Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1117: Về nhà (length: 26888)

Lúc Diệp Diệu Đông về đến nhà, đồ đạc trong sân đã được thu dọn xong xuôi, những thứ không ai nhận đều được chất đống ở một góc khuất, đợi khi về sẽ mang đi.
Hắn tiện miệng hỏi một câu, "Không ai hỏi đến lương thực, đồ ăn à?"
"Đương nhiên là có, chúng ta chỉ nói chỉ có từng này thôi."
"Nói là có thể mang về số này đã là không tệ rồi, vẫn là nể mặt ngươi đấy, không thì ai mà lấy đồ từ cục công an ra được?"
"Đúng đấy, có thể chuyển nhiều đồ như vậy từ cục công an về đã là trâu bò rồi, về nhà đủ mà khoe khoang, còn gì mà không vừa ý."
"Sau đó bọn hắn ai cũng chẳng nói gì được."
"Người còn có thể về đã tốt rồi, ai dám tơ tưởng đồ đạc? Giờ còn lấy về được chút đồ linh tinh đã là a di đà phật, nên thắp hương bái Phật cảm tạ."
"Đúng vậy..."
Hắn gật đầu, lương thực không mất mát là tốt rồi, xem như là phí lao động của hắn vậy.
"Con sứa máu đều làm cả rồi chứ?"
"Làm hết rồi, thu lại hết rồi, hôm nay lại được thêm hai bao."
Hắn đi đến chỗ bốn túi lớn đang chất đống ở góc, cầm dây thừng buộc hai túi lại thành một, rồi cầm đòn gánh, luồn dây thừng vào hai đầu đòn gánh, quấn hai vòng, vác lên.
"Nhân lúc trời còn chưa tối, ta đi bán đám hàng này đây, các ngươi ăn cơm trước, đừng đợi ta."
Bán xong số hàng này không sai biệt lắm đủ tiền trả lương, A Quang cũng vừa nãy gọi người đến thu hàng, hắn tiện đường mang qua bán luôn.
Bán xong tất cả, tiện thể cùng A Quang tính nốt số nợ hai ngày nay.
Hôm qua ở bãi biển trực tiếp thu mua, người cả trấn đều ở đó làm việc, thu hoạch cũng khá khẩm, gần như bằng với lượng thu mua của bọn hắn một ngày trước.
Nếu không phải do số lượng sứa bị sóng đánh dạt lên bờ ít, thì thu hoạch còn không dừng lại ở đó.
Chỉ riêng tiền hoa hồng một ngày hôm qua, hắn đã thu về 215 đồng, sứa máu 212 cân buổi tối cũng bán được hơn 2400 đồng, tiền hoa hồng sứa máu của mọi người hắn cũng chia 162 đồng.
Sau khi bán xong hàng, tính toán xong số nợ tổng cộng, đêm đến hắn lại bỏ túi thêm 2794 đồng, cộng thêm 3151 đồng kiếm được hôm qua, riêng hai ngày này hắn đã kiếm được gần 6000 đồng.
Mấy hôm trước, tổng số tiền chia với A Quang là 2893 đồng, đêm đó A Quang cũng đưa đủ cho hắn.
Tính ra hiện tại hắn có hơn 9000 đồng trong tay, bao gồm tiền dư sau khi mua thuyền, hoàn toàn đủ để phát lương.
Sau khi về đến nhà, hắn đắc ý lập tức lấy sổ sách ra, sửa đổi lại chút ít số lương đã tính trước.
Hôm nay là mùng 2 tháng 8, thấy sóng biển hôm nay vẫn lớn, hắn có thể tạm hoãn đến mùng 5 tháng 8 về nhà, ngày mai hoặc ngày kia vẫn có thể để mọi người ra khơi thêm hai ngày, tiền lương cũng tính đến hết ngày mùng 5 tháng 8.
Viết viết vẽ vẽ một hồi, sau khi tính toán xong lương, hắn liền cầm sổ sách và một xấp tiền ra ngoài phát lương cho mọi người.
"Mọi người tự mình tính lại một lượt xem đúng không, không đúng thì đến tìm ta nói, ta đi ăn cơm trước."
Nhận lương xong, ai nấy đều vui vẻ không ngậm được miệng.
Diệp Diệu Đông vừa ăn cơm vừa dặn dò, "Cũng là thấy chuyến này quá nguy hiểm, nên mới phát lương trước cho các ngươi, tránh cho cực khổ liều mạng mà không thấy tiền. Còn hai ngày nữa là về, các ngươi đừng có mà ham hố hết cả, thua hết về nhà không tiện ăn nói đâu."
"Hắc hắc, làm gì có chuyện đó, sắp về rồi, ai còn tâm trí nào mà cờ bạc, chắc chắn mỗi ngày ra ngoài đi dạo một vòng."
"Tiếc là trời tối, chỉ có thể đợi ngày mai lại đi mua sắm."
"Ta ra ngoài một lát..."
"Đi đâu đấy?"
"Có người mang TV ra ngoài xem, ta cũng ra tham gia náo nhiệt..."
"Thật hay giả?"
"Sắp về đến nơi rồi, các ngươi nhớ kĩ mà khiêm tốn một chút, đừng gây chuyện, đừng để chậm trễ việc trở về."
Sau khi Diệp Diệu Đông dặn dò xong mọi người, đợi ăn xong cơm mới đi đưa 200 đồng cho cha.
"Tiền lương của con, con đợi về đưa cho mẹ, cái này cha tự mà dùng để mua đồ."
Diệp phụ vui vẻ cầm tiền, nước bọt dính lấy đếm đi đếm lại, "Được, cái này cho cha, tiền công cho mẹ."
Sắp sửa về rồi, hắn có cảm giác còn hơi luyến tiếc, mới đến không lâu đã cho hắn kiếm nhiều tiền như vậy, chỗ này xem như một bảo địa, với lại hắn cũng có bất động sản ở đây, nơi nào mà có nhà ở? Nơi đó coi như là nhà rồi.
Ngày hôm sau, mọi người đều biết hắn đã quyết định tầm mùng 5 về nhà, có người vẫn rất quyến luyến, Trịnh thúc đi theo bọn hắn ra liền nói, có thể ở nhờ trong phòng hắn được không?
Diệp Diệu Đông có chút do dự hỏi: "Mấy người chắc chắn muốn ở lại à?"
"Không kiếm được tiền thì biết làm sao, chuyến này tuy bảo vệ thuyền nhưng mà tiền chuộc người, với tiền công đều đi sạch cả, kiểu gì cũng phải bù lại lỗ hổng này mới có thể về được, không thì chẳng phải phí công sao."
"Thôi được rồi, vậy đến lúc đó cho mấy người ở nhờ vậy, phòng ốc đừng làm hư là được, trước khi đi ta giao chìa khóa cho chú."
Cái thể diện này vẫn là nên cho một chút.
Đám người bọn hắn ra đây, ngoại trừ người trong thôn, thì có một số người từ thôn khác đến, đều là có quan hệ họ hàng thân thích với người trong thôn.
Hai mươi mấy chiếc thuyền đánh cá thả lưới, không chỉ của riêng thôn họ, mà còn bao gồm cả mấy thôn lân cận, bình thường trong thôn cũng chỉ có hai ba chiếc thuyền đánh cá, thôn họ có hắn và A Quang nên mới có vẻ nhiều thuyền đánh cá, chiếm hơn một nửa.
Trịnh thúc là người ở thôn gần đó, khi ra khơi, bên ông ấy cũng có hai ba chiếc thuyền thân bằng hữu hảo đi theo cùng.
Ai bảo hắn mua nhà chi, đợi khi hắn đi thì để trống, cho ở nhờ cũng chẳng có gì to tát, đâu phải là nhà mới, hắn cũng chẳng tiện từ chối.
Tối ngày mùng 4, mọi người thu dọn hết hành lý xong xuôi, đồ đạc cần mang về đều gom lại hết, để cả ở trong sân.
Mà những người khác muốn cùng về cũng thu xếp đồ đạc xong xuôi, đều chạy đến chỗ bọn hắn, như thể muốn mở đại hội lần cuối vậy, cả cái sân nhỏ đầy ắp người, không biết còn tưởng là tổ chức hội họp gì.
"Mọi người chắc là ba giờ đêm xuất phát đi vớt sứa chứ? Chúng tôi cũng xuất phát cùng giờ, chúc các người may mắn."
"Hi vọng gặp may mắn."
"Không biết cái báo cáo đã nộp khi nào thì mới có giấy phép đánh bắt xuống, không thì cảm giác trong lòng đều bất an."
"Đúng đó, đều nói là có giấy phép mới được đánh bắt, bây giờ vừa mới nộp chắc mọi người đều không có giấy phép, không biết có loạn hết lên không nữa."
"Đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, nói sẽ tăng cường tuần tra trên biển, chắc chắn sẽ thôi, với cả mọi người chắc cũng rút ra bài học rồi, hẳn là sẽ không dám cố ý gây sự..."
"Một đám lớn các người phải về rồi, còn mỗi chưa đến nửa người chúng ta ở lại, sao mà an lòng cho được..."
Một đám người đều tụm năm tụm ba lại trò chuyện, lo âu cũng có, vui vẻ cũng có.
Trong lòng Diệp Diệu Đông chỉ tràn ngập niềm vui, tuy có hơi chút luyến tiếc, nhưng vui vẻ vẫn chiếm ưu thế hơn.
Có tiền kiếm cũng phải có mạng tiêu mới được, lừa được chừng đó là nên về cho an toàn.
Diệp phụ lúc này đi tới nói: "Ngoại trừ A Sinh, mấy anh em họ bên nhà nhị bá con đều không định về."
"A Quốc bọn họ?"
"Ừ."
"Thuyền bọn họ nhỏ như vậy, chẳng phải phải nhờ anh cả anh hai với cả anh A Sinh kéo về à?"
"Bọn họ kết bè với mấy anh em Chu Đại hàng xóm bên cạnh, nói là cũng muốn học con, một thuyền kéo mấy thuyền khác cùng nhau ra khơi bắt sứa, mấy thuyền cùng nhau góp vốn, hình như bốn sáu chia."
"Đầu óc cũng nhanh nhạy đấy chứ. Thuyền đánh cá bên ông ấy cũng không ít, cũng tầm 5 chiếc, nếu mà đánh bắt ổn định, chắc cũng kiếm được khá đấy."
"Nói thì nói thế, ai mà biết có ổn định không, ở lại đây phần lớn là không kiếm được tiền, hoặc là quá tham lam, muốn ở lại kiếm thêm chút nữa. Nghĩ mà xem, đến đây rồi, không kiếm thêm một chút thì cũng tiếc."
"Bình thường thôi mà, dù sao năm ngoái kiếm nhiều vậy, người kiếm được đương nhiên là không nỡ miếng mỡ trong miệng, còn người không kiếm được, nếm qua ngon ngọt hồi trước, tất nhiên là cũng tiếc nuối."
"Dù sao chúng ta về rồi thì việc ở đây chẳng liên quan gì đến con nữa, anh cả anh hai thì ta gọi về theo con cho an toàn, chứ lưu lại đây, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì."
Diệp Diệu Đông không nói gì, việc này xem ý nguyện cá nhân vậy.
Đầy sân người hoặc ngồi hoặc đứng hoặc ngồi xổm trò chuyện, đến khi trời tối hẳn mới lục tục kéo nhau đi.
Còn bọn họ thì khóa cửa, ngủ tạm một chút.
Cũng không biết có phải do sắp được về không, ai nấy cũng đều hưng phấn lạ thường, một đám người ngủ tạm nhưng đều không ngủ được, cứ nói chuyện rôm rả, mãi đến 2 giờ mới hớn hở cả đám đứng dậy nấu cơm.
Có lẽ cũng vì mấy ngày nay toàn ở không, không có làm việc, ai nấy cũng đều thể lực tràn trề, tinh thần sảng khoái.
Diệp Diệu Đông đợi mọi người ăn cơm xong, thu xếp đồ đạc lên, tầm 40 50 người một lượt liền dọn sạch đồ trong sân và nhà, khỏi cần vận chuyển đi vận chuyển lại.
Bến tàu náo nhiệt ồn ào, nhưng đều là người của bọn họ cả, người địa phương thì chưa dậy sớm như vậy.
"Thật ghen tị với mấy người sắp được về, bọn tôi vẫn phải ở lại làm, ai..."
"Ở trong tù thấp thỏm lo âu cả chục ngày trời, ra ngoài còn phải tiếp tục lo..."
"Chúng ta cũng muốn nhanh về, đáng tiếc..."
"Còn phải theo chân A Đông làm xong việc đã..."
"Hắc hắc, chúng ta đi, về nhà trước, các ngươi bảo trọng, trở về sẽ báo bình an cho các ngươi."
Nhóm người chèo thuyền trao đổi với nhau bên dưới, liền lục tục ngo ngoe bò lên thuyền, Diệp Diệu Đông ở đây có 45 người, toàn bộ đều lên Đông Thăng hào, đứng tràn đầy cả boong tàu.
Mà những người khác trở về cũng đều tự lên thuyền của mình.
Sau khi chuẩn bị xong, bọn họ liền đi trước một bước, rời đi, để lại ánh mắt ngưỡng mộ của những người khác.
Bọn họ còn một đống thuyền giấu ở cảng tránh gió, từ bến tàu lái ra ngoài rồi, bọn họ trước hết hướng cảng tránh gió đi, đưa từng thuyền của mình ra hết.
Diệp Diệu Đông có nhiều người, căn bản không sợ không ai lái thuyền, tùy tiện phân mấy người đi là được.
10 chiếc thuyền gỗ nhỏ hiện tại trên mặt biển không tiện mang lên thuyền lớn, hắn trực tiếp buộc vào sau tàu đánh cá, mặc dù tốc độ chạy sẽ chậm lại, nhưng vấn đề không lớn.
Dù sao mấy thuyền đánh cá khác tốc độ vốn cũng không theo kịp Đông Thăng hào của hắn, cứ cùng tốc độ của họ mà đi.
Chuyến này trở về, ngoài thuyền đánh cá của hắn ra, còn có thuyền của anh cả, anh hai, và mấy người bạn từ nhỏ, ngoài ra còn có mấy người cùng kiếm được tiền, như A Sinh ca, hai người anh họ, và hai người trong thôn có thuyền, trong các thôn khác cũng có hai chiếc thuyền đi cùng.
Mọi người đều rất tin phục hắn, đã hắn nói về thì mọi người cũng về thôi, cũng có người năm ngoái chưa từng tới, năm nay theo tới kiếm được mấy ngàn đồng cũng rất thỏa mãn, không muốn mạo hiểm nữa.
Hai người anh họ thuê thuyền của hắn và cha hắn không muốn về, nói là chưa kiếm được tiền, hắn cũng để bọn họ ở lại.
Dù sao thuyền đánh cá cho nhóm bọn họ thuê, chính bọn họ quyết định, hắn dù sao là thu tiền thuê, đâu có muốn bọn họ đi mạo hiểm, họ càng kiếm nhiều thì hắn đương nhiên càng có nhiều tiền hơn.
"Đông... Đông ca... Ngươi ngươi ngươi có... mấy... chiếc... thuyền?"
Diệp Diệu Đông đứng trên biển đón gió, Trần Thạch nhìn cả đống thuyền đánh cá, tò mò hỏi.
"Mấy chiếc? Để ta đếm xem nào."
Mắt hắn nhìn trời, ngẩng đầu ngắm sao.
Trong xưởng trước đó định 7 chiếc, nhận được 2 chiếc, 1 chiếc cho thuê đi, còn một chiếc số 002 hiện đang ở sau đuôi, trong xưởng còn thiếu 5 chiếc.
Trong nhà vốn có 3 chiếc, lần lượt cho A Sinh ca, anh cả, hai anh họ thuê, cái này là 10 chiếc.
Còn có đằng sau, bắt được 110 ngàn cân cá ướp đầu to, sau khi bán xong thì bị để ý, ở trên biển cùng Bội Thu hào gặp cướp đường, dùng thuyền đánh cá va hai chiếc kia, sau đó mỗi người một nửa một chiếc thuyền, chiếc kia bị đánh số 011.
Chiếc thuyền cũ của cha hắn cũng cho một người anh họ thuê, nhưng chiếc kia không tính của hắn nên không được đánh số.
Mà trong xưởng bây giờ còn một chiếc thuyền thu hoạch 34 mét (m) chưa đến tay, phải chờ sang năm, hắn cùng anh cả, anh hai góp vốn một chiếc thuyền lớn cũng phải sang năm.
Cùng A Chính nho nhỏ và A Quang, bốn người góp vốn hai chiếc, cũng phải cuối năm mới có.
Tính ra là bao nhiêu chiếc? Toàn là thuyền cả.
"Mấy chiếc thuyền nhỏ này không đáng nói, trong tay hiện giờ thêm mấy chiếc vừa mua, chắc là khoảng 10 chiếc."
"Vậy... mấy... thuyền...này..."
"Ngươi muốn à?"
Hắn gật gật đầu, "Cho... cha ta..."
"Được, cho ngươi thuê một chiếc, nhưng ngươi phải nói rõ quy tắc với người nhà, nếu không tuân thủ quy tắc, ta sẽ trực tiếp thu hồi."
Trần Thạch vui vẻ gật gật đầu.
"Thuyền gỗ nhỏ có muốn không? Giảm 20% bán một chiếc cho ngươi, ngươi cũng biết đây toàn thuyền mới, cũng mới đưa xuống sử dụng chưa đến một tháng."
Trần Thạch cười lắc đầu, "Không... đủ..."
Hắn vốn định phát lương xong sẽ hỏi xem mọi người có ai muốn mua không, sau nghĩ lại, tiền lương vừa nhận chưa kịp nóng đã bị hắn thu lại, vẫn phải kiếm tiền, không được tốt cho lắm.
Thôi cứ đợi về nhà rồi nói, để bọn họ tìm các bà các mẹ trong nhà thương lượng rồi bán.
Giờ Trần Thạch đã hỏi đến rồi, hắn cũng tiện thể nói luôn với mọi người.
"Thúc bá các huynh đệ, chỗ ta có 10 chiếc thuyền gỗ nhỏ, đợi về định bán đi 7 chiếc, mọi người chuyến này đã vất vả cùng ta xông pha, nếu như các ngươi muốn mua thì ta sẽ giảm 20% ưu tiên bán cho các ngươi."
Có người ngạc nhiên, có người vui vẻ ra mặt, có người lộ vẻ động lòng, có người thì một mặt xoắn xuýt.
Hắn nói tiếp: "Cũng đừng vội, ta chỉ nói trước vậy thôi, đợi đến nhà rồi bán."
Mọi người xôn xao, bắt đầu bàn luận, ai cũng nói mua một chiếc thuyền cũng lời, tự làm một mình...
Diệp Diệu Đông lại quay đầu nói với Trần Thạch: "Ngươi cũng hiếu thuận đấy, một hai năm nay cũng kiếm được không ít, còn nhớ đến mua cho cha một chiếc."
Trần Thạch cười gãi đầu, "Ta... ta hiện... trong nhà... lợi lợi lợi hại..."
"Có thể tích lũy tiền cưới vợ rồi."
Hắn cười ngốc một tràng.
"Ngủ một lát đi, ta cũng muốn đi ngủ."
Dù sao có cha hắn lái thuyền, hắn cũng không có việc gì, tối nay trời yên biển lặng.
Buồng nhỏ trên tàu khá ngột ngạt, không có gió, trừ Diệp Diệu Đông, ai cũng chỉ muốn về nhà, không sao tĩnh tâm được, cũng không nằm được, ai nấy đều nằm trên boong tàu hóng gió, ngắm sao, vui vẻ nói chuyện phiếm.
Màn đêm cũng dần trôi, chút chút một kéo ra, khi trời dần sáng, mọi người càng không ngủ được, cả đám ngồi xuống đánh bài.
Diệp Diệu Đông nửa ngủ nửa tỉnh, đến lúc hừng đông cũng dậy ra hóng gió.
Sau khi trời sáng, trên biển cũng thường thấy rải rác sứa, bây giờ cũng là mùa sứa, dù có vớt ở rãnh biển không còn gì, thì ở gần trên mặt biển vớt cũng có thu hoạch khá.
"Mới sáng sớm, đã thấy nhiều sứa..."
"Hình như chúng ta đi xa lắm, không thấy thuyền đánh cá nào cả..."
"Bão mấy ngày như vậy, tiếng gió truyền đi chắc cũng xa hơn, thuyền đánh cá quanh các thành trấn chắc đều chạy hết về phía rãnh biển rồi."
"Vừa nãy chúng ta cũng thấy mấy thuyền đánh cá đi qua, rõ ràng gần đó có sứa trôi lềnh bềnh, người ta không thèm ngó tới, cứ thế mà chạy, chắc đều đi rãnh biển, không thèm mấy mẻ lưới rời trên biển này."
"Có khả năng..."
Diệp Diệu Đông chống cằm suy nghĩ, mặc dù đã có phương án đối phó được đưa ra, nhưng vẫn chưa bắt đầu thực thi.
Đến lúc thực sự thi hành, phát thẻ, chắc phải nửa tháng nữa, hiện tại khoảng thời gian này vẫn còn hỗn loạn.
"Nấu cơm thôi, đừng quan tâm người khác làm gì, dù sao chúng ta về rồi."
"Chúng ta thấy tiếc, đám sứa này không ai vớt."
"Không tiếc đâu, nên kiếm tiền đã kiếm đủ."
"A Đông chuyến này kiếm được bao nhiêu tiền vậy?"
"Ngươi đoán xem!"
Diệp Diệu Đông bỏ lại đám người đang suy đoán, lên khoang lái tìm cha mình, chuẩn bị tiếp ca.
Mọi người là như thế, giản dị tự nhiên, ông chủ kiếm được bao nhiêu, trực tiếp mở miệng là hỏi.
Mười mấy chiếc thuyền một đường chạy, Bội Thu hào ở phía trước mở đường, những thuyền đánh cá khác cứ bám ở phía sau, cũng không cần nghĩ đường làm gì.
Một nhóm lớn thuyền đánh cá chạy nhanh trên biển, như bức tranh sơn dầu chuyển động, từ tối đến xế chiều họ mới đến được huyện thành.
Diệp Diệu Đông nửa đường thương lượng với Bội Thu hào, hắn chuẩn bị đưa hết số thuyền mới mua đến xưởng đóng tàu để tân trang lại một lượt, tiện thể đánh số hiệu cho thuyền của hắn.
Cũng là vì trước đó khi Trần Thạch ở trên thuyền hỏi hắn có mấy chiếc thuyền, muốn thuê một chiếc cho cha già và huynh đệ, hắn phải suy nghĩ cả nửa ngày mới đếm rõ ràng được.
Nghĩ đi nghĩ lại, muốn đưa những chiếc thuyền mới này đi sơn phết đánh số, đến lúc đó cho thuê, có số hiệu sẽ dễ biết chiếc thuyền nào là do ai thuê, không có số hiệu sẽ dễ nhập nhằng lung tung.
Dù sao hiện tại hắn có quá nhiều thuyền, riêng thuyền lưới kéo không đã có 17 chiếc, có thể đánh số đến 17 rồi.
Bùi phụ cũng không ý kiến, mang thuyền vừa mua đi tân trang lại cũng tốt.
Các thuyền đánh cá khác lặng lẽ đi theo sau bọn họ, đương nhiên là đều nghe theo bọn họ, họ cập bến trong huyện thì các thuyền kia cũng đi theo, rồi cũng đều làm theo đem thuyền vào xưởng đóng tàu tân trang.
"Ai da, sớm không nghĩ đến, nếu mà biết đưa thuyền đi tân trang lại, lúc đó phải mua thêm vài chiếc trên trấn."
"Nghĩ hay nhỉ, ngươi cho rằng tân trang lại thì không ai biết? Chúng ta ở đây hơn trăm người ai chả nhìn rõ, còn tưởng không lộ tiếng gió à?"
"Đúng vậy, trên thuyền của chúng ta còn có mười người ngư dân ở trên trấn, bọn họ đều biết mặt, nếu ngươi dám mua, bọn họ mà về đến nhà thì nói hết ra ngay, xem các ngươi có sống yên không? Cả đám người đi ra ngoài, mà có 15 người trở về."
Nhắc đến đây, mọi người không khỏi thở dài.
Hơn trăm người mang hùng tâm tráng chí đi kiếm tiền lớn, cuối cùng kết cục chỉ có 15 người trở về, đến thuyền cũng không có, có thể nói là thảm bại tan tác.
Mà trên trấn mười người này vốn dĩ vì sắp về đến nhà nên tâm trạng đang kích động bỗng trở nên im lặng, mặt mày nặng nề. Đến giờ bọn họ vẫn không dám gọi điện thoại về, căn bản không biết phải ăn nói thế nào.
Mọi người đều đã sớm gọi điện thoại về báo là hôm nay sẽ về nhà, chỉ trừ 15 người bọn họ. Bọn họ đều không thể chịu được việc các gia đình khác biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi giao thuyền cho xưởng đóng tàu xong, họ lại tiếp tục lên đường.
Mãi đến khi mặt trời sắp xuống núi, mọi người mới nhìn thấy thị trấn quen thuộc.
Diệp Diệu Đông đã sớm chào mọi người trước, bên hắn cần phải cập bờ ở trên trấn trước, các thuyền đánh cá khác cứ về thẳng thôn, không cần đợi hắn, dù sao cũng đã đến địa phận nhà mình rồi.
Trên trấn ai nấy mặt mày nặng trĩu, cuối cùng cũng về đến nhà.
Khi Đông Thăng hào vừa cập bến, đã có người quen ngạc nhiên vui mừng nhìn đám người xuống thuyền, vội vàng kéo lấy họ hỏi han đủ điều. Có người tò mò quay đầu nhìn Đông Thăng hào, cảm thấy có gì đó không đúng.
"Ơ, sao các cậu lại đi thuyền của người khác về?"
"Những người khác đâu? Sao chỉ có các cậu về? Còn thuyền nữa?"
"Kiếm được bao nhiêu tiền? Không phải nói đi hai ba tháng sao? Sao chưa đầy một tháng đã về rồi?"
Diệp Diệu Đông không để ý đến họ, sau khi tất cả mọi người xuống thuyền, hắn liền lập tức lái thuyền đánh cá rời bờ, chạy về trước.
Từ trên trấn chạy về thôn phải mất hơn nửa tiếng nữa, đám người đi thuyền ai nấy đều dựa vào mạn thuyền, chỉ đợi về đến thôn.
Họ chỉ bị các thuyền khác bỏ lại phía sau khoảng mười mấy phút.
Khi họ nhìn thấy thôn, người dân đã đổ ra bờ biển, kín người cùng thuyền.
Chuyến ra khơi này, hơn nửa số thanh niên trai tráng trong thôn đã đi, nhà nào cũng có thân bằng quyến thuộc, cả bờ biển đều chật ních người.
"Cuối cùng cũng về đến nhà..."
"Ha ha, nhiều người ra đón quá, nhìn thật náo nhiệt..."
"Đi cùng A Đông quả là tốt, kiếm được tiền mà còn được về nhà sớm, không phải lo lắng thấp thỏm ở ngoài kia."
Còn một đoạn ngắn nữa, mọi người đứng trên thuyền đánh cá đã vẫy tay về phía bờ.
Người trên bờ cũng kích động vẫy tay đáp lại.
Diệp Diệu Đông lái Đông Thăng hào đến cạnh Bội Thu hào, cùng nhau thả neo giữa biển, em trai anh đã sớm chuẩn bị xong, chèo thuyền nhỏ đến đón anh, lúc này đang là lúc triều lên.
Anh cười hỏi: "Trong nhà vẫn ổn chứ?"
"Đều ổn, trong thôn dạo này yên ắng lắm, đến chuyện bát quái cũng ít."
"Buộc thuyền nhỏ vào sau thuyền đánh cá của các anh, kéo vào bờ đi."
Lúc này ai nấy cũng chỉ mong về nhà, không ai có tâm trạng từ từ chèo thuyền vào bờ, chi bằng cứ kéo một thể, đi cho nhanh.
Trên bờ người đông nghịt, ai cũng quây quần bên cạnh người thân của mình để nói chuyện. Chỉ còn thuyền của họ về muộn nhất, nhiều người đi lần đầu nên mọi người quan tâm một cách khác thường.
"Sao lại chỉ có mấy thuyền của các cậu về, các thuyền khác đâu?"
"Đúng đấy, sao các thuyền khác không về? Còn tưởng mọi người về cùng nhau chứ."
"Nghe người ta nói chuyến này có chuyện, đã xảy ra chuyện gì vậy? Những người khác không về có phải gặp chuyện gì rồi không?"
"Không phải chứ? Thật sự có chuyện?"
Một ngày trước khi về, mọi người đều thay phiên gọi điện thoại về nhà báo tin, cũng nói sơ qua tình hình gần đây, nhưng chỉ nói là gần đây có bão, không dám trực tiếp nói bị bắt tù trên điện thoại.
Đây là chuyện lớn, nói ra cả làng không thể nào bình tĩnh được.
Cho nên lúc này người dân trên bến tàu vẫn đang hỏi, không hiểu tại sao chỉ có mấy thuyền của họ về mà những thuyền khác thì không.
Mọi người cũng không biết phải nói sao, dù sao chuyện này nói ra cũng dài dòng, lại còn nhiều ngày như vậy nữa.
Mẹ Diệp cũng kéo họ lại hỏi cùng một câu.
Ba Diệp mặt mày xấu hổ, chẳng dám hé răng, chỉ nói: "Đợi về rồi hãy nói, ở ngoài này không tiện nói."
"Sao lại không tiện nói? Những người khác không về thì có gì không tiện nói?"
Đương nhiên là vì mất mặt, ở ngoài không dám nói.
Những người khác cũng đều trả lời qua loa cho xong, nhiều lắm chỉ nói là họ còn muốn ở lại kiếm tiền, không nỡ về.
"Vậy tại sao người ta đều ở lại kiếm tiền mà các cậu lại muốn về sớm?"
"Mới bảo chuyến này có chuyện đó."
"Chuyện gì vậy?"
Ba Diệp bị hỏi đến nỗi nổi cáu, bỏ đi thẳng về nhà, mặc kệ họ.
Diệp Diệu Đông cũng nói: "Về rồi hãy nói, đi thuyền cả ngày mệt muốn chết, đợi về nhà rồi nói. Mấy đồ trên thuyền cứ để mai dọn, giờ không phải lúc."
Mọi người đều rất ăn ý hiểu ý nhau.
Bị bắt đi thì đều sợ mất mặt, không ai dám hé răng nửa lời. Còn người không bị bắt thì cực kỳ nể tình, không hề khơi ra chuyện này trước mặt nhiều người.
"Về nhà rồi hãy nói, mệt chết đói rồi."
"Nói một hai lần không xong, về rồi sẽ kể."
Ai nấy đều tò mò, nhưng cũng chỉ có thể theo về trước rồi hẵng hay, nhưng trên đường đi thì xì xào bàn tán không ngớt, lòng hiếu kỳ đều tăng lên gấp bội.
"Có phải những người kia chết hết rồi không về được không?"
"Ta nhổ vào... Miệng quạ đen, nói vớ vẩn gì vậy? Nói nữa ta xé rách mồm ngươi."
"Vậy sao mười ngày nửa tháng cũng không thấy gọi điện thoại về? Mấy người về đây thì chẳng hề nhắc đến chuyện gì?"
"Chắc chắn có chuyện gì xảy ra rồi, không thì sao một nửa về mà một nửa không về?"
"Không phải bảo họ còn ở lại kiếm tiền sao? Bọn họ về trước làm sao mà chết nhiều người được?"
"Chút nữa thì biết ngay..."
Diệp Diệu Đông cau mày.
Trong đầu những người khác đều im lặng lại, tuy không có nhiều người chết như vậy, nhưng có nhiều người bị bắt không thể ra được thì có, chỉ là không biết liệu đó có phải là người trong làng họ hay không.
Ở trên trấn bây giờ chắc chắn đã làm ầm ĩ cả lên rồi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận