Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 145: Tới cảm ơn(1)

Chương 145: Tới cảm ơn(1)Chương 145: Tới cảm ơn(1)
Kết quả anh vừa đi ra, còn chưa vươn cái lưng mỏi xong đã thấy cả nhà Thư ký Lâm tới viếng thăm.
"AI Sao Thư ký Lâm có thời gian rảnh tới đây vậy? Nào, đi vào ngồi." Diệp Diệu Đông chào hỏi bọn họ ngồi xuống rồi kêu to: "Ba, Thư ký Lâm tới."
Anh cũng không biết cha anh ở trong phòng hay là ở phía sau, dù sao anh cứ kêu to một tiếng là được rồi.
Cha Diệp cũng nghe thấy tiếng gào của anh, vội vàng kéo quần lên đi từ sau nhà vào, dây lưng quần cũng còn chưa cài xong.
"A, Thư ký Lâm tới, mau ngồi, đúng lúc uống hai ly, hôm nay cũng có mấy món nhắm rượu."
Ông không hề lúng túng mà còn vui vẻ mời người ta cùng nhau ngồi xuống uống rượu một cách rất tự nhiên, ngược lại Diệp Diệu Đông trông có chút lúng túng, cũng không biết cha anh rửa tay chưa?
Gấp gáp vào nhà như vậy...
Thư ký Lâm cười nói: 'Không cần không cần, trong nhà đã nấu ăn rồi, tôi cố ý tới là để cảm ơn Đông Tử, nếu không có cậu ấy kịp thời vươn tay thì có thể cháu trai cả của tôi sẽ không còn nữa."
Ông ấy nói rồi nhận lấy rổ trên tay vợ ông ấy, còn vén tấm vải đậy phía trên rổ lên, lộ ra hai túi hoa, hai bình Mao Đài, hai hộp đồ hộp, hai gói bọc giấy màu đỏ là món bánh Trà nổi tiếng ở địa phương bọn họ.
Đây đã là phần lễ cực kỳ quý của bọn họ vào lúc này, một bình Mao Đài cũng phải hơn mười tệ, người nhà họ Diệp trong nhà chính thấy cũng ngẩn người.
Cha Diệp cũng mở to mắt: "Anh... anh làm cái gì vậy? Chẳng qua là tiện tay giúp đỡ mà thôi, anh nhanh cất đi, những thứ này tốn không ít tiền, làm gì phải phí tiền như vậy, anh mau cầm về đi." Diệp Diệu Đông cũng ngạc nhiên, không ngờ Thư ký Lâm rộng lượng như vậy, anh chỉ muốn xem thử có thể cứu được không thôi, dù thế nào cũng là một cái mạng không phải sao?
"Là chuyện nên làm thôi lão Diệp, anh cũng đừng đẩy, hôm nay con trai, con dâu tôi về tôi mới biết lúc ấy cháu trai tôi nguy hiểm cỡ nào, thiếu chút nữa đã không còn."
"Vậy cũng không cần lễ quý như vậy, mọi người đều là người cùng thôn, không phải giúp đỡ lẫn nhau là chuyện tốt sao, Đông Tử cũng không làm gì cả, là cháu anh phúc lớn mạng lớn, mạng chưa đến đường cùng."
"Không phải vậy, bác sĩ nói may là có Đông Tử làm các biện pháp cấp cứu, nếu không thằng bé A Bân kia không cố được đến lúc tới bệnh viện, lúc ấy nó cũng đã không còn thở. Ông nhất định phải nhận những thứ này, đây cũng là chút tấm lòng của chúng tôi."
"Không không không, chúng tôi không thể không biết ngượng mà nhận lễ quý như thế, ông mau cầm về đi, cầm về, dân quê thấy được giúp đỡ cũng là nên, không cần thiết phải tặng lễ quý thế này."
Cha Diệp nói gì cũng không nhận, không phải là ông không động lòng, mà là ông thấy chuyện giúp đỡ là nên, sao có thể không biết ngại mà nhận đồ quý trọng như vậy.
"Ai da, những thứ này nào có thể hơn tính mạng một đứa bé, các anh mau nhận đi."
"Đúng đó, nhận lấy đi nhận lấy đi, đừng đẩy tới đẩy đi..."
"Đây là chút tấm lòng của chúng tôi..."
"Thật sự không thể nhận..."
"Các anh mau cầm về..."
Hai nhà đẩy tới đẩy đi, nếu không phải đều là vẻ mặt tươi cười, có lẽ người không biết chuyện sẽ cho là bọn họ sắp đánh nhau.
Diệp Diệu Đông thấy thế cũng bất đắc dĩ, cách người Trung Hoa tặng quà chính là như vậy, đều thích đẩy tới đẩy đi, hoặc là nói vài lời giả dối giống như dứt khoát nhận lấy thì mặt mũi sẽ khó coi. Anh tựa vào góc tường nhìn bọn họ anh tới tôi đi, dù thế nào đi nữa anh cũng không quan tâm, vốn chỉ là chuyện tiện tay, có nhận hay không cứ để cha mẹ anh quyết định.
Cuối cùng cha Diệp, mẹ Diệp vẫn không từ chối được, tươi cười nhận lấy...
"Đứa bé kia không sao chứ?" Anh tranh thủ hỏi một câu.
"Không sao, hôm nay đã đưa về, dưỡng ở nhà mấy ngày là khỏe."
Mẹ Diệp lên tiếng: "Chắc chắn thằng bé đã bị dọa sợ, đi tiệm thuốc mua một ít Bột ngọc trai cho nó ăn để bình tĩnh lại."
"Có, về là cho nó ăn ngay, buổi tối ngủ lại cho nó ăn thêm một ít nữa." Người nói chuyện là vợ Thư ký Lâm.
Mẹ Diệp lau hai tay lên quần, nói xin lỗi: "À... đều cùng nhau ngồi xuống ăn chút gì đi, thức ăn đã xong rồi, chỉ là không có gì ngon, không biết mọi người đến nên cũng không giữ mấy món ngon lại..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận