Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 88: Đá ngầm ở đảo biệt lập có rất nhiều hàng tốt(2)

Chương 88: Đá ngầm ở đảo biệt lập có rất nhiều hàng tốt(2)Chương 88: Đá ngầm ở đảo biệt lập có rất nhiều hàng tốt(2)
Thời đại này, ở nơi như nông thôn đều chú ý đến chuyện sinh con trai nối dõi tông đường, có hai đứa con trai quả thực rất giỏi...
Hơn nữa hiện tại nếu thai đều là con trai, thì không được phép sinh đứa thứ hai nữa, trừ khi thai đầu là con gái, sau năm năm mới được phép sinh thêm đứa thứ hai.
Trừ khi lén sinh con, nhưng lúc đăng ký hộ khẩu sẽ bị phạt tiền.
Nhiều người như vậy, khó tránh được việc nói đùa, mọi người vừa cười vừa nói ở trên thuyền đợi một lúc, thấy cũng đã đủ thời gian, Diệp Diệu Đông kêu A Quang kéo lưới.
Đúng như anh dự đoán, trong lưới không có gì đột phá, dù sao không phải ngày nào cũng có hàng lớn, phải xem vận may thế nào.
Trong lưới này chỉ có mấy con tôm, cua biển, cua đá, trứng tôm và các loại cá linh tinh, cũng chỉ có mấy câ, mọi người đều có hơi thất vọng.
Diệp Diệu Đông an ủi: "Biển ở đây quá gần bờ, không bắt được nhiều là chuyện bình thường, lưới này có thể mang về ăn."
Mập không cam lòng nói: "Vậy chúng ta lái ra ngoài thêm một chút nữa?”
"Cũng được, kéo thêm một lưới nữa thì đến lúc thủy triều xuống rồi, chúng ta lái ra khơi một lúc, đảo vài vòng rồi quay vê kéo lưới."
Máy móc trên thuyền phát ra tiếng tách tách nặng nề, mấy người hơi chán nản ngồi trên boong thuyền.
A Vi buồn chán nói: "Sớm biết như vậy tôi đã mang theo một bộ bài ra đây chơi rồi."
"Cậu mỗi ngày chỉ biết đánh bài, chơi không thấy chán sao? Nắng lớn như vậy còn có thể tiếp tục đánh bài?" Diệp Diệu Đông trợn mắt.
"Haizz, cũng còn tốt hơn là ngồi ở đây phơi nắng!"
"Mang bài chi bằng mang theo nồi nấu, đợi sau khi xuống thuyền chúng ta có thể nấu cơm, trực tiếp luộc lên ăn ngay." Ánh mắt A Chính sáng lên'Có lý, nếu sớm biết như vậy đã mang theo nồi nấu."
Đáng tiếc lúc này bình ga còn chưa được phổ biến, nếu không có thể đặt một bình ga nhỏ trên thuyền, có thể trực tiếp nấu ăn ngay, vô cùng tươi sống.
"Lúc trước không có nghĩ tới, hiện tại đã quá muộn, lần sau lại nói."
Bọn họ buồn chán chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ, ở trên biển không ai có phương hướng gì, chờ đến khi kéo lưới bọn họ mới biết đã quay trở lại.
Nhưng lưới này cũng không có hàng gì lớn như trước, vẫn là mấy thứ kia, chỉ có số lượng nhiều hơn một chút.
"Vẫn chỉ có như vậy, chút đồ này còn không bù được tiền thuê thuyền!"
"Haizz, không ngại xấu hổ đi cùng, sao hôm nay lại không được may mắn như vậy?" Mập tiếc nuối nói.
"Bình thường thôi! Nếu ở vùng biển nông bắt được nhiều, còn ai chạy thuyền ra ngoài nữa? Không cần tiên dầu à?"
Hôm qua bắt được nhiều cá thu như vậy, mấy người Diệp Diệu Đông đã rất hài lòng, hôm nay cũng không hy vọng có thể bắt được, chỉ đơn giản là muốn thử vận may mà thôi.
Có thì tốt, nhưng không có cũng không sao, dù sao cũng có thể kiếm được để ăn, còn có thể đào hải sản.
"Được rồi, không có hàng thì không có hàng, cũng bình thường thôi, thủy triều bắt đầu rút rồi, mười hai giờ sẽ xuất đáy, tôi sẽ trực tiếp cập bến."
Dừng thuyền bên cạnh bãi đá ngầm, thả neo xuống, mọi người cầm công cụ và thùng của mình nhảy xuống, thuận tiện giúp buộc thuyền vào bãi đá ngầm.
"Chết tiệt, đá ngâm ở đây dày đặc như vậy, có rất nhiều thứ đó!"
"Đông Tử nói rất đúng, bãi đá ngâm ở hòn đảo biệt lập này quả thật có rất nhiều thứ."
Diệp Diệu Đông mỉm cười,'ÐĐương nhiên rồi, bãi đá ngầm bên ngoài bến tàu của chúng ta, cứ hai ba ngày lại có người đến thăm, có thể đào được bao nhiêu thứ? Đảo biệt lập này không có ai đến, không phải còn rất nhiều sao?" Lọt vào tâm mắt của anh là những con vẹm, sò lụa dày đặc, con nào cũng rất lớn, còn có vô số hải sản khác nhau bám vào đá ngầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận