Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 603: Đổi chỗ khác để đánh bắt

Chương 603: Đổi chỗ khác để đánh bắtChương 603: Đổi chỗ khác để đánh bắt
"Sao anh biết?"
"Anh biết còn nhiều lắm, nhanh ăn đi, chấm nước súp ngon lắm, ăn không thua gì tôm hùm xanh nhỏ đâu."
Diệp Diệu Đông bóc một con, trực tiếp đưa tới miệng cô, lại nói: "3 con ốc dừa trong thùng mở chưa? Còn một con lươn nanh sói nữa, lát nữa giết cho anh, tối nay hầm rượu cho có sữa."
Lâm Tú Thanh nhìn miếng thịt gần ngay trước mắt, trực tiếp há miệng ngậm vào.
"Em nói chứ sao con lươn trong thùng trông dữ vậy? Vừa nãy lấy tôm tỳ bà suýt bị cắn, đem bán lấy tiền là được rồi, sữa em nhiều lắm, ngày nào cũng căng sữa, còn phải có sữa gì nữa?"
"Ba con ốc dừa đó em định để mai mở, hôm nay đồ ăn đủ rồi, giờ trời nóng, thịt ốc lấy ra để đến mai xào thì không còn tươi, vẫn để mai mở đi?"
Diệp Diệu Đông gật gật đầu, không thể nào ốc dừa nào cũng mở ra ngọc trai được, có một cái đã là gặp may lắm rồi, anh cũng không vội.
"Ăn nhiều vào bổ sữa, con giờ còn nhỏ, ăn ít, ngày một lớn, ăn cũng nhiều hơn. Thịt hành dầu thế nào? Ngon không?"
"Ừ, giống tôm hùm."
Diệp Thành Hồ nhìn cha, lại nhìn mẹ, nó cắn đũa mắt nhìn chằm chằm: "Con cũng muốn ăn, cha bóc cho con một con đi."
"Bóc gì, đã sáu tuổi rồi, ăn cái gì còn để người ta bóc? Cái này đã chẻ đôi rồi, mở miệng rồi, muốn thì móc là ra ngay, còn không biết à? Ăn cũng phải để người ta dạy, vậy còn ăn gì nữa?”
Diệp Thành Hồ trợn to mắt: "Cha còn bóc cho mẹ, còn đút vào miệng."
"Mẹ con là mẹ con. Mau ăn cơm, nửa ngày rồi, một bát cơm vẫn còn nguyên, còn nhìn gì? Trông chờ ai? Cha có cần giúp con ăn luôn bát cơm không?" Diệp Thành Hồ bĩu môi, cam chịu tự lấy một con bóc, dùng đũa móc ra, dùng miệng cắn một cái, cả miếng thịt ra ngoài.
"Thế không phải biết rồi à?"
Lâm Tú Thanh bưng nồi cua ra, mới cởi tạp dề ngồi xuống, cũng bóc cho con trai nhỏ một con, cười nói: "Thịt này ăn ngon đấy, mau ăn đi."
Diệp Thành Hồ miệng méo xệch đến mức có thể treo thịt lợn lên: "Bóc cho Dương Dương, không bóc cho con."
"Con bao nhiêu tuổi, nó bao nhiêu tuổi? Ăn cũng không bịt nổi miệng con, lải nhải, mau ăn đi."
Diệp Thành Hồ hừ hừ hừ lại tiếp tục ăn cơm.
Diệp Diệu Đông lấy một con cua bóc ra, thấy bên trong có gạch đỏ liền đưa cho Lâm Tú Thanh, thuận miệng nói: "Không phải bảo mang đi xào cua cay..."
"Đừng lải nhải, có ăn là tốt lắm rồi, tay nghề nấu nướng của em có hạn, anh muốn ăn, lần sau tự nấu, cái có vỏ này ăn phiền chết được."
Hải sản thì luộc mới tiện, cho vào nước vớt một cái, hoặc hấp một tí chấm tương ớt giấm là được, chứ ăn thì phiền, mấy cái có vỏ này còn phải bóc nửa ngày, thịt chẳng có bao nhiêu.
"Có ăn là tốt lắm rồi, còn chê phiền? Trước kia bao nhiêu người không có cơm ăn, chạy ra bờ biển chỉ để có một miếng ăn, nghe nói ông nội anh còn đi ăn xin đến tận đây cơ."
"Ừ ừ... biết rồi biết rồi, biết tổ tiên anh tám đời nhà nông anh vinh quang, anh mau ăn đi."
Diệp Diệu Đông cảm thấy thái độ của cô hơi qua loa, nhướn mày: "Hửm? Đồng chí Lâm Tú Thanh, thái độ này không được... ông nội anh cũng là ông nội em... ưm..."
Lâm Tú Thanh vừa bóc xong một con tôm tỳ bà, vốn định đưa cho con trai lớn, đỡ phải nghe nó hừ hừ, nghe Diệp Diệu Đông lải nhải ở đó, trực tiếp nhét vào miệng anh.
"Ăn đi! Ra biển không mệt à? Sao nhiều lời vậy? Còn ở đó lải nhải, mau ăn xong đi ngủ đi."
"Hiếm khi hôm nay tâm trạng anh tốt, muốn nói thêm vài câu, em lại đối xử với anh như vậy."
"Nhặt được tiền à?"
"Gần như vậy, tiện thể trêu chọc lũ gây phiên phức một trận."
Mấy con bào ngư, hải sâm mà Tiểu Tiểu và A Chính lặn xuống đào bán được gần 80 đồng, anh chia một phần ba cũng hơn 20 đồng.
"Dạo này ngoài biển nhiều chuyện vậy à?"
"Cũng không có gì, không phải chuyện lớn gì." Anh kể đơn giản lại chuyện xảy ra ngoài biển lúc về.
"Sao còn chưa chịu buông tha vậy? Vậy ngày mai anh đổi chỗ khác đi, đừng ra đó nữa."
"Anh biết làm thế nào rồi..."
Đột nhiên, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên, Lâm Tú Thanh vừa ăn được nửa bữa cơm đã lập tức buông đũa.
"Anh đi bế, anh đi bế, em ăn cơm của em đi." Diệp Diệu Đông phản ứng còn nhanh hơn cô.
Cả ngày chưa nhìn thấy con, trong lòng anh cũng nhớ lắm.
Vừa bế lên là không khóc nữa, trong lòng anh hơi đắc ý.
Lâm Tú Thanh đi theo vào: "Là ị hay đói rồi?"
"Không, mông không ướt... A...'
Vừa dứt lời, vừa nói mông không ướt, ngay sau đó bàn tay to của anh đã ướt nhẹp.
"Để em, anh đi rửa tay ăn cơm đi!" Lâm Tú Thanh nhận lấy đứa bé từ tay anh.
"Nhóc con này, đúng là không khách sáo, vừa về đã tặng anh món quà lớn."
"Không tặng anh vàng là tốt lắm rồi." "Ừ""
Đêm khuya hơn hai giờ, Diệp Diệu Đông vừa lái thuyền rời khỏi bờ, cha anh lại bắt đầu đốt giấy bùa.
Anh bất đắc dĩ nói: "Sao lại đốt cái này nữa?"
"Con biết gì? Hôm qua là con may mắn, lỡ lại đụng phải thì sao? Trước tiên đi vòng ba vòng để giải xui, giữ bình an, tăng vận may, hôm nay thu hoạch nhiều."
Diệp Diệu Đông đứng vô thưởng vô phạt, mặc cha anh sắp xếp: "Vận may là chuyện khó nói lắm."
"Khó nói thì khó nói, nhưng đốt vài tờ sẽ tốt hơn một chút. Như chú Lâm con ấy, nghe nói mấy hôm trước vừa ra biển, mái chèo đã hỏng, hôm sau đi lưới cá lại hỏng, hôm sau nữa máy lại hỏng, đủ thứ không thuận, hôm thứ tư đốt mấy tờ giấy bùa thì thuận buồm xuôi gió."
"A? Vậy ông ấy chậm trễ ba ngày, chắc thiệt hại không ít."
"Đúng vậy! Cha cũng mãi đến chiều mới nghe nói, đôi khi vận may là thứ khó nói, cái gì nên tin thì phải tin."
Anh gật đầu, người lớn tuổi hiểu biết nhiều, kiếp trước anh đã đánh mất sự truyền thừa này, không ai dạy anh, nói với anh những điều này.
Tuy cũng nghe người khác nói vài điều huyễn hoặc, nhưng ai biết thật giả? Hay là nói khoác phóng đại?
Đốt giấy bùa trên tay thành tro bay về phía biển, cha Diệp đi về phía Diệp Diệu Đông: "Cha lái, con đi treo mồi."
Diệp Diệu Đông nhìn ba giỏ dây câu đầy ắp, trong lòng thở dài, cam chịu xắn tay áo lên, câu dây dài chính là phiền phức ở chỗ này, phải sắp xếp dây câu rồi còn phải treo nhiều mồi câu như vậy.
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa luôn cố định ở một khu vực để đánh bắt, chính là vùng biển mà lúc đầu cha Diệp thường dẫn họ ra, dù sao xung quanh vùng đó, họ quen thuộc hơn một chút. Hơn nữa khu vực đánh bắt gần bờ đều từ từ hình thành, mọi người thường đánh cá ở chỗ nào, chỗ đó gần như được tính là "ruộng trách nhiệm" của họ, dần dà hình thành sự ăn ý.
Lúc Diệp Diệu Đông tới trời vẫn tối đen như mực, xung quanh vùng biển cũng có hai chỗ đèn tròn nhỏ lấp lánh, không biết là thuyền nhà ai, không biết anh cả anh hai có ở trong đó không.
Trước đó lúc anh xuất phát, đã thấy xe của anh cả anh hai ở cửa không còn nữa.
Họ chăm chỉ kiếm tiền hơn anh nhiều.
Đợi cha anh lái thuyên đi một vòng quanh vùng biển, kiểm tra xung quanh có ai thả lưới không, ổn thỏa rồi, mới chậm tốc độ lại, anh cũng bắt đầu thả móc câu.
Đợi đến lúc mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời, gần trưa, họ cũng kéo được hai lưới, mới nhìn thấy thuyền của Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa, họ cũng vừa đúng lúc đang kéo lưới lên, hai chiếc thuyền cách nhau không xa.
Diệp Diệu Đông cầm lá cờ đỏ đơn giản trên thuyền, vẫy vẫy về phía họ, rồi mới lái thuyền đến gần.
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng mới phát hiện ra họ.
"Cha? Ơ... Đông Tử?"
Diệp Diệu Bằng không chắc chắn gọi một tiếng, lại nhìn biểu tượng trên thân thuyền, còn có cha anh ở bên cạnh, lúc này mới khẳng định đó là em trai.
Thực sự là Diệp Diệu Đông bọc đầu kín mít, thế này làm sao nhận ra? Cũng không biết làm gì mà trùm kín như vậy, nhìn thấy được không?
"Hôm nay sao các em lại ở đây?"
Diệp Diệu Đông thuận miệng nói: "Đổi chỗ thử vận may, kéo được hai lưới rồi à?"
"Ừ, đợi vớt lưới này lên, là chuẩn bị đi thu mực, vậy hôm nay các em chạy tới đây, không định vớt mực trên biển à?"
"Không vớt nữa, hôm qua còn chẳng có bao nhiêu, bắt cả buổi chiều mới được hơn trăm cân, hôm nay chắc chắn còn ít hơn, định kéo lưới." "Cũng được, bọn anh vừa kéo hai lưới, đều khá nhiều hàng, cá sạo và cá đối không ít"
"Vậy các anh bận việc của các anh đi."
Cha Diệp cũng dặn dò một câu: "Nếu hôm nay mực còn ít hơn, thì đi kéo lưới, đừng lãng phí thời gian."
"Bọn con biết rồi, cũng định vậy."
"Vậy các con tự xem mà làm."
Chào hỏi xong, họ tự đi làm việc của mình, dù sao cũng ở cùng một vùng biển.
Diệp Diệu Đông thả lưới xuống, rồi đi nhặt lựa lưới kéo lên trước đó, bên trong ngoài cá sạo và cá đối nhiều nhất, mực cũng có hơn chục cân, còn có các loại cá tạp, tôm cua khác.
Thực ra vào mùa xuân đánh bắt được khá nhiều, qua cả một mùa đông tu bổ, cá đều hoạt động trở lại, chỉ là mưa nhiều làm mất thời gian.
Anh tách riêng hết mực ra, dạo này cách ba bữa lại ăn mực, họ đều ăn đủ rồi, anh định để lại một ít con nhỏ để phơi khô mực, lưới đầu tiên trước đó cũng kéo được bảy tám cân, đều để chung với nhau trước.
Dù sao dạo này đánh bắt được không ít, để lại một ít phơi cũng có sao đâu.
Phơi khô thành khô mực, tiện bảo quản, sắp tới lại vào mùa mưa và bão, mấy ngày không ra khơi, cũng không sợ không có hải sản ăn.
Chờ nhặt xong, anh lại rảnh rỗi, chống cằm nhìn mặt biển thấy hơi nhàm chán.
Lúc này xa xa trên mặt biển vừa hay có cá nhảy lên khỏi mặt nước, anh vừa nhìn qua, không để ý lắm, thuyền đánh cá cũng đang từ từ tiến lên, trực tiếp bỏ lại phía sau.
Nhưng một lúc sau, anh lại thấy trên mặt biển liên tiếp có cá nhảy lên mặt nước, nhìn kích cỡ không nhỏ, lập tức lại hơi ngồi không yên, đây không phải rõ ràng đang cám dỗ anh sao?
Đối với anh, cá lớn hấp dẫn hơn phụ nữ nhiều. Nhưng lúc này đang kéo lưới làm việc, anh suy nghĩ một lúc, lại đi lật tìm trong khoang thuyền, nhưng cũng chỉ tìm thấy một sợi dây câu treo lưỡi câu.
Anh tùy tiện lấy một cây gậy nhỏ, cuốn dây câu lên cây gậy: "Cũng chỉ đành dùng cách câu dây thủ công nguyên thủy này vậy."
Đều tại cha anh, câu câu câu, kết quả làm gãy cần câu của anh, nói làm lại cho anh một cái, cũng không thấy ông làm, ông già nói không giữ lời.
Anh lẩm bẩm cầm dây câu lưỡi câu cuốn xong đi ra, nhìn thấy cá thỉnh thoảng nhảy lên khỏi mặt nước, nghĩ bụng may mà trước đó kéo lưới được một ít cá tạp nhỏ, tôm nhỏ có thể làm mồi câu, mồi câu mang ra biển đêm qua đã dùng hết rồi.
Nhưng khi anh lấy con cá nhỏ dài bằng ngón giữa móc mồi câu lên, mặt biển lập tức sôi trào.
Anh kinh ngạc há to miệng, cha Diệp đang lái thuyên cũng dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận