Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1129: Lại đến nữa

Chương 1129: Lại đến nữaChương 1129: Lại đến nữa
Nếu đợi thủy triều lên nó có thể động đậy bỏ chạy được thì cứ chạy, coi như thả sinh cầu phúc.
Nếu chạy không thoát, ủy ban thôn định đưa nó đi nộp cho nghiên cứu thí nghiệm, thì anh cũng không thiệt.
Vốn dĩ con cá mập voi này cũng đã nửa sống nửa chết, nếu không có anh bắt mấy con lươn tám mắt kia đi, nhiều nhất ba ngày cũng chết không thể chết hơn nữa.
Đợi anh về ăn cơm xong, không bao lâu bên ngoài bến cảng cũng toàn là dân làng nghe tin kéo đến.
Ra ngoài lần nữa, mọi người đã bản tán xôn xao một hồi.
Thấy anh đi tới, Bí thư Trần vội vàng vẫy tay: "A Đông này, lại đây, phiền cậu gọi điện hỏi Cục trưởng Trần xem, con cá mập này, họ có cần không? Nếu họ quan tâm thì có thể đến kéo đi, coi như làng mình cũng đóng góp được một chút.
"Ô, gửi lên để nghiên cứu à?"
"Đây là phát hiện chung của mọi người, không phải của cá nhân, tính là vinh dự tập thể, vẫn nên nộp lên trên thì tốt hơn. Con cá to thế này, chúng ta cũng chẳng biết xử lý thế nào, sợ bị cắn, đâu thể mổ xẻ ngay dưới nước được, như vậy thì quá phí" "Nhưng øiờ nước đang lên kìa? Ông nhìn nó kìa, lại động đậy vài cái rồi...
Bí thư Trần và mọi người vội nhìn lại, theo từng đợt sóng dâng lên, nó cũng lắc lư đầu qua lại vài lần.
"Còn sống thì tất nhiên sẽ động. Chỉ động vải cái cũng không sao, hôm nay nước triều cũng không lên quá cao, lát nữa nhiều lắm cũng chỉ cao hơn một chút, với kích thước to như vậy thì không bơi về được đâu.
"Nếu nó chết rồi thì mình nộp lên trên cũng tiện, đằng này nó còn sống còn động đậy, mình bắt nộp lên cũng khó xử lý nhỉ? To thế kia, đè người thành bánh thịt, quẫy đuôi một cái cũng đủ nội thương rồi.
"Không sao, chúng ta chỉ cần gọi điện trình báo đúng sự thật là được, còn muốn đưa lên kiểu gì thì để cấp trên tự lo, họ cũng sẽ gọi xe ủi hay xe gì đó đến chở thôi.”
Đột nhiên có người kêu lên một tiếng: "Ơ, đuôi nó quật cao quá... A..."
"Bùm~"
Một cái đuôi cá khống lồ dùng lực quật mạnh xuống mặt biển, nước bắn tung tóe, mọi người trên bờ đều bị nước bắn ướt sũng. "Trời ơi, nếu quật trúng người thì chăng phải gãy XƯƠnØ sao?"
"Không tránh được đâu, khi thực sự bắt thì chúng ta cầm lưới, cẩn thận một chút, bao trùm nó lại hết, xem nó còn quầy được nữa không?"
"Thật sự định bắt à?"
"Đã mắc cạn rồi, sao không bắt?"
"Bắt chứ, làng mình chưa từng bắt được con cá nào to thế này, nói ra ngoài cũng oai lắm đấy chứ?" "Mình qua làng khác mượn thêm một chiếc máy kéo nữa, buộc lưới vào, dùng máy kéo lôi nó lên xem sao? Máy kéo không được thì lên thị trấn mượn xe” "Vậy thì phải cố gắng chút, buộc dây treo lên, rồi rong ruổi khắp mười dặm tám thôn, với cả đi vòng quanh thị trấn mấy vòng cho nó hoành tráng? Trời ơi, vậy thì làng mình nổi tiếng luôn!"
"Đồ ngốc, cảng ở thị trấn to thế, sao có thể không có cá to như vậy xuất hiện chứ...
"Nhưng cũng chưa nghe nói có ai bắt được con cá to thế này..."
"Điều này cũng đúng, vậy mọi người nghĩ cách đưa nó lên bờ đi?"
"Theo tôi thì giết luôn ăn thịt cho rồi, nộp lên trên làm gì, thưởng có 50 đồng..."
"Suyt, đã bảo đây là vinh dự tập thể rồi mà... Bà con trong làng không có ý thức bảo vệ động vật øì, ai nhìn thấy con cá to thế này cũng hào hứng, đa số đều muốn kéo lên bờ để ra oai một phen.
Diệp Diệu Đông chỉ có thể thắp nén nhang trong lòng cho con cá này, chỉ có thể trông chờ vào số mệnh của nó thôi.
Trong tiếng bàn tán của mọi người, đuôi cá lại vươn lên, dùng lực đập xuống một cái nữa, lại là một trận mưa bụi nước bao phủ trời đất. "Ôi chao, con này hung dữ ghê, ai nói nó hiền lành ấy nhỉ?"
"Nhìn bộ dạng cũng hung hăng lắm”
"Hay là do nắng to quá, lưng nó bị phơi khô rồi? Cần nước chăng?"
"Ai mà biết được?"
"Theo tôi thì, chắc là giãy chết...
Dân làng liên tục kêu lên kinh ngạc, bản tán không ngớt.
Bí thư Trần lại vỗ vai anh: “I[ranh thủ lúc con cá này mắc cạn, cũng không về biển được, cậu mau đi gọi điện thoại, trình bày rõ tỉnh hình với Cục trưởng Trần, con cá to thế này chắc chắn họ sẽ lấy.
Tất nhiên là sẽ lấy rồi, cho không ai mà chẳng lấy? Cho dù không đem ởi nghiên cứu, cũng sẽ gửi đến bảo tàng, tệ lắm thì cũng cắt được cái vây cá nếm thử... Anh đã thấy mấy cái vây trên người con này to hơn cá mập bình thường nhiều, dù sao thì kích cố nó ở đó rồi.
Cá mập to thế này, so với vây cá mập nhỏ đẳng cấp cũng khác, huống chi còn có giá trị nội tạng khác, cho không thì cứ lấy thôi. "Được rồi, vậy tôi đi gọi điện nói thử xem sao." Không phải anh phát hiện ra trước, anh cũng đảnh chịu, sáng nay việc cần làm cũng đã làm rồi, nước triều nhìn bộ dạng cũng không đủ dâng cao để nó trở lại biển được, lúc này chỉ có thể giao lên trên, lấy ra để nối quan hệ thôi. Diệp Diệu Đông đã thuộc số điện thoại của Cục trưởng Trần như cháo chín, anh chạy xe đạp đến ủy ban thôn gọi điện, kể lại lai lịch ngọn ngành, tình trạng mắc cạn của con má mập voi này một lượt.
Cục trưởng Trần nói Viện nghiên cứu Hải dương mới thành lập của tỉnh, hoặc bảo tàng chắc chắn sẽ rất quan tâm, nhưng họ chắc không đến nhanh được, chiều nay ông ấy sẽ chạy xe máy qua xem trước. Hoàn thành nhiệm vụ, anh lại ra bãi biển, bàn giao lại với Bí thư Trần, người ta chiều nay chắc sẽ đến. Nhưng lúc này, không biết VÌ Sao, con cá mập voi thỉnh thoảng lại có vẻ phát cuồng, cứ vẫy đuôi lia lịa, dân làng đứng gần bờ biển ít nhiều øì cũng bị nước biển bắn ướt người.
Lúc anh đang nói chuyện với Bí thư Trần, hai người cũng bị tạt ướt từ đầu đến chân.
Dân làng cũng lùi dân ra xa, không dám đứng quá gần bờ, sợ bị vạ lây, chỉ dám đứng xa chửi rủa nhìn.
Diệp Diệu Đông ướt sũng cả người, cũng không ở lại lâu, về nhà thay bộ quần áo trước, rồi cũng không ra ngoài ngay, dù sao số phận con cá này cũng đã an bài rôi.
Suốt buổi sáng, anh chỉ ra ngoài có hai lần cách quãng, rảnh rỗi thì liếc mắt nhìn vài cái, nhưng mỗi lần ra ngoài đều thấy con cá mập voi giãy giụa vặn vẹo thân mình, và vẫy mạnh đuôi.
Mọi người đều bảo là mặt trời đã lên cao, nắng to quá, lưng nó không có nước, bị phơi nắng khó chịu, nên mới càng lúc càng vùng vẫy dữ dội.
Cho dù nước triều dâng lên cao nhất, cũng chỉ thấy nó khó nhọc dịch chuyển thân mình lùi lại, nhưng cũng chỉ lùi được một chút xíu, thần mình vặn vẹo, vây cá đung đưa dữ dội. Không biết đêm qua nó bị sóng đánh dạt vào bờ mắc cạn như thế nào, cũng có thể là do thân thể bị lươn tám mắt chui vào khó chịu phát cuồng, lao lung tung, nên mới lao vào bờ mắc cạn.
Nhưng mà mắc cạn thì dễ, muốn trở lại biển mới khó. Tuy nhiên khi anh ra xem trước bữa trưa, nó đã trở nên yên lặng, bất động, chỉ thỉnh thoảng đung đưa cái đuôi, tạt chút nước lên lưng? Những động tác lớn tạt nước thành vũng như trước đã không còn nữa, nhìn có vẻ hấp hối, hơn nữa nước triều cũng bắt đầu rút xuống.
Nước lên mà không về được biển, giờ nước bắt đầu rút thì càng không thể nào, cũng không có ai can thiệp, như vậy cũng là số trời.
Người trên bờ đã không còn đông như buổi sáng, chỉ thỉnh thoảng có người tò mò ra nhìn vài cái, nhưng trời nóng nực thế này ai mà thích ra ngoài phơi nắng, liếc mắt một cái rồi cũng đi về.
Mãi đến tầm ba giờ chiều, tiếng xe máy vang lên gần nhà anh, anh vốn đang ngồi trên ghế tựa trước cửa, nghe thấy, bật dậy nøay lập tức.
Diệp Tiểu Khê vừa ngủ dậy được một lúc, đang cầm cảnh cây chọc rùa chơi bên cạnh anh, bị phản ứng lớn của anh làm giật mình, nøã bệt xuống đất, cô bé ngơ ngác ngước mắt nhìn anh. "Cha?"
"Không sao, con chơi đi." Anh bước ra cổng, Diệp Tiểu Khê tò mò cũng lẽo đẽo theo sau.
Tiếng xe máy từ xa vang lại, dừng ngay trước cửa nhà anh, Diệp Diệu Đông cũng nổ nụ cười trên mặt. "Cục trưởng Trân đến rồi, trời nóng thế này mà còn phải chạy một chuyến, vất vả quá, vất vả quá, mau vào uống bát chè đỗ xanh. Bà nội tôi đã nấu sẵn một nồi rồi, để trong lu nước cho mát, cứ nghĩ đến lúc các ông đến cho các ông ăn cho mát.:
Cục trưởng Trần cũng mỉm cười rạng rõ: "Làm phiền cụ rồi, bọn tôi cũng ra ngoài làm việc thôi, đâu cần phiền phức vậy." "Không phiên đâu, có gì mà phiên, việc thuận tay thôi. Thời tiết thế này ở ngoài phơi nắng dễ bị say nắng, nhà không có gì khác, chỉ có đỗ xanh là nhiều thật, mau vào nghỉ chân, ăn bát chè đỗ xanh, tôi kêu mấy đứa nhỏ đến ủy ban gØọi người.
"Được, cũng nóng thật, nhưng ven biển nhà cậu mát mẻ đấy, còn có gió nữa.
Diệp Diệu Đông dẫn người vào nhà, bảo A Thanh múc chè đỗ xanh cho họ, rồi ra ngoài gọi mấy đứa nhỏ, bảo chúng chạy đến ủy ban gọi người.
Vừa khéo mấy thằng nhóc vừa nghe thấy động tĩnh vứt bóng chạy lại, lúc này đều bu quanh xe máy sờ tới sở lui, lưỡng lự không nõ đi. "A Hải đi đi"
"Sao lại là con?"
"Vì mày là lớn nhất, mày thông minh nhất, nói năng rõ ràng, mau đến ủy ban gọi trưởng thôn thư ký các chú ấy đến hết đi, bảo là Cục trưởng Trần đến rồi. Diệp Thành Hải nghe lời khen ngợi thì rất vui, nhưng vẫn không nốõ đi, nó đá Diệp Thành Hà một cái: "Mày đi đi, không nghe chú Ba nói à?" "Sao lại là em? Chú Ba gọi anh cơ mà?"
"Nhưng tao gọi mày đấy, đi không? Không đi không cho mày sở, bóng cũng không cho mày chơi, còn bị tao đánh nữa."
"Em mách mẹ
"Mách mẹ thì mày cũng bị đánh thôi, bị mẹ đánh xong rồi còn bị tao đánh nữa!"
Diệp Thành Hải nói xong liền kéo nó ra khỏi xe máy, kéo ra sau lưng không cho nó lại gần xe máy.
Diệp Thành Hà tức giận nhưng không dám nói, trừng mắt nhìn sau gáy nó, hai tay nắm chặt đấm hăm dọa sau gáy nó, miệng mấp máy chửi thầm.
Nhưng lại không dám ra tay thật, ai bảo nó nhỏ, lần nào cũng bị ức hiếp mà. Nếu mà dám ra tay, chốc nữa lại bị đánh, thật sự không được sở xe, cũng không được chơi bóng. "Mau đi đi” Diệp Thành Hải không thèm ngoái đầu lại, đá chân ra sau, thật sự đá trúng nó.
Diệp Thành Hà tức tối vừa đá sỏi vừa lầm bẩm chửi, rồi lại chạy nhanh đi xa. Chạy nhanh một chút còn đi sớm về sớm.
Diệp Diệu Đông cũng không quan tâm đứa nào đi gọi, miễn là có người đi gọi là được, anh dặn dò xong liền quay người vào nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận