Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1152: Sự vật lộn của Diệp Diệu Đông

Chương 1152: Sự vật lộn của Diệp Diệu ĐôngChương 1152: Sự vật lộn của Diệp Diệu Đông
Diệp Diệu Đông hô gọi chiếc thuyền đánh cá đang trôi nổi ở phía đối diện lại øần.
Sau khi trẻèo qua, anh chui vào khoang thuyền, đặt bọc vải vào trong túi hành lý của mình, rồi khóa khoang thuyền lại. Bên trong còn có hai khẩu súng, anh cũng để hai khẩu trên con thuyền bên phía cha mình.
Dù sao hành lý của từng người đều để bên ngoài, trong khoang thuyền cơ bản đều là đồ dùng nhàn rỗi trên thuyền, ngoài lưới đánh cá ra thì những thứ khác cũng không dùng được, những thứ dùng được đêu để bên ngoài. Lát nữa khi quay về, anh sẽ mở khoang thuyền lấy lưới đánh cá ra cho họ thả lưới là được.
Sau khi khóa xong khoang thuyền, Diệp Diệu Đông cũng suy nghĩ không biết có nên đi mua một cái hòm có khóa mật mã không. Lúc sáng đi gọi điện thoại ở hợp tác xã, anh có thấy bên trong hợp tác xã có bán loại vali vuông màu nâu rất cũ, cần mật mã mới mở được. Lòng phòng người không thể không có, mua một cái để đựng quần áo và tiền cũng an tâm hơn một chút. Dù sao cuối năm nay khi anh lên thuyền lớn, mang theo cũng có thể phát huy tác dụng.
Chỉ là anh không có phiếu, cũng không biết bên này hợp tác xã không có phiếu thì có thể thêm tiền mua được không?
Đợi lát nữa rảnh rỗi lại nói. Sau khi ra ngoài, anh lại tiếp tục phân chia sứa biển. Thuyền đánh cá cũng mở máy dừng lại ở gần đó, chỗ nào nhiều sứa biển thì chạy qua, rồi dừng lại đánh bắt, thực ra cũng khá phân tán, số lượng cũng không nhiều lắm.
Nhưng ít nhất cũng hơn không.
Nếu có bè tre nhỏ, ở gần rãnh biển có lẽ còn linh hoạt hơn một chút, nhưng sức chịu tải của bè tre nhỏ không được, sứa biển to có thể nặng gần trăm cân, diện tích cũng lớn, nhỏ cũng phải hai ba chục cân, không chở được nhiều cái mà phải chèo về cũng khá mất thời gian.
Thuyền nhỏ là tốt nhất, thường cũng có thể chịu tải khoảng 2000 cân, nhưng thuyền nhỏ cũng không thể chèo đến đây, càng không thể từ đây chèo đến thị trấn.
Diệp Diệu Đông vừa phân chia vừa suy nghĩ lung tung một hồi, anh chỉ muốn nghĩ xem có cách nào tiết kiệm sức lực hơn, hiệu quả hơn không. Nhưng mà thật sự anh cũng nghĩ ra.
Anh vừa cạo xuống một mảng lớn máu sứa biển, liền dừng lại, rồi ngẩng đầu, ánh mắt ngây dại nhìn về phía xa suy nghĩ một chút, miệng lầm bẩm một câu.
"Chắc là được đấy, vẻ thử xem sao.
Lẩm bẩm xong câu này, anh lại tiếp tục bắt đầu làm việc, nhưng lần này lại không dừng lại nữa, mà trong đầu cũng đang lặp đi lặp lại để kiểm chứng, tiện thể tưởng tượng một chút, mơ mộng giữa ban ngày. Đợi đến khi mặt trời từ từ lặn, chỉ còn ánh hoàng hôn ngập trời, anh mới chém con đao lên thớt, dựng ở đó, gọi những người khác tiếp tục phân chia sứa biển, còn mình thì đi đến mạn thuyền nhìn ra mặt biển vài lần.
"Ố, cảm giác lúc này số lượng hình như nhiều hơn một chút."
"Đúng vậy, chúng tôi cũng có cảm giác như vậy, thuyền đánh cá không cân phải di chuyển nhiều, chỉ lắc lư trên mặt biển theo sóng gió, xung quanh đều có thể có sứa biển trôi qua, dùng sào tre móc là có thể đâm trúng”
"Buổi chiều, thuyền phải thỉnh thoảng khởi động một chút, đổi một vị trí, không ngừng đuổi theo đi tìm, lúc này số lượng rõ ràng nhiều hơn một chút." "Cũng không kịp nữa, đi thả lưới đi, kéo một lưới về đảo biển phân chia, rồi phải tranh thủ trước khi trời tối kéo lên bờ bán, tôi đi lên thuyền lấy lưới đánh cá, các anh đến giúp thu dọn lưới đánh cá nhé." "Anh Đông Đông Đồng Đông..."
"Trần Thạch cậu đến đi" Trực tiếp gọi tên, tránh để cậu ta lại Đông Đông Đồng Đông mãi không thôi.
"Dạ dạ..."
Diệp Diệu Đông đi đến đuôi thuyền cũng tiện thể hô to với ba chiếc thuyền ở gân: "Kéo một lưới, về thôi~"
Sứa biển vào buổi tối, thường hoạt động ở tầng nước dưới, ước chừng không bao lâu nữa sẽ co lại, về sớm, xong việc sớm một chút.
Muộn hơn nữa e là không kịp, trời tối ở bên ngoài không an toản, năm nay trị an không tốt, có thể về sớm thì về sớm, dù sao thời gian còn dài, vị trí này trên biển bây giờ nhìn dáng vẻ cũng không ai biết.
Những người khác thấy anh lấy lưới đánh cá ra, chuẩn bị thả lưới kéo một lưới về, cũng lần lượt nhìn đồng hồ, đi theo động tính.
Diệp Diệu Đông cũng nói chuyện với anh Sĩ¡nh, bảo anh ta chuẩn bị khởi động thuyền, vừa kéo lưới vừa về.
Đợi anh đem đợt sứa biển xử lý xong vào lúc chạng vạng này đưa lên bờ bán xong, anh liền đi thẳng đến mấy cửa hàng dụng cụ đánh cá ở gần bến thuyền. Sáng sớm đã thấy gần bến thuyền bên này có hai ba cửa hàng dụng cụ đánh cá, một số lưới đánh cá, dây ni lông, kim khâu lưới, chì đáy các thứ đều có đủ. May mà có một nhà vẫn chưa đóng cửa, nhưng người ta cũng đóng cửa một nửa rồi, cũng may mà anh chạy tới kịp.
Anh trực tiếp hỏi ông chủ mua hai tấm lưới đánh cá đã đan xong bằng chỉ xanh thô, mắt lưới cũng chỉ một ngón tay, giống như lưới họ dùng để kéo lưới, chỉ là trên đó không có chì đây các thứ, chỉ có lưới đánh cá, những thứ đó tùy theo nhu cầu cá nhân mà thêm vào. Cũng không mua kích thước quá lớn, chỉ mua hai tấm khoảng 16 mét, nhưng cũng không rẻ, hai tấm cũng phải mười mấy đồng. Mua xong anh vội vàng lại quay về thuyền.
Cha Diệp tưởng anh đi đâu, tất cả mọi người đều lên thuyền rồi, anh còn chạy ra ngoài.
"Con mua hai tấm lưới này làm gì?"
"Mua về thử xem." "Thử cái øì, cái này đâu có DC
"Đợi về thử một chút sẽ biết”
Anh định thử nghiệm kỹ xảo nhỏ vừa nghĩ ra trên biển, nếu có thể làm được thì sau này mỗi ngày thu nhập cũng có thể tăng thêm mấy chục đồng. "Tất cả thùng trên thuyền, với túi ni lông đêu đổ đây nước chưa?"
"Đổ xong rồi, vừa nãy lúc cân, đã bảo bọn họ đến chỗ gần đó mỗi người múc hai thùng nước lên thuyền”
"Vậy đi thôi, vẻ đi"
Cha Diệp thấy anh thân thần bí bí không nói thẳng, cũng không hỏi nhiều nữa, trước tiên vội vàng về.
Dù sao lưới đánh cá cũng là thứ có thể dùng được, lõ tấm trên thuyền này tạm thời hỏng, cũng có cái để thay thế.
Mà Diệp Diệu Đông vừa về đến đảo biển là ăn cơm trước.
Chỉ là anh bảo mấy người thuyền công sau khi ăn cơm thì đừng tắm, tránh lãng phí tài nguyên nước, lát nữa anh còn muốn bảo họ xuống nước giúp đỡ. "Cha, con ăn cơm xong dẫn mấy người lên núi chặt 8 cái øậy to một chút hoặc sào tre xuống."
"Con định làm gì? Muộn thế này rồi, trời cũng tối rồi, có việc øì sáng mai trời sáng lại làm"
"Con muốn làm cái lưới này", anh chỉ vào hai tấm lưới đánh cá vừa mua về: “Con muốn buộc lưới đánh cá, thả xuống biển, sáng mai dậy xem có bắt được sứa biển không, nếu mà bắt được thì sau này mỗi sáng sớm chúng ta đều có thể thu hoạch trước một đợt.
Cha Diệp nhíu mày, suy nghĩ một lát, cũng không phủ quyết ngay.
"Con định buộc thế nào?" "Giống như đặt lưới vậy, cố định dưới biển. VỊ trí miệng lưới dùng sào tre buộc thành hình vuông, con mua về xem rồi, dài rộng mỗi chiều khoảng 4 mét, lưới dài 16 mét." "Buộc xong cố định xuống biển, giống như một cái lưới siêu to, có thể đưa vào biển bắt một mẻ sứa biển trôi qua. Mỗi ngày lúc thủy triều xuống triêu bình, dòng nước tương đối ổn định, có lợi cho lưới nổi lên mặt biển, cũng là thời cơ tốt để thu lưới"
"Lúc thủy triều xuống, chúng ta không có mặt, anh cả cũng có thể trông, một ngày nhân lúc thủy triều xuống triều bình thu hai lượt không vấn đề gì" Cha Diệp suy nghĩ một chút xem cách này của anh được không? Tiện thể cũng hỏi mấy người thuyền công tuổi tác tương đương đứng bên 62101101)
Mấy người thuyền công bàn luận với nhau một chút, cũng cảm thấy phương pháp này của anh có thể thử, lõ làm được thì mỗi ngày thu nhập cũng có thể tăng thêm một ít.
"Vậy thì thử xem, mọi nĐØƯười än cơm trước đi, ăn xong rồi làm."
Mà sau bữa cơm khi bọn họ đi lên đảo, cũng thu hút sự chú ý của những người khác ở xung quanh.
Mọi người đều là dân làng quen biết trong một làng, lần lượt hô lên hỏi họ đi đầu?
"DỊ ] à?"
"Đi ¡ mà còn phải chạy lên núi, trên đó đều không có đường, đi cũng không dễ đi... "Trời tối các cậu đi từ từ thôi...
"Lão Diệp ơi, con trai anh đi đầu thế?"
Cha Diệp cười đáp: "Đi lên núi chặt tre, hoặc gậy to một chút."
"Sao thế, các anh ra ngoài không làm thêm mấy cái øậy, buộc mấy cái móc ở trên à? Hay là hỏng rồi?" "Không phải, là có mục đích khác.”
"Là định lấy để làm gì?" "Thằng Đông nghĩ ra đấy, tôi cũng không rõ nó định làm øì, lát nữa xem thử, tôi cũng phải xem nó làm”
Sự thật là, Cha Diệp cũng thực sự không hiểu lắm cái thứ anh làm này rốt cuộc có tác dụng øi không, cũng không dám nói thẳng ra lời lớn lối, dù sao nếu mà được hay không được, ngày mai họ cũng sẽ biết. "Thằng Đông đúng là đầu óc linh hoạt, làm øì cũng nhanh hơn người khác một bước... "Đúng vậy, chúng ta ai cũng có thể ra ngoài kiếm tiên là nhờ nó...
"Đúng đấy, thằng Đông thông minh, lại chăm chỉ nữa.
"Lát nữa xem nó lại nghĩ ra cái gì, để mọi người cùng xem, các anh cần giúp đỡ øì cứ nói, tốt thì mọi người cùng học hỏi."
Những người khác cũng gật đầu lân lượt.
"Đúng vậy, cần giúp đỡ gì các anh cứ lên tiếng, ra ngoài ai cũng phải giúp đỡ lẫn nhau, dựa vào nhau. "Được được, lát nữa xem có cân giúp gì không, bên này chúng tôi cũng khá đồng người.
Mọi người sau bữa cơm đều ngồi trần như nhộng lau người, mỗi người chỉ dùng ít ỏi nửa chậu nước, dù sao trên đảo không có nguồn nước ngọt, đêu phải tự đi gánh nước lên thuyền.
Cha Diệp cũng ngồi đó tán øẫu với mọi người, tiện thể nhìn vào nồi máu sứa biển đang nấu.
Sáng nay nấu ra, phơi một ngày đã khô, lát nữa sắp lên thuyền ngủ, sẽ thu vào khoang thuyền khóa lại, sáng mai mang đi bán cùng một thể.
Máu sứa biển mới thu về hôm nay, tối lại có thể nấu ra tiếp tục phơi khô.
Mà A Quang cũng lại gần bên cạnh xha Diệp nói: "Cha ơi, chạng vạng ngày mai là cha con tới rồi, chiều cũng nói với cha rồi, chú Trịnh với cô con ngày mai cũng sẽ cùng tới, vừa hay họ cũng đều là hôm qua mới về, không kịp cùng đi với Đồng, chỉ có thể đi với cha con thôi” Cha Diệp gật gật đầu: “Không sao, nhiều thuyền đến thế, cũng không thiếu thêm hai chiếc thuyền to nữa, đến rồi để họ tự đi đánh bắt là được”
"Không phải cha ơi, con muốn nói, đợi ba chiếc thuyền đến rồi, lúc đó hàng của họ con trực tiếp nhận lấy, không chia cho nhà Trần Gia Niên nữa, dù sao cũng không phải cùng đường đi với Đông tử, đó là do cha con dẫn đến."
Cha Diệp suy nghĩ một chút, cũng đồng ý.
"Ừ, ngày mai là cha con dẫn ra, không phải cùng đường, vậy đương nhiên là con tự kiếm tự lấy, không cần chia”
"Con cũng nghĩ vậy, nên nói với cha một tiếng. "Con có nói với cha con là trực tiếp cập bến cảng trên thị trấn không?"
"Nói rồi, con dù sao cũng ở trên bến thuyền đón ông ấy.
"Ừ, vậy là tốt.
A Quang lại nói: "Con vừa tính sổ hôm nay xong, tách phần của Đông tử ra, lát nữa con sẽ trả phí môi giới cho nó, phần của nhà Trần Gia Niên đã trừ ra rồi." "Thôi khỏi, con tự kiếm được thì tự thu lấy, ai cũng thu phí môi giới, con trả lại cho nó, để anh cả anh hai nghĩ thế nào? Đều là anh Vợ Của con cả."
"Con đưa lén là được mà, con thích đưa thì đưa thôi" "Vậy đợi nó về, con nói với nó cho rõ, bảo nó tự xem mà làm, cha không quản chuyện của các con” "Được.
"Hôm nay con kiếm được bao nhiêu rồi?" Cha Diệp hỏi nhỏ.
A Quang cười toe toét, ngôi ở bến thuyền cả ngày có thể trực tiếp thu nhập ròng 70, anh ta cũng rất hài lòng rồi, đợi ngày mai ba chiếc thuyền của cha anh ta đến, vượt một trăm chỉ còn là vấn đề thời gian. "Chủ yếu là hai chiếc thuyền của Đông tử và hai chiếc thuyền của hai anh vợ có nhiều hàng, bốn chiếc thuyền của họ cộng lại bằng 10 chiếc thuyền khác, buổi chiều có phải đi vớt ở chỗ rãnh biển đó không." Câu cuối cùng anh ta nói vô cùng nhỏ tiếng. Cha Diệp khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ đến mức không nghe thấy: "Đừng nói nữa."
"Vâng" "Từ từ kiếm, cố gắng đừng đắc tội với nhiều người, người bạn công an các con mới quen cũng phải lui tới thường xuyen""
"Con biết, hôm nay người ta nghỉ, ngày mai con lại tìm cậu ta liên lạc tình cảm”
"Mấy con cá xương khô treo trên thuyền phơi nắng hai ngày, cũng gần khô hết rồi, sáng mai tháo xuống, con mang đến cho người ta.
"Cũng được." "Chúng ta làm người phải biết cảm ơn, có qua có lại" A Quang vội vàng gật đầu: “Biết rôi, biết rồi
Cha Diệp cũng không nói nhiều, cũng không phải con ruột.
Đêm tối đường khó đi, lại là loại hoang đảo không có đường này, đám Diệp Diệu Đông phải dùng cả tay lẫn chân mới trèo lên được núi, may mà trên núi khắp nơi đều có cây, cũng có tre. Anh tùy tiện chặt mấy cây, rồi mới øọi mọi người cùng nhau từ từ kéo xuống núi. Mọi người trên bãi biển cũng nhiệt tình trèo lên đá để giúp đỡ đón tre.
Diệp Diệu Đông sợ chiêu dài không đủ dùng, chặt đến tận 8 cây, anh cần cả chiêu dài và chiều rộng 4 mét.
Vừa kéo xuống, anh liền bảo thuyền công nhà mình giúp đỡ, dùng sào tre buộc miệng lưới thành hình VUÔNG.
Có nguyên liệu, buộc thì đố tốn công hơn nhiều, sào tre cũng cắt theo chiều dài cần thiết, buộc đơn giản một chút là được, không tốn nhiều công sức. Chỉ là còn phải kéo lưới đã làm xong xuống biển dùng sảo tre cố định, may mà nhà họ đông người sức lực lớn.
Tuy trời tối đen như mực, nhưng mọi người trên bờ đều bật đèn pin soi sáng cho họ, tiện thể ai cũng tò mò nhìn Diệp Diệu Đông loay hoay.
Mọi người cũng đều nghe rõ, cái lưới anh làm này là để thả xuống biển bắt sứa biển, liên tưởng đến đàn sứa biển buổi sáng, ai cũng rất động lòng.
Đều muốn xem phương pháp này của anh có được không, có thể ra trò trống gì không?
Nếu được thì tối mai họ cũng có thể làm y chang, thả xuống bên cạnh đảo xunø quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận