Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 264: Trái ổi(1)

Chương 264: Trái ổi(1)Chương 264: Trái ổi(1)
Ba người đi đến ngã ba đường thì tách ra về nhà mỗi người.
Diệp Diệu Đông về nhà, sau khi tháo lưới đất xong, đưa hóa đơn hàng cho Lâm Tú Thanh, cá đưa cho mẹ xử lý, nghe bà than thở phí phạm, còn để lại tôm sú ăn...
Anh lật đật đẩy xe đi luôn, khỏi phải nghe bà cằn nhằn mãi, người không ở trước mặt thì nói vài câu rồi thôi, còn ở trước mặt có thể nói đến tối.
Vừa ra khỏi cửa đã gặp A Quang?
"Mày đi đâu thế? Thùng gì lớn vậy?"
A Quang ngạc nhiên nhìn anh: "Mày về bao giờ vậy?"
"Hồi chiều, thùng gì đấy?"
"Cá khoai, tặng mày một hộp để phơi cá khô."
Đến lượt Diệp Diệu Đông ngạc nhiên: "Nhà mày không bỏ lưới cá khoai nữa à?"
Anh vừa nói vừa giúp cầm một đầu: "Mang vào cửa sau, để sân sau mổ."
"Đâu có, bây giờ cá khoai rẻ rề, tao no căng bụng rồi cũng không đi kéo cá khoai đâu. Hôm nay bạn bè của cha tao cho hai thùng xốp, mốt ăn chay rồi, nhà tao khô phơi không hết, bèn mang một thùng cho nhà mày phơi."
Nghe thấy vậy, mẹ Diệp đang mổ cá ở cửa sau, cũng vội cười lễ phép: "Sao lại tặng cả thùng lớn thế? Tối từ từ mổ, mượn thêm vài cây tre dài phơi là được rồi mà."
"Đừng nhìn nhiều thế, cả thùng 50 cân mua về chỉ 1 tệ, 1 cân chỉ hai hào, rẻ mạt quá, nhà con giữ lại một thùng, thùng này cho nhà bác."
"Ừ được được..."
Mẹ Diệp vui mừng cười tươi, rồi gọi cả ba con dâu và Diệp Tuệ Mỹ ra cùng mổ, chứ một mình bà mổ cả thùng lớn thế cũng không xong trước khi trời tối.
A Quang lén nhìn Diệp Tuệ Mỹ hai cái, Diệp Diệu Đông liền che tâm nhìn của anh ta, vỗ vai kéo ra ngoài: "Hôm nay không đi kéo lưới à? Ra ngoài nói chuyện đi." A Quang miễn cưỡng bị anh lôi ra ngoài, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, ánh mắt như nói: Đệt, sao mày không ở nhà vợ thêm vài ngày nữa hả?
Diệp Diệu Đông bẻ cằm anh ta lại: "Đi đường phải nhìn phía trước, lớn rồi mà còn phải dạy à?"
"Chết mẹ mày đi, mày về sớm thế?"
"Tao không về sớm thì thành nhà mày rồi đấy."
"Đâu có?"
Diệp Diệu Đông nhìn chằm chằm anh ta: "Nhìn mặt mày đi, vẻ mặt lúng túng kia, hai ngày nay chắc chắn đã tới nhà tao nhiều lần rồi nhỉ?"
"Thôi thôi, tao về giúp mổ cá đây." A Quang giật vai để anh buông tay ra.
"Sao mày không ở lại luôn giúp tao mổ cá?"
"Mày bảo tao đừng ở lâu mà?”
"Hừ hừ, mày tự biết điều là tốt rồi! Biến đi!"
"Qua cầu rút ván!"
Diệp Diệu Đông chờ anh ta đi xa mới vào nói với mẹ một tiếng, anh ra bến trả xe đẩy, đồng thời chờ cha ở đó, bảo bà cứ ở nhà mổ cá, khỏi phải ra bến.
Ngày mai là rằm rồi, hôm nay thủy triều lớn chắc khoảng 5 giờ 10 phút là rút cạn, thuyền cá nhất định phải vào trước 5 giờ.
Bây giờ 4 giờ rồi, anh kiên nhẫn ngồi đợi.
Quả nhiên, đợi không bao lâu, thuyền của cha anh đã vào bến.
Cha Diệp thấy anh liền hỏi: "Về bao giờ vậy? Có thu hàng trong lưới đất chưa? Cha cứ tưởng con chưa về, định lát qua thu giúp cho."
"Thôi đừng nhắc nữa, con về nhà hồi 11 giờ, 12 giờ ra biển thu lưới, kết quả phát hiện bị ăn trộm hai hàng."
"Hả, ai vô lương tâm vậy?” "Thôi kệ, nâng hàng xuống đã." Diệp Diệu Đông thấy cá đã phân loại trên thuyền nên nói tiếp: 'Hôm nay thu hoạch không tệ ha, cả rổ to tôm càng, còn khá nhiều tôm nhỏ nữa."
Hai cha con cùng nâng hàng xuống, cha Diệp cười nói: "Hai ngày nay toàn tôm, chỗ khác cũng thế."
"Hôm nay con cũng thu được nhiều tôm sú trong lưới đất."
"Vậy chắc có thể bán được giá tốt."
"ừ"
Không lâu sau khi thuyền nhà họ cập bờ, nhiều thuyền khác cũng vào bờ, cha Diệp xuống hàng xong liền sai hai đứa con đẩy xe về, lưới cá vừa hỏng, vừa hay lợi dụng những ngày cấm đánh bắt đem về vá.
Ông bán xong hàng rồi đứng đợi, xem hàng người khác có nhiều không.
Kết quả không ai bằng ông, mọi người còn khen ông giỏi, rất biết kéo lưới, khen nhà họ ngày càng thịnh vượng, xây được vài nhà, còn hỏi con gái ông sẽ chọn nhà nào...
Nghe một tràng lời hay, tâm trạng ông rất tốt, khi xe đẩy tới, ông chất lưới lên rồi mới về.
Lúc này mẹ Diệp và mọi người vẫn đang mổ và phơi cá khoai, cha Diệp thấy vậy liền cười nói: "Cá khoai ở đâu ra thế? Nhiều quá vậy? Nghe nói gần đây cá khoai rẻ lắm, phơi khô làm cá khô cũng được. Mấy ngày nay đều là gió bắc, có nắng, phơi ngày mai chắc khô rồi, cất đi, đợi sau khi tổ mẹ tuần tra biển xong, lấy ra xào với cần tây ăn cơm."
"A Quang mang tới cả thùng, nói người khác tặng hai thùng nhà họ, họ mổ không hết, cũng không có tre dài để phơi."
"Thanh niên này gần đây có vẻ siêng năng, chân thành, tiếc là nhà nó cũng có những thứ nhà mình, chứ không thì gửi quà cho nhà nó, chứ cứ nhận hoài cũng ngại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận