Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1342: Ích lợi (length: 11597)

Diệp Diệu Đông vẫn phải đi xem một lượt những hàng đã được giữ lại là những loại nào, xem cha hắn có phạm sai lầm không.
Vừa vặn A Tài người cũng vẫn còn, hàng giữ lại không đúng có thể điều chỉnh lại.
A Tài đã chấn kinh không ngừng ngưỡng mộ hai cái nhà máy của hắn.
Sao chỉ một tháng không ở nhà, hắn lại dựng thêm hai cái nhà máy rồi?
Hắn vội vàng kéo Diệp phụ hỏi han lung tung mọi chuyện.
Dù sao hàng cũng cân được tương đối chính xác, chỉ đợi xe tới vận chuyển, vừa vặn hỏi thăm Diệp phụ một chút tình hình.
Công nhân đến trưa đều liên tục chuyển hàng, hiện tại trên bờ đều chuyển xong, bắt đầu chuyển hàng khác xuống boong tàu.
Bản thân boong tàu cũng chất đầy một lượng lớn hàng tạp hóa.
Diệp Diệu Đông chỉ liếc qua một cái, trước tiên xem xét chủng loại tôm cá.
Xác định cha hắn nhớ kỹ, giữ lại những loại hàng tương ứng, còn giữ lại rất nhiều mực ống biển sâu cùng một phần hàng rẻ tiền mà nhà xưởng của hắn cần.
"Đông ca, chỗ boong tàu này đều là những thứ cuối cùng giữ lại, không phải nên vứt xuống biển để khỏi tốn chỗ sao?"
"Tam thúc nói vừa vặn mang về phơi, một phần không thích hợp phơi, phía trước đã để trong xưởng dùng máy kéo chở về lên men."
"Mấy thứ đang khiêng ra này, nói là hàng mà mấy nhà máy khác cần..."
"Đều chờ ngươi qua đây xem, xác nhận xong rồi đưa lên bờ, để ngươi sắp xếp giao hàng."
Mấy công nhân vây quanh giải thích cho hắn những loại hàng này.
Diệp Diệu Đông gật đầu, "Biết rồi, ta nắm chắc."
Hắn bảo bọn họ tiếp tục bận rộn, mình lên bờ tìm cha nói chuyện.
"Hàng giữ lại không có vấn đề, cứ thế mà sắp xếp, máy kéo trong xưởng mới về được bao lâu? Lúc nào thì đến?"
"Không có vấn đề là tốt rồi, ngươi gọi điện thoại hỏi xem? Chắc được hai tiếng rồi chứ?"
"Vậy ta bảo họ đưa hàng lên bờ trước."
A Tài kéo hắn lại nói: "Lão đệ, bây giờ ngươi thật là ngon rồi đấy, có chuyện gì tốt đừng quên lão ca nhé."
Diệp Diệu Đông nhướn mày, liếc mắt nhìn hắn, "Đây chẳng phải vẫn chưa quên ngươi sao? Trực tiếp gọi ngươi đến thành phố lấy hàng, mới có bao lâu, ngươi đã bắt đầu kêu cha gọi mẹ, than trời."
"Ha ha... Đấy chẳng phải bản lĩnh nhỏ, khẩu vị lại không lớn, còn lại chỉ dám mơ thôi..."
Hắn vui vẻ nói, "Nói cũng có lý, hàng của ngươi đều chất đầy xe rồi mà còn đứng đây nói chuyện, là quá rảnh sao? Hay là hàng quá ít?"
"Bận quá, bận muốn chết luôn. Vậy ngươi cứ bận, bây giờ ngươi đã là ông chủ lớn rồi, ta không dám chậm trễ ngươi đâu."
Diệp Diệu Đông vỗ vai hắn hai cái, quay đầu lại trở lại thuyền chỉ huy người chuyển hàng lên bờ, rồi phân loại chất đống, chỗ nào tốt thì chút nữa hắn sẽ theo từng loại đưa đến nhà xưởng tương ứng.
Một tháng qua, hắn cũng thường xuyên chạy đi chạy về.
Với mấy cái nhà máy cũng quen thuộc, có thể phân chia tốt số lượng.
Sau khi máy kéo trong xưởng tới, hắn cũng cho người ta chuyển hàng lên xe, tiện thể thuê thêm một xe tải đi cùng một lượt.
Mấy chục tấn hàng, cũng phải mất vài chuyến, mới đưa đến hết các nhà máy.
Diệp Diệu Đông để công nhân xưởng nước mắm cá ở lại đây trông hàng, để cha hắn chở hàng trên thuyền về trước.
Ở nhà A Thanh đã đợi sẵn.
Còn hắn thì cùng với công nhân còn lại đi giao hàng từng nhà. Sau khi xử lý xong hết hàng, hắn mới cho công nhân về xưởng nước mắm cá, còn mình thì đi xe máy về nhà.
Khi hắn về đến nhà, trời đã tối đen, cha hắn cũng đã về xong từ lâu, hàng cũng dỡ hết, nhà xưởng đều sáng đèn, bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ cả đêm.
Lâm Tú Thanh đón hắn vào cửa, "Ta còn tưởng muộn quá, ngươi phải đợi đến ngày mai mới về."
"Nhìn trời chưa tối mà, nên muốn về luôn, cha ta về được mấy giờ rồi?"
"Hơn 3 giờ về rồi, dỡ xong hàng vừa kịp ăn tối, ông ấy đưa cho ta tiền bán hàng và hóa đơn."
"Ta chỗ này cũng đưa cho ngươi đây, ngươi cùng tính toán lại xem sao."
Hiện tại hắn bán hàng, trừ chỗ A Tài sẽ nợ một ít, còn lại đều là trả ngay, nhưng chỗ A Tài nhiều nhất cũng nửa tháng là phải thanh toán.
"Ta tính rồi, tiền bán hàng cha mang về là 3236 tệ, hai mươi mấy ngày qua, chi phí dầu cũng thêm tầm 7000 tệ."
Diệp Diệu Đông gật đầu, bình thường, tàu đi thêm một lần dầu, cũng mất bốn, năm ngàn tệ trở lên.
Bắt được nhiều hàng, bán được nhiều tiền, nhưng mà chi phí cũng lớn.
Mấy món hàng rẻ tiền bán cho tàu đánh bắt, sau khi bù chi phí dầu, cũng còn dư vài ngàn tệ, cũng không tệ, không lỗ vốn.
So với tháng trước của hắn cũng không kém bao nhiêu.
Có giá trị nhất vẫn là lúc vào bờ, đưa cho A Tài những thứ kia, hôm nay tổng giá trị hàng trên hóa đơn là hơn 13 ngàn tệ.
Sau đó mấy xưởng khác cũng nhận hơn 4000 tệ hàng, đây là tiền mặt, hắn cũng đưa cùng với hóa đơn cho A Thanh.
Lâm Tú Thanh trở về phòng tính toán mấy tờ hóa đơn, "Tính ra chuyến này bán được tầm 28 ngàn tệ, trên biển hết 7000 tệ tiền dầu, trước khi đi ngươi lại đưa thêm 6000 tệ, lãi ròng khoảng 15 ngàn tệ."
"Không sai, 15 người công nhân tiền lương trừ đi 1350 tệ, tháng này riêng cái thuyền kia cũng kiếm được hơn 10 ngàn, còn chưa tính đến mực ống để lại cho xưởng cùng đồ muốn phơi."
Cô mặt mày tươi rói gật đầu.
"Vẫn là tháng trước ngươi về kiếm được nhiều hơn, tháng trước có thể lãi 20 ngàn tệ, riêng hai con cá mặt trăng đã được 3000 tệ rồi, còn cá ngừ cũng bán hơn 3000 tệ."
"Đấy là tháng trước mà, chuyện đi biển cái gì cũng dựa vào vận may, bắt được cái gì ai mà biết được, xui một chút toàn thứ không bán được, thậm chí đến cái quần cũng không còn."
"Sao mà miệng quạ thế. Tháng này cũng tốt rồi mà, tháng trước chỉ riêng mực ống sợi đã cho chúng ta kiếm được hơn 30 ngàn rồi, vừa vặn để trợ cấp đầu tư xưởng đóng hộp. Chiều cha lại chở một chuyến nữa về, ông ấy nói có bảy, tám vạn cân, chắc chắn lại có thể bán được hai, ba chục ngàn nữa, coi như bù qua bù lại, cha ta nói mực ống sợi bán chạy quá, không còn nhiều hàng tồn."
"Ừm, lúc trước ta đã biết mực ống sợi sẽ không tệ rồi, so với các thứ khác ngon hơn nhiều, không ai từ chối đồ ngon. Đã bắt đầu phơi khô chưa?"
Chỉ cần một ít mực ống sợi chế biến ra rồi đưa ra thị trường bán đại trà, lợi nhuận đã nhiều hơn so với một chuyến hàng trên biển.
Đây là từ đánh bắt nguyên liệu giá rẻ, đến xưởng chế biến, cuối cùng đến tay người tiêu dùng, lợi nhuận từ đầu đến cuối quá lớn.
Hắn trực tiếp tự đánh bắt, tự gia công, tự tiêu thụ, lợi nhuận toàn bộ đều vào túi mình, quá thoải mái luôn.
Một tay nắm trọn, không cho người khác hưởng chút lợi nào.
Hơn nữa hắn lại còn là bán sỉ chứ không phải bán lẻ, đã kiếm được đầy bồn đầy bát rồi, còn nhiều gấp mấy lần so với việc cực khổ đánh bắt một thuyền hàng.
"Chiều vừa chuyển hàng vừa làm người ta xử lý, cũng đang phơi rồi, ngươi có muốn đi xem không?"
"Muốn."
Hắn lập tức đi ra cửa phòng, muốn đi xem một chút, bà lại chặn hắn lại.
"Đi đâu đó? Ta nấu mì xong rồi, ngươi ăn trước đi, không thì lát nó nát ra mất."
Diệp Diệu Đông với tay lấy đôi đũa, tiện tay bưng bát canh đi ra ngoài, dự định vừa đi vừa ăn.
"Thằng bé này gấp cái gì chứ, không chịu ngồi xuống ăn, mới về chưa kịp nóng chỗ đã lại đi ra ngoài, cơm cũng bưng theo ăn trên đường."
Bà nhìn theo bóng lưng hắn lẩm bẩm, cũng đi ra ngoài. Thấy Lâm Tú Thanh cũng đi theo, liền kéo cô lại nói: "Con cũng không cản nó lại, bảo nó ăn xong rồi hãy làm..."
Lâm Tú Thanh ừ à qua loa cho xong, đi đến bên cạnh Diệp Diệu Đông.
"Ta cho máy sấy khô vận hành song song với phơi nắng, tận dụng hết mức có thể, bây giờ mọi người quen rồi, chắc hiệu suất cũng sẽ cao hơn."
Diệp Diệu Đông vừa húp mì sợi, vừa gật gù, "Ngươi cứ sắp xếp là được, mấy việc này đều do ngươi lo, ta không cần quan tâm, có ngươi ta an tâm."
Cô mím môi cười.
"Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, đúng là không sai chút nào, nhà ta ngươi còn có thể gánh cả bầu trời luôn ấy chứ."
"Nói bậy, rõ ràng là ngươi gánh mà."
"Đúng đó, ta gánh, rồi ngươi đến làm."
Nghe những lời ngọt ngào dỗ dành dù đã quen, nhưng vẫn khiến người ta vui vẻ trong lòng, cũng không tiện xấu hổ.
Cô liền đổi chủ đề, "Như vậy cũng không sợ thời tiết xấu nữa."
"Xưởng vẫn còn nhỏ quá, mới chỉ có hai cái máy loại nhỏ công suất thấp, hiệu suất quá chậm, chủ yếu vẫn phải dựa vào phơi. Giờ đã thấy rõ triển vọng thị trường rồi, ta đang nghĩ đến việc đặt mua máy loại trung, mà xem ra sản xuất không thể nhanh như vậy được, chắc phải đặt hàng trước quá?"
"Ngươi quyết định là được, ta nghe ngươi."
"Để sau khi sấy khô hết chỗ hàng này đã rồi xem sao, dù sao máy sấy khô cũng vừa mới mua, thế nào cũng phải qua một thời gian xem xét đã rồi tính tiếp, để sang tháng xem sao."
"Ừm, ngươi nói phải."
Có thể sấy khô mực ống sợi, sấy khô cá khô, hắn nghĩ đến về sau có khi có thể làm thêm xưởng rong biển nữa, đến lúc đó lại có thể sấy khô rong biển kết, rong biển đầu, rong biển sợi, rong biển cuộn...
Một điều thông, thì vạn điều thông.
Bây giờ mấy loại hải sản này đều là dựa vào phơi, mấy cái máy sấy khô này vẫn chưa phổ biến, cho nên sản lượng không được cao.
Vấn đề vận chuyển, ở các nơi trong cả nước đều còn hạn chế.
Cho nên nói thời đại này, thật sự là thời đại nhặt tiền. Diệp Diệu Đông vừa húp mì vừa suy nghĩ mấy chuyện này.
Tư duy trong đầu đã phát tán lung tung, suy nghĩ viển vông.
Đến khi đi đến cửa nhà xưởng, hắn mới hoàn hồn, bây giờ nghĩ cũng là phí công, vẫn cứ từ từ từng bước đã, lo cho tốt cái đã.
Có nhiều thứ chỉ có thể coi như trò đùa của trẻ con, bây giờ kiếm được tiền, về sau vẫn khó khăn.
Điều quan trọng nhất vẫn là có nhà máy riêng, tự mình thu mua hàng trên biển, tự sản xuất gia công tiêu thụ trọn gói, như vậy mới là chuỗi sinh thái hoàn mỹ.
Hiện tại hắn chỉ có thể nói là đi được một bước, vừa có một chút hình thức ban đầu mà thôi.
Lâm Tú Thanh nhìn hắn vẫn đang ăn, quan tâm hỏi: "Máy móc bên trong còn đang sấy khô, ngươi ngồi xuống ăn trước đi, ăn xong rồi xem cũng như vậy, hiện tại cũng không có gì để xem."
"Không sao."
Buổi sáng vốn là muốn xem tình hình máy móc nướng, tạm thời nhận được điện thoại của cha hắn, hắn liền vội vàng đi thành phố, cũng không rảnh đi nhìn một chút.
Hắn đứng ở cửa ra vào húp liền mấy ngụm mì, mì sợi đã hết sạch, đem canh uống xong, mấy con tôm và sò các loại đồ ăn kèm hắn cũng không ăn, tiện tay đổ xuống đất, mấy con chó dưới chân liền liếm sạch sẽ, cũng không lãng phí.
Lúc này hắn nào có tâm trí bóc mấy thứ tốn sức này, cho đàn chó con dưới chân ăn vừa vặn.
Cầm bát đưa cho A Thanh, hắn liền nhanh chân đi vào trong, tiếng máy móc vận hành hắn đều nghe thấy.
Mấy công nhân đang vận chuyển hàng hóa nhìn thấy hắn, đều không hẹn mà cùng gọi Đông ca.
Diệp Diệu Đông chỉ khẽ gật đầu, bước chân không ngừng tiếp tục đi về phía trước.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận