Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 994: Xây dựng xưởng nhỏ

Chương 994: Xây dựng xưởng nhỏChương 994: Xây dựng xưởng nhỏ
Nhưng suy nghĩ là để con người ta suy nghĩ, giấc mơ luôn đẹp hơn mà, ngay cả mơ mộng cũng không cho người ta làm, vậy còn gì vui nữa?
Diệp Diệu Đông vui vẻ vừa nghĩ vừa nở nụ cười toe toét, bên tai tràn ngập các cuộc thảo luận của bà con, cười vui vẻ trên đường về nhà.
Lâm Tú Thanh theo sự thúc giục của bà cụ, vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy một đám người đẩy xe về phía nhà họ.
Cô vốn đang nấu cơm trong nhà, bà cụ lại không ngừng gọi cô ra ngoài xem chuyện gì, nói A Đông về rồi, còn dẫn theo nhiều người đẩy xe về, bảo cô mau ra xem chuyện gì.
Người về thì về, sao còn dẫn theo nhiều người và xe đẩy về? Cô cũng thấy hơi khó hiểu, vừa lau tay vào người vừa chạy ra ngoài đón.
"A Đông? Cha?”
Cha Diệp cười nói: "Mọi người rất nhiệt tình, biết chúng ta có nhiều hàng, phải đẩy mấy chuyến, nên mọi người giúp đưa về cho chúng ta."
"Ồ, vậy à, cảm ơn mọi người, làm phiền mọi người chạy một chuyến rồi..."
"Có gì phiền đâu, chuyện thuận đường, tránh ra, chúng tôi đẩy vào sân dỡ xuống..."
"Ấy ấy... chúng tôi tự làm, tự làm..."
"Không sao, mỗi người khiêng hai giỏ là xong..."
Giúp người giúp đến cùng, bà con nhiệt tình khiêng từng giỏ mực vào sân cho họ, rồi trong sự cảm ơn khách sáo của nhà họ, mọi người mới cười hì hì bỏ đi.
"Sao mọi người hôm nay nhiệt tình thế?" Lâm Tú Thanh vươn cổ nhìn họ nói cười rồi đi mất.
"Nghĩ đến việc phơi khô mực bán cho anh, kiếm được nhiều tiền, không nhiệt tình sao được?" "Vậy à, được rồi, em còn tưởng là thấy anh có ba chiếc thuyền, phát tài rồi, nên mọi người nhiệt tình chủ động đến giúp."
Diệp Diệu Đông cười hì hì: "Chắc cũng có một chút đúng không?"
"Nhìn anh đắc ý kìa", Lâm Tú Thanh cũng vui vẻ đi một vòng quanh mấy giỏ mực, thâm đếm trong lòng: "Đây là hàng mà anh và cha đánh bắt được hôm nay à? 22 giỏ cũng khá nhiều, tổng cộng bao nhiêu cân vậy?"
"1122 cân, mẹ vẫn chưa về hả? Em đi gọi người đến giết đi, giết xong rửa sạch, treo lên phơi, anh đi rửa mặt đã... Ôi, tổ tông của cha..."
Diệp Tiểu Khê không biết từ đâu chui ra, đang đứng ở góc giỏ cuối cùng, nắm con mực chơi, kết quả dính đầy tay đen nhẻm, rồi nó còn lau lên quần áo trên người.
Cảm thấy trơn trơn thích chơi, nhìn quần áo trên người, nó liền lau thêm mấy cái nữa, rồi lại sờ mấy cái mực lau lên cánh tay...
Một đứa nhỏ xíu đứng ở góc nghịch ngợm, không ai để ý, cho đến khi Diệp Diệu Đông định vào nhà, mới thấy nó lại còn lau lên mặt, xoa qua xoa lại...
Khuôn mặt trắng nõn bị mực nhuộm đen như mun, chỉ lộ ra đôi mắt to đen láy như trái nho và cái miệng hồng hào, nghe cha gọi tổ tông, nó còn quay đầu giơ hai bàn tay ra, vô tội nhìn anh.
Lâm Tú Thanh quay đầu nhìn cũng bó tay, vội tiến lên định đánh mạnh vào lòng bàn tay nó, nhưng nhìn bàn tay đen thui ấy, đánh thế nào cũng không nỡ.
"Sao cái gì cũng phải sờ vài cái thế? Đánh cho bây giờ, một ngày phải thay mấy bộ quần áo, mới biết đi đã nghịch ngợm thế này, sau này thì như nào nữa?"
Diệp Tiểu Khê lại chẳng sợ chút nào khi cô nhăn mặt, còn áp sát ôm chân cô, cứ cọ mãi, cọ mực trên người, trên tay lên chân Lâm Tú Thanh, nhìn mà huyết áp của cô suýt chút nữa lại tăng lên.
Cô đưa tay nắm cổ áo sau lưng nó, xách lên như xách chó con đi vào nhà, miệng vẫn tức giận lẩm bẩm: "Bẩn chết đi được còn cọ vào người mẹ, con định làm mẹ tức chết hả..." Bà cụ cười hì hì theo sau: "Không sao không sao, đừng đánh, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện..."
Diệp Diệu Đông cũng theo sau nói: "Nó chỉ thích đẹp thôi, con gái nhà ai chẳng thích tô son trát phấn..."
"Thế nên tự bôi cho mình đen thui luôn à?"
"Ha ha, em chờ chút nữa bôi nhang cho nó, nó sẽ không sờ lung tung nữa..."
Bà cụ cũng hùa theo nói: "Đúng, bôi nhang cho nó, nó sẽ biết không được sờ đồ bẩn..."
"Lanh lợi quá? Toàn bị nuông chiều hư thế này..."
Trong nhà vang ra tiếng nói đứt quãng, bên ngoài lại có người gọi Diệp Diệu Đông nghe điện thoại.
Diệp Diệu Đông giật mình, cũng chẳng kịp để ý đến con, lập tức chạy ra ngoài, xác nhận có điện thoại của mình, anh liền vào nhà đẩy xe đạp, vội vã đạp xe đến ủy ban thôn.
Anh đầy kỳ vọng nghĩ, không biết có phải ông chủ Chu gọi điện hỏi chuyện mực khô không?
Ai ngờ hóa ra là cha vợ gọi đến.
Ông nói hôm nay lại có một ông chủ đến muốn đặt trước nhiều cá khô, nhưng trong cửa hàng không đủ bán, giục mua thêm cá rẻ về phơi.
Nếu không cứ nhìn đơn hàng mất đi, trong lòng ông tiếc của đau lòng lắm.
Diệp Diệu Đông suy nghĩ một lúc, bảo ông ngày mai tranh thủ mua vài nghìn cân cá đầu rồng hoặc cá ngân hoặc cá trích xanh, anh bảo chú Chu sáng mai tám giờ vào thành phố chuyển về.
Anh cũng thấy hơi tiếc, tiền trắng, không kiếm thì uổng.
Trước đây anh nghĩ A Chính mở miệng muốn tiếp quản việc này, mình làm vậy sẽ khiến anh ta nghĩ nhiều, cho rằng mình hối hận không muốn để anh ta kiếm tiền này nữa, lại muốn độc chiếm, không cho anh ta uống canh. Bạn bè đã mất hai người, anh vẫn rất trân trọng những người còn lại, tuy cảm thấy anh ta sẽ không quá để ý, nhưng anh vẫn nghĩ từ từ, trước hết để anh ta uống thêm vài ngụm canh đã.
Nhưng giờ đi nói với anh ta một tiếng, vấn đề chắc không lớn lắm, vì mùa đánh bắt đến rồi, anh ta cũng không rảnh chạy vào thành phố, chắc cũng hiểu được tình cảnh anh không có hàng để bán.
Cha Lâm nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức đồng ý ngày mai đi chợ xem, trước mua hai ba nghìn cân gửi vê.
Diệp Diệu Đông cúp điện thoại xong thì nghĩ, lát nữa đến nhà A Chính, tiện thể nói với anh ta một tiếng.
Với lại tiếp theo nếu ngày nào cũng phơi cá khô, phơi mực khô, thì hai dì được thuê chắc chắn không đủ, phải thuê thêm vài người nữa.
Hơn nữa sân nhà anh cũng không lớn, tối qua một bức tường đã chất đầy mực, gọi người đến giết lại phải chiếm một khoảng đất trống.
Ngày mai còn có mấy nghìn cân cá, tiếp theo có thể cách ba ngày lại gửi vê một lô, một hai ngày này như vậy cũng không sao, nhưng lâu dài như vậy, ra vào cũng bất tiện.
Anh vừa đi vừa nghĩ, mấy ngày nay còn phải đi tìm bí thư Trần, xin thêm một mảnh đất trống xung quanh, anh phải xây một xưởng nhỏ, để tiện thuê người làm.
Đỡ phải lo lắng khi số người đông lên, cứ ra vào nhà mình, nhà anh có nhiều của cải quý giá lắm.
Vẫn nên xác định trước số lượng mực của ông chủ Chu đã, lát nữa về nhà bàn bạc với vợ, để cô ấy tính toán sổ sách xem, bán cho người ta bao nhiêu tiền là hợp lý?
Xác định tốt giá cả, lại xác định tốt số lượng, anh mới có thể đi tìm bí thư Trần xin một mảnh đất, dựng xưởng nhỏ lên, rồi thuê thêm mấy phụ nữ...
Đi về nhà, anh cứ suy nghĩ mãi về chuyện này, cũng không để ý nhìn người đến, cho đến khi A Quang đi đến trước mặt anh, võ vai anh, anh mới phản ứng lại, thì ra mình đã suy nghĩ quá chăm chú. "Sao vậy, vừa về à? Hôm nay thu hoạch thế nào?"
"Cũng được, hai chiếc thuyền trước sau đều cập bến rồi, cũng vớt được bảy tám trăm cân, bán được hơn 200, hôm nay ngày đầu tiên phản ứng không kịp, không mai phục ở đó, số lượng ít cũng bình thường."
"Ừ, ngày mai số lượng chắc sẽ tăng lên."
"Gần như vậy, ngày mai chuẩn bị dẫn cả hai em gái đi, để họ lên đảo biển nhặt mực bị mắc cạn, không thể lãng phí."
À, cũng đúng, năm ngoái cha mẹ vợ anh sang đúng lúc, còn ở chỗ anh vài ngày, nhặt mực mấy ngày, kiếm được chút tiền.
Năm nay họ vào thành phố trông cửa hàng giúp anh, lát nữa chi bằng gọi điện về xem hai anh vợ có rảnh không?
Dù sao ban đêm có nhặt mực hay không, vấn đề cũng không lớn. Nếu không nhặt, họ vẫn có thể đi kéo lưới, trong mùa lũ, kéo lưới bắt mực cũng được khá nhiều, còn có thể có một số hàng tạp nham may mắn.
"Được đấy, con thì để Tuệ Mỹ cõng đi làm, tiện thể cũng nhờ mẹ trông, dù sao bà cũng chỉ ngồi đó tán gấu."
"Đúng là vậy. Với lại, vừa về nghe nói mày lại định phơi mực khô à? Nghe nói hàng của bốn chiếc thuyền nhà mày đều giữ lại phơi, tay to ghê!"
"Đúng là định vậy, vất vả một chút, biết đâu lại phát tài, không vất vả, mãi mãi không phát tài được."
"Có lý! Mày xem, nếu không đủ số lượng, hàng của hai chiếc thuyền nhà tao cũng đưa hết cho mày, nếu sợ A Tài nói, ta cũng bảo để lại nhà phơi, chúng ta đều là người một nhà, mày lại có ơn với anh ta, anh ta cũng không đến nỗi nói gì đâu."
"Lát nữa về tính sổ trước đã, gọi điện xác nhận một chút, rồi xem cần bao nhiêu số lượng, có cần thì lại nói với mày."
Số lượng của bốn chiếc thuyền đã đủ lớn rồi, chủ yếu là chi phí quá cao, thêm hai chiếc thuyền nữa, số lượng sẽ còn lớn hơn, lúc đầu người ta chưa chắc đã cần nhiều số lượng thế.
Ai biết bán có tốt không?
"Được, có cần thì báo một tiếng."
"Ừ, thời gian ngắn chắc sẽ không cần đâu."
Vừa nghĩ thế, anh lại thấy người ta chắc chắn sẽ nhận một lô trước gửi đi thử nước đã, hai ba ngày tới chưa biết anh có phải bán hàng tươi không.
Trên đường về nghĩ cũng hơi mơ màng rồi...
Haizz-
Anh rẽ sang nhà A Chính nói chuyện một lúc, rồi mới về nhà.
Trong sân, đã có bốn phụ nữ ngồi cầm kéo giết mực rồi, hơn nữa số lượng mực cũng tăng gần gấp đôi, là anh cả, anh hai cũng về rồi, trong sân giờ gần như không còn chỗ để chân.
Nhìn tình hình này chắc phải làm một xưởng nhỏ, cho tiện một chút, đỡ phải chất đống ở nhà mình.
Cửa trước không đi được, anh liền đi vòng ra cửa sau.
"A Đông, sao nghe điện thoại lâu vậy? Ai gọi đến vậy? Ông chủ Chu à?" Lâm Tú Thanh thấy anh về, liên nóng lòng ra đón.
"Không phải, là cha em..."
Anh tiện thể nói với cô chuyện cha vợ đã bàn bạc với anh, bảo cô sáng mai chú ý nhận hàng, rồi sắp xếp người giết đi phơi.
"À, vậy cũng tốt, nhưng chúng ta lại phơi mực, cá khô sẽ không có chỗ phơi mất."
"Anh định nhờ bí thư Trần xin một mảnh đất, làm một xưởng nhỏ, rào đất rộng một chút, có thêm chỗ trống, để tiện phơi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận