Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 104: Bão sắp tới(2)

Chương 104: Bão sắp tới(2)Chương 104: Bão sắp tới(2)
Lâm Tú Thanh nghe anh nói xong, trong lòng mới yên tâm một chút, không ngờ nó lại khá rẻ, chỉ có mười ba tệ, còn tưởng rằng phải mấy chục tệ cơ chứ, cô đã chuẩn bị tinh thân chảy máu rồi đấy.
"Bà đã lớn tuổi rồi, làm sao nỡ lòng bỏ tiền được? Nếu là em cũng không thích mua đồ ăn ở bên ngoài, thà đợi về nhà nấu còn hơn."
Sau khi đếm lại, cô thấy số tiền đó là đúng, anh cũng không giấu tiền riêng, lúc này cô mới hài lòng cất tiền đi và khóa lại.
Người đàn ông của cô rất biết điều, trong tay chắc canh không có tiền.
"Đếm xong chưa? Xong rồi thì lại đây xoa bóp bả vai giúp anh đi, đau quá."
"Mới làm có mấy ngày mà đã đau nhức rồi? Em không rảnh, em phải đi giặt quần áo."
"Em...
Một chút tình thú cũng không có...
Còn muốn nói với cô thêm mấy câu.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Diệu Đông rời giường nhìn thấy cha mình đang ăn sáng thì hơi kinh ngạc.
"Hôm nay không ra biển sao?"
Diệp Diệu Hoa ở một bên nói: "Ban đêm nổi gió, sóng trên biển hơi lớn, chúng ta xuất phát không bao lâu thì trở về."
"Nếu một ngày không đi là tổn thất một ngày."
"Vậy cũng không còn cách nào, sóng lớn quá, buổi sáng nghe đài phát thanh bên công xã nói hai ngày tới sẽ có bão đi qua khu vực chúng ta, mấy ngày gần đây cũng không thể đi, chỉ có thể chờ bão qua."
Diệp Diệu Đông nhìn thoáng ra ngoài nhà, mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ, trời trong nắng ấm, không có dấu hiệu của một cơn bão đang đến gần.
"Vậy thì gay rồi, vài ngày không đi sẽ tổn thất mấy trăm tệ."
Cha Diệp liếc anh một cái: "Nói nhiều quá, con muốn đi theo cha sao?"
"Cha muốn con đi theo sao?"
Câu hỏi ngược lại này đã chặn cha Diệp lại, tuy rằng mấy ngày nay lão Tam trông có vẻ đoan trang hơn, nhưng anh chồng chất tiên án, mang ra ngoài có thể giúp đỡ hay không cũng là một vấn đề? Gần đây lão đại lão nhị lái thuyên đều rất tốt, ông cũng có thể nghỉ ngơi chợp mắt một lát.
Mang theo tên nhóc này... cảm giác dạy rất khó, cũng không yên tâm giao thuyền cho anh lái, nếu là mang theo anh, cha Diệp cảm thấy phỏng chừng mình phải lái thuyền cả ngày lẫn đêm, khó mà có thể nghỉ ngơi một lúc...
Diệp Diệu Đông liếc mắt một cái, ngay lúc muốn đi theo ra biển, ngược lại là cha anh do dự.
Cha Diệp do dự một chút mới nói: "Chờ bão qua rồi hãy nói."
Chắc canh phải dạy tên nhóc này, thế nhưng phải qua một khoảng thời gian ngắn nữa, chờ cho đến khi không còn áp lực nữa rồi đi dạy anh, kẻo anh không đáng tin cậy, xây nhà còn phải tốn một số tiền lớn, một ngày cũng không thể trì hoãn.
Đến lúc đó ba anh em thay phiên nhau đi theo ông, đưa cho mỗi người một ít tiền, tuy rằng lão tam hơi vô dụng, nhưng mà cha Diệp vẫn muốn lôi anh ra nhiều hơn để ngăn cản khoảng cách giữa ba anh em trở nên quá lớn.
Mẹ Diệp cũng nhắc: "Cũng may trong khoảng thời gian này đã phơi nắng rất nhiều cá tôm khô, có thể lấy ra dùng đỡ vài ngày, không cần mua thức ăn, có thể tiết kiệm được không ít tiền đồ ăn, bằng không nhiều công nhân như vậy, tiền đồ ăn một ngày cũng phải tốn mấy tệ."
Lâm Tú Thanh từ ngoài nhà đi vào nói: "Mẹ, con mới nhìn qua, hến phơi khô ngày hôm qua cũng có thể cất được rồi."
"Vậy thì cất đi, buổi chiều xào một bát." Diệp Diệu Đông nhìn về phía vợ: "Sao còn phải moi hến ra phơi vất vả như vậy?"
"Hết cách rồi, hải sản có vỏ nhiều quá, hai ngày nay ăn chưa hết nên nấu chín rồi lấy ra phơi nắng, còn có thể bảo quản thêm vài ngày nữa, tránh bị hôi thối, lãng phí."
"Chờ khoảng mười lăm em sẽ đi dạo trên đảo xung quanh."
Đào thêm một chút, phơi khô cũng không tệ.
Nghĩ tới đây, anh vội vàng nhìn về phía cha mình: "Sắp có bão rồi, có phải thuyền của chúng ta cũng phải chạy đến cảng tránh gió hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận