trông nom được chút."
"Như vậy cũng tốt, thằng hai ở nhà, cũng không tính làm không công."
Mẹ Diệp tò mò hỏi: "Cậu ấy đã nghĩ kỹ muốn bán gì chưa?"
Lâm Tú Thanh cười nói: "Họ định trước tiên mở quán ăn sáng, sáng bán bánh bao bánh mì đậu nành đậu hữ, trưa nấu mì nước. Dù sao chợ cũng mở sớm, sáng sớm lúc rạng sáng người đông nhất, cơ bản đều chưa ăn sáng, ra vào bận rộn đến sáng, cũng phải ăn chút gì lót dạ."
"Cái này cũng tốt, dù sao cũng là chợ bán sỉ, người qua lại chắc chắn không ít, cũng ổn hơn làm cái khác, chỉ cần có tay nghề thôi."
"Đúng là nghĩ vậy, như vậy chi phí thấp hơn một chút, chỉ cần bỏ tiền thuê với bàn ghế nồi niêu bát đũa. Nếu không phải nghĩ tận dụng cả buổi trưa để nấu mì, thì còn có thể bớt chi phí bàn ghế chén đũa các thứ."
"Nếu mà làm được thì làm nhiều một chút cũng được."
"Vừa đúng lúc nghỉ hè, mấy đứa trẻ lớn trong nhà rảnh rỗi chạy khắp núi, anh cả chị cả con định dẫn chúng đi cùng phụ giúp làm việc, đợi khai giảng lại cho chúng về đi học."
Diệp Thành Hồ vui vẻ xen vào: "Vậy ngày mai anh họ A Viễn cũng đi cùng ạ?"
Diệp Diệu Đông gật gật đầu.
“Tuyệt quát"
"Con có muốn ở lại thành phố giúp ông bà ngoại không?"
Vừa dứt lời, Diệp Thành Hồ lập tức gật đầu vui vẻ: "Có ạ, có ạ." "Vậy cha mang bóng đá về cho em trai chơi, anh trai không dùng đến đâu!"
"Ai bảo thế! Con có thể chơi ở thành phố mà."
"Cha hứa mua cho anh họ A Viễn một quả, hai đứa dùng chung một quả là được rồi, nên cha mang về nhà cho em trai chơi."
"Không được, đó là của con."
Diệp Thành Hồ thoáng chốc cũng hơi do dự, nó muốn có bóng đá, cũng muốn ở lại thành phố chơi.
Mắt nó long lanh nhìn cha nó: "Con có thể mang bóng đá ở lại thành phố được không?"
"Đừng nghe cha con nói bậy, con ở đó, ông bà ngoại còn phải lo cơm nước cho con, trông nom con, tránh con bị bắt cóc."
"Mẹ không đồng ý, vậy thôi."
Vốn dĩ anh cũng chỉ trêu nó, nói đùa vậy thôi.
"Với lại, cha định mua cho con bóng rổ. Bóng đá thì A Hải có một quả rồi, các con có thể chơi chung, không cần thiết mua hai quả, hai quả sẽ chơi không xuể."
"Một quả bóng đá, một quả bóng rổ vừa đủ, có thể chơi luân phiên, cách chơi cũng nhiều hơn một chút. Chơi bóng rổ nhiều, sau này còn có thể cao lên, vừa đúng lúc chỗ xưởng nhỏ đất đã san bằng rồi, lát nữa bảo ông nội làm cho con một cái rổ."
Diệp Thành Hồ nghĩ cũng đúng, hai loại bóng thì chúng nó sẽ có hai cách chơi, một cái cầm trên tay vỗ, một cái lấy chân đá, có thể chơi luân phiên.
"Vâng ạ, vậy con muốn bóng rổ, cha mua bóng đá cho anh Hải."
Mẹ Diệp ở bên cạnh nghe không nhịn được mà chê: "A Hải muốn bóng đá, cha mẹ nó không mua, còn phải để con mua à? Suốt ngày cứ ở nhà con, ăn uống thỉnh thoảng phải để con bỏ tiên, giờ đồ chơi cũng phải kêu con mua."
"Ngày mai con xem đi, nhà anh cả có, nhà anh hai không có, lúc đó lại có kẻ lẩm bẩm rồi." Diệp Diệu Đông hơi không để ý lắm, tiền anh thích mua đồ cho con nhà ai thì mua cho con nhà đó, đâu có ai vô liêm sỉ đến mức còn mở miệng xin, sau lưng có càu nhàu thì càu nhàu.
Hơn nữa lát nữa nếu tính sổ xong, có tiền chia, chắc chị dâu hai như con công xòe đuôi, đuôi còn có thể vểnh lên trời.
Trong lòng chắc đắc ý lắm, kiếm được nhiều tiền hơn nhà anh cả, đâu còn chỉ vào quả bóng đá mà nói bảy nói tám.
"Sớm hứa với A Hải rồi, có gì mà nói, lúc đó cũng thấy nó nước mắt lã chã rơi, vất vả mấy ngày, thưởng cho nó một chút cũng không sao."
"Với lại hứa mua cho A Viễn một quả, vậy thì mua cho A Hải một quả luôn, dù sao mua về cũng là mọi người chơi chung."
Lúc đó tiền A Viễn kiếm được đã đưa hết cho nó, coi như quả bóng đá là anh thưởng.
Cũng không thể thiên vị, để A Viễn tự bỏ tiền, trẻ con choai choai kiếm chút tiền cũng không dễ, cũng vất vả rồi, phơi nắng đen như than.
"Con nghĩ hay thật, người ta sẽ thấy không công bằng, cho rằng con đối xử phân biệt."
"Vậy mẹ bỏ tiền, mua cho A Giang một quả nữa, như vậy hai nhà đều có, sẽ công bằng."
Mẹ Diệp lập tức trợn mắt: "Con mua là chuyện của con, kéo mẹ vào làm gì?"
"Vậy mẹ đừng nói gì công bằng với không nữa, mười ngón tay cũng có ngắn có dài, nói gì công bằng bất công chứ?" Diệp Diệu Đông không vui nói.
Anh mua một quả bóng đá, mẹ anh cũng có thể bới ra một đống, chẳng phải anh thích mua cho ai thì mua cho người đó sao?
"Thôi đừng nói nữa, anh hai đến rồi..." Lâm Tú Thanh nhìn bóng người lướt qua bên cửa sổ cửa sau, vội nhỏ giọng nhắc.
Diệp Diệu Hoa cười hì hì rón rén bước chân vào từ cửa sau: "Mấy con ngỗng lớn nhà em nuôi càng ngày càng to, thấy anh còn bu lại, đi theo đít anh, suýt nữa bị mổ, lần sau đến phải đi cửa trước thôi."
"Ăn xong nhanh vậy à?"
"Ừ, em ăn nhanh lên, xong chúng ta cùng qua nhà A Quang tính sổ."
"Ngay đây."
Diệp Diệu Đông xúc hai miếng cơm còn lại vào miệng rồi đứng lên, chỉ là đi gọi cha mẹ anh mất chút công, không thì cũng sớm ăn xong rồi.
"Để cha con đi cùng."
Cha Diệp gật đầu lia lịa, mẹ Diệp không nói ông cũng định đi cùng xem một chút, mấy ngày trên thuyền, bán được mấy lần hàng ông đều rõ.
Bà nội nói: "Ăn từ từ, đừng vội, ăn vậy sẽ tiêu hóa không tốt, đau bụng đấy."
"Không đâu, con cũng không đi bộ, đạp xe đi, đi thôi, anh hai.”
"Đạp xe á? Gần như vậy, đi bộ mấy bước là được rồi."
Diệp Diệu Hoa hơi tiếc xe đạp quý, tháng trước anh ấy kiếm tiền bán mực cũng đi mua một chiếc.
Mua về ngoài việc đi làng xa một chút, hoặc lên thị trấn, những lúc khác cũng chẳng mấy khi đạp, ngày nào cũng lau chùi bóng loáng, nâng niu như báu vật.
Đâu như Diệp Diệu Đông, chân quý đi mua nước tương cũng phải đạp xe.
"Đạp xe nhanh hơn, chia tiền phải tích cực, A Quang chắc ăn xong đợi rồi, chúng ta phải nhanh lên."
"Ồ được được được." Diệp Diệu Hoa mới vội vàng từ cửa sau về nhà đẩy xe đạp.
Mẹ Diệp vừa ăn vừa lẩm bẩm một câu: "Mình lười thì lười, còn nói nghe hay ho vậy...'
Anh làm như không nghe thấy, thúc giục cha lên đường, đẩy xe đạp ra ngoài.
Đám chó cũng hào hứng chạy theo sau anh. Thấy anh hai cũng đẩy xe đạp ra, anh liền lên trước, rồi để cha ngồi lên sau, từ từ đạp, đợi anh hai đuổi kịp.
Nhà A Quang quả nhiên đã ăn xong, đang dọn chén đũa.
Tuy nhiên, khi họ đến thì xhú Trịnh vẫn chưa tới, ông ấy ở làng bên cạnh, đến sẽ chậm hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận