Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 181: Thả lồng xuống mương(1)

Chương 181: Thả lồng xuống mương(1)Chương 181: Thả lồng xuống mương(1)
Có một câu nói rằng 'đàn ông đến chết vẫn là cậu bé, cậu nói này không hề sai chút nào.
Mê chơi là bản tính của đàn ông, có vài người thích chơi từ khi còn bé và lớn lên vẫn thích chơi như thế, ngay cả khi về già vẫn không thể thay đổi được thói quen đó.
Lời này cũng đang nói vê mấy người bọn họI
"Đi đi, thừa dịp trời còn chưa tối, gọi những người khác nữa."
Mẹ Diệp và Lâm Tú Thanh cũng mặc kệ Diệp Diệu Đông, dù sao bây giờ anh cũng nghiêm túc làm mọi việc ở nhà. Nếu đã làm xong công việc chính, ai rảnh mà quan tâm anh định làm gì?
Đi bắt cá chạch cũng tốt hơn là đi đánh bài uống rượu.
"Đừng để mất lồng."
"Không đâu, yên tâm đi."
Đây là đồ vật giúp anh kiếm cơm trong tương lai, anh cũng không dám làm mất.
Diệp Diệu Đông và A Quang mỗi người cầm một cái lồng đi ra ngoài, hai người đều không tắm rửa, dù sao lát nữa về cũng phải tắm.
Bọn họ đến nhà vài người bạn gọi đi cung, chắc chắn chuyện này sẽ rất thú vị, nếu như đi một mình thì sẽ rất nhàm chán.
Những người khác nghe nói đến ao sông đặt lồng thì cũng hào hứng chạy theo. Có người chỉ mới ăn cơm được một nửa đã vội vàng lùa cơm rồi chạy đi, cũng không sợ bị nghẹn, mặc kệ người nhà chửi bới phía sau.
A Chính vừa đi vừa hỏi: "Sao lại đột nhiên muốn ra sông đặt lồng thế này? Là ai thông minh vậy hả?"
"A Quang đề nghị, cậu ta thấy tôi làm mấy cái lồng đặt ở đó cũng không dùng nên nói lấy đi đặt xuống mương xem có cá không, thuận tiện cũng xem như thử nước luôn." Có tôm thì càng tốt -
Mùa hè thế nào, sao lại không có tôm được đây?
Mập ở bên cạnh cũng hưng phấn nói: "Thả thêm mấy cái đi, bắt nhiều chút, đến lúc đó tôi sẽ phụ trách nấu cho."
"Đặt nhiều lồng như vậy làm gì? Ai biết có thể bắt được bao nhiêu đâu chứ? Thả hai cái thử thôi, lần sau có thể thả nhiều hơn."
"Đến thôn Đông Kiều hay thôn Tây Sơn đây? Thôn Tây Sơn cũng có một con sông."
"Chúng ta đến thôn Đông Kiều đi, con mương ở đó rộng hơn, chắc chắn sẽ có hàng."
"Mọi người đều đổ dồn qua thôn Đông Kiều đi, tôm cá trong mương của thôn Đông Kiều sẽ bị chúng ta trộm hết."
"Sao lại nói là trộm? Chúng ta đang trừ hại giúp mọi người, mấy thứ này có quá nhiều cũng ảnh hưởng đến hệ sinh thái mà..."
"Nói vớ vẩn gì đấy, suýt nữa thì ông đây tin rồi..."
Diệp Diệu Đông nghe bọn họ nói đùa, khóe miệng không ngừng nhếch lên: "Đi nhanh lên, đừng ở đó nói nhảm nữa. Trời sắp tối rồi, lát nữa sẽ không thấy đường đâu."
"Không sợ, tôi có mang đèn pin theo!" A Uy lấy cái đèn pin ra khỏi túi và giơ lên.
"Tôi cũng có." Tiểu Tiểu cũng nói.
A Chính mặt mày hớn hở: "Chuẩn bị đầy đủ thật đấy, tối nay định bắt một vố lớn luôn đúng không?”
"Đặt lồng xuống trước rồi tính tiếp!"
Cả bọn vừa cười vừa nói đi thẳng đến thôn Đông Kiều, lúc này trời cũng tối, chủ yếu là do bọn họ tập hợp quá tốn thời gian.
Những người đang ngồi hóng mát ven đường nhìn thấy người trẻ tuổi đi ngang qua thì đều vô thức nhìn thêm vài lần. Thế nhưng bởi vì trời quá tối, cách cũng khá xa nên không nhìn thấy bọn họ đang cầm gì trong tay.
Lúc này ai có lồng thì đều có thuyền, cũng sẽ ra biển thả lồng. Ai lại rảnh rỗi ra sông thả làm chi? Chẳng phải là muốn bị mắng à? Tôm cá trong sông cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Thật sự, có lẽ là vì bọn họ quá rảnh rỗi!
Bọn họ tìm thấy con sông rộng nhất thôn, ai bên là ruộng lúa, xung quanh cũng không có quá nhiều cư dân.
"Tôi sẽ rọi đèn, mọi người xuống thả đi."
"Con sông này rộng quá, chúng ta phải mang thêm vài cái lồng nữa mới đúng."
"Nhiều lồng như vậy làm gì? Ăn không hết không phải là lãng phí à? Dù sao cũng gần như thế, lúc nào muốn đến cũng được mà."
"Sau này Đông Tử sẽ thả lồng dưới biển, ai rảnh cho ngươi thả xuống mương."
"Cũng đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận