Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1194: Vạn vật đều có linh (length: 26872)

"Cái này còn nhìn cái gì? Tất cả đều là hà a?" Diệp phụ không rõ lắm, đi theo sau hắn, nhìn về phía bụng cá.
"Ngươi lại nhìn kỹ một chút xem."
Người bên cạnh cũng không hiểu hắn nói gì, chỉ có thể đi theo hắn tới nhìn một cái.
Lúc này, khi thủy triều rút đi, xung quanh đã tụ tập càng lúc càng nhiều người, ai nấy đều kinh ngạc tột độ.
Cả đời cũng khó mà nhìn thấy con cá voi lớn như vậy, qua lần này là không còn cơ hội khác.
Việc này đối với các thôn dân xung quanh cũng là một tin tức hiếm có.
Sống ở ven biển dù không phải ngư dân, nhưng cũng là dân làng ven biển, đối với biển cả đặc biệt quen thuộc và nhiệt tình.
Hơn nửa số người vây quanh cá voi xám chỉ trỏ, bàn tán không ngớt, kinh ngạc thán phục liên tục.
"Con cá này còn lớn hơn cả xe, cái này phải bán bao nhiêu tiền đây?"
"Cũng phải xem có người nào mua không, con cá lớn như vậy, cân cũng không dễ mà cân..."
"Cả đời chưa từng thấy con cá nào to đến thế này, cái lớp hà và vỏ hàu trên mình nó cũng nhiều quá nhỉ?"
Bọn họ lại chen đến gần bụng cá voi xám, gạt đám đông đang xúm lại ra.
"Nhường một chút, nhường một chút, con cá này là chúng tôi bắt được."
"Nhường một chút, để chủ thuyền của chúng tôi vào đã..."
Diệp phụ vất vả chen vào, phàn nàn: "Sao tự dưng nhiều người thế này?"
Có người chèo thuyền hỏi: "A Đông gọi điện thoại chưa, gọi cho công an hay là bên cục hải dương học rồi? Người ta khi nào thì tới?"
"Chưa có, phải xác nhận lại xem sao, đưa bao tay trên tay ngươi cho ta cái."
Người chèo thuyền hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn cởi bao tay đưa cho hắn.
Diệp Diệu Đông vừa đeo bao tay vừa hỏi hai lão già bên cạnh: "Có phát hiện gì không?"
"Cái gì?" Diệp phụ ngơ ngác hỏi.
Bùi phụ thì có chút không chắc chắn, cau mày, do dự nói: "Cái bụng nó..."
"Bụng sao?" Diệp phụ vẫn chưa hiểu.
Diệp Diệu Đông trong lòng thở dài, cha hắn quả thật không chú ý đến lời của Bùi phụ chút nào.
"Không cảm thấy bụng nó hơi lớn à?"
"Thì đúng là...Chỉ nhìn lớp hà trên bụng nó, ta cứ nghĩ bụng cá to thế này là bình thường, chẳng lẽ không bình thường à?"
Bùi phụ nhíu mày: "Ngươi nghĩ trong bụng nó có con?"
"Ừm, cá voi là động vật có vú, cái bụng này hơi lớn, có chút không hợp lẽ thường, bất quá cũng chưa chắc, vừa nãy trên tay không có bao tay, bụng nó lại toàn hà, không sờ được, ta sờ một chút xem."
Bụng xác thực có mềm hơn một chút, nhưng hắn sờ soạng hồi lâu, cũng không thấy gì khác.
"Sao? Sờ được con à?"
"Ây, khả năng có hạn, không sinh em bé bao giờ, khả năng hơi kém, mấy người thử xem, ta lên bờ gọi điện thoại đây, mọi người trông coi chỗ này nhé, đừng để ai cướp mất."
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa cởi bao tay, ném cho cha hắn.
Diệp phụ nhận bao tay: "Ta cũng không sinh em bé bao giờ, sao lại bị cướp mất được, bọn ta nhiều người thế này cơ mà."
"Ừm."
"Sờ thử đi, xem có phải trong bụng có con không?" Bùi phụ giục Diệp phụ: "Cái này cả nửa ngày rồi, có con cũng khó sống sót."
"Cái này sờ ra được cái gì chứ? Ai biết cá voi có thai thì nó sẽ ra sao? Nếu mà sờ ra được thì ta thành bà đỡ chắc?"
Diệp phụ vừa nghĩ vớ vẩn vừa đưa tay sờ bụng cá voi xám.
"Chả sờ được gì cả, toàn là hà thôi, sờ ra cái gì được chứ..."
Bùi phụ thấy hắn chậm chạp, sốt ruột, thấy người chèo thuyền bên cạnh cũng bắt chước Diệp phụ, đưa tay mò mẫm bèn kéo qua.
"Đưa bao tay cho ta, ta thử một chút, sờ thử xem..."
Khi thủy triều càng lúc càng rút, người vây quanh cũng ngày càng nhiều, có người hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy bên này đông người liền xúm lại xem.
Càng chỗ nào náo nhiệt càng đông người.
Diệp Diệu Đông đi gọi điện thoại rồi trở lại cũng mất một tiếng, đã không thể chen vào nổi.
Trong ba lớp người chen chúc, đông nghịt, có người còn tự mang ghế dài từ nhà ra, đứng lên trên nhìn, làm hắn chút nữa trợn tròn mắt, xem kịch hắn có thể hiểu, xem náo nhiệt mà cũng có người mang ghế.
Hơn nữa lại là ghế dài, một đầu dựng một loạt, làm cho người ta muốn chen vào cũng không chen được.
Hắn chỉ còn cách vừa hô vừa chen, mà chỉ nhận toàn tiếng mắng, chen mãi không vào.
"Mẹ nó, rõ ràng là mình khổ cực lắm mới mang được nó về, mà giờ mình còn không vào được..."
Hắn run run lớp áo bông trên người, chạy đi chạy lại đến cả người đổ mồ hôi, lại vẫn không chen vào được, đành đứng ở bên ngoài chờ vậy.
Tiếng bàn tán xung quanh không ngớt, người không nhìn thấy thì vểnh tai nghe, người nhìn thấy thì hớn hở kể.
Hắn cũng đi theo nghe ngóng, tiện thể ngó xem đám đông.
Rõ ràng hắn chỉ gọi điện thoại cho cục trưởng Trần của cục hải dương học, nhưng cục cảnh sát biển lại đến trước, cũng không biết là do cục cảnh sát biển gần hơn, hay là do tin đồn lan đến đó.
Đợi hai tiếng đồng hồ, liền thấy một đám người mặc đồng phục chạy xuống từ trên bờ.
Họ vừa đến gần liền quát lớn để mọi người lùi về sau.
Diệp Diệu Đông cũng tranh thủ đứng lên, không cần biết người đến là ai, dù sao đám đông đều tự động tránh đường cho họ, mà hắn cũng có thể nhân cơ hội đó mà chen vào.
Chẳng mấy chốc, dây giới tuyến được giăng lên, hắn cũng nhân lúc đám người mặc đồng phục chen lên phía trước.
"Ai là người đầu tiên phát hiện..."
"Bọn tôi..."
"Là chúng tôi kéo từ ngoài biển về..."
Bọn họ đồng loạt giơ tay trả lời.
Người của cục cảnh sát biển nhìn đám ngư dân giơ tay, hỏi ai là chủ thuyền, người ta đáp lời, mọi người liền đều chỉ về phía Diệp Diệu Đông đang ở đằng sau.
Những người kia cũng quay đầu lại hỏi han Diệp Diệu Đông.
Diệp Diệu Đông lúc này mới có thể miễn cưỡng đứng ở hàng đầu.
Hắn thuật lại toàn bộ quá trình phát hiện, nguyên nhân, diễn biến và kết quả con cá voi này.
"Thưa đồng chí, theo kinh nghiệm của tôi, tôi thấy bụng con cá voi xám này có con, với cả nó vừa mới chết tầm mười mấy tiếng thôi, giờ mà gọi bác sĩ đến mổ cho nó, may ra con của nó còn sống được."
"Có con?" Người hỏi có chút ngạc nhiên.
"Đúng, bụng nó phình to thế kia, tôi nghĩ chắc là có con, bây giờ phải tranh thủ thời gian lấy nó ra, không thì để lâu không sống được đâu."
"Các anh kéo nó một đoạn đường dài như vậy, dù có con thì còn sống được à?"
"Cái đó thì khó nói lắm, con cá voi này to như vậy, đẻ con chắc cũng dài mấy mét (m), có sống được không thì phải xẻ bụng mới biết."
"Chỉ là một con cá thôi mà...đợi lát nữa đã..."
Người hỏi đi trước trao đổi với những người mặc đồng phục xung quanh.
Diệp Diệu Đông cũng đi đến chỗ của người nhà, cằn nhằn: "Đông người quá, ta chen mãi không lọt, ngồi bờ biển đợi nãy giờ luôn."
Diệp phụ hiếu kỳ hỏi: "Sao không thấy lãnh đạo nào nhỉ?"
Tiểu Ngũ hỏi: "Đồng phục cũng khác nhau nữa, hồi trước đi lĩnh thưởng gặp bên cục hải dương học đâu có mặc đồng phục thế này, những người này từ đâu ra vậy?"
"Không biết từ đâu ra nữa, bọn này nói là bên cục cảnh sát biển, dù sao người ta mặc đồng phục, hỏi gì mình cứ nói đó là được, cứ đợi một lát nữa xem sao, mình gọi cho cục hải dương học rồi, chắc họ cũng sắp đến."
Bùi phụ hỏi: "Bác sĩ là khám cho người, xẻ con cá này được sao?"
"Được chứ? Dù gì cũng chỉ là xẻ bụng thôi mà, cá cũng chết rồi, đâu phải là người, chắc không có áp lực gì."
Hắn cảm thấy, nếu có dao thì hắn cũng làm được.
"Ngươi đã bàn giao hết chưa?"
"Rồi, cứ đợi xem."
Mấy người mặc đồng phục xì xào bàn tán, không nói làm gì, hỏi cũng không ai trả lời, họ cũng chỉ biết chờ đợi.
Mãi cho đến gần giữa trưa, lại có một đội người chạy đến, hét lớn bảo đám đông dạt ra, Diệp Diệu Đông và mọi người mới nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Cục trưởng Trần đến rồi."
Cục trưởng Trần vừa chen vào đã bắt tay chào hỏi những người của cục cảnh sát biển, rồi hỏi qua tình hình trước mắt, mới quay sang nhìn Diệp Diệu Đông và mọi người.
"Tốt nhất là trong bụng nó có con, không thì cái mặt mo của ta lại mất hết thể diện, ta đã cược nên mới đem theo quân y tới đó, mà không biết có dùng được không nữa."
Diệp Diệu Đông cười tươi chen đến cạnh ông: "Có 70-80% khả năng có, không biết bây giờ mổ ra thì nó có còn sống được không thôi."
"Vậy tranh thủ đi, để quân y khám trước đã, rồi ta vừa xem xét vừa tìm hiểu tình hình."
Một đồng chí cảnh sát biển cười nói: "Thì ra ông có chuẩn bị từ trước, còn mang theo cả quân y nữa chứ."
"Do đồng chí Diệp Diệu Đông gọi điện thông báo, nên tôi mới mang quân y đến, mà đồng chí Diệp Diệu Đông cậu biết không, mấy hôm trước vừa lên báo đó, vụ mò được thiết bị gián điệp nước ngoài ấy, cả thuyền của cậu còn được thành phố khen thưởng nữa, hôm nay lại ghê gớm, còn kéo về một con cá voi nữa chứ."
Những người mặc đồng phục xung quanh đều kinh ngạc nhìn anh.
"Là cậu ấy à..."
Diệp Diệu Đông chỉ cười ha ha ở một bên.
Người khác cũng thẳng lưng, cảm thấy mình cũng được thơm lây.
Cục trưởng Trần rảnh rỗi không có việc gì, nhìn quân y loay hoay con cá kia, rồi cũng cười nói khoác với những người khác về Diệp Diệu Đông.
"Đừng nhìn cậu thanh niên này tuổi trẻ vậy chứ, giỏi giang lắm đấy, còn trẻ mà đã là chủ mấy chiếc tàu rồi, giỏi cực kỳ luôn, trước đây còn mò được cả ngư lôi thời kháng chiến..."
"Giỏi vậy á?"
"Thấy chưa, ba con tàu lớn trước mặt đó đều có phần của cậu ấy đó, cậu thấy nhà ai mà thanh niên chưa đến 30 tuổi mà đã có nhiều tàu như vậy không?"
"Cái này đúng là..."
Cục trưởng Trần vừa nói chuyện náo nhiệt, vừa tập trung tinh thần nhìn quân y cầm dao mổ bụng cá voi.
"Người thì có người khám, giờ cá thì khám kiểu gì không biết nữa?"
"Một con cá mà còn cần mời quân y, ta vừa mới còn đi gọi điện thoại, tính trực tiếp thu xếp xe kéo về hỏi lại lãnh đạo phải làm sao."
"Con cá voi to lớn như vậy mà có thể dạt vào bờ cũng không phải dễ dàng, viện nghiên cứu rất cần cái loại sinh vật biển vừa nổi danh vừa lớn thế này. . ."
"Đầu cá voi này trên người sao mà lắm hà vậy. . ."
"Đồng chí Diệp Diệu Đông nói chắc là vì mấy cái con hà này mà chết."
Diệp Diệu Đông gật đầu nói tiếp, "Đúng, cá voi bơi chậm, mà đầu cá voi xám này trong loài cá voi cũng nổi tiếng chậm chạp, đặc biệt dễ bị hà ký sinh. . ."
Hắn chỉ vào đầu cá voi xám này chậm rãi nói. . .
Mọi người đều vểnh tai lắng nghe hắn giảng, mắt nhìn chằm chằm quân y bên kia.
"Thực sự có con. . . Hình như còn sống. . ." Trung niên quân y đột nhiên lên tiếng, mọi người kinh ngạc tranh thủ lại xích lại gần nhìn.
"Thật, thấy cái đuôi. . . Hình như còn nhúc nhích một chút. . ."
"Ta cũng thấy rồi. . ."
"Thật có con! Sao ta không thấy nó động đậy gì?"
"Ui da, còn sống. . ."
Một đám người tấm tắc lấy làm lạ, Diệp Diệu Đông cũng có chút kích động, đúng là bị hắn đoán đúng.
Quân y đã mổ ra một lỗ ở bụng cá voi, rồi tiếp tục cầm dao rạch thêm, bên trong con cá voi nhỏ cũng dần dần lộ thân hình.
Diệp Diệu Đông cũng thừa cơ cầm máy ảnh đeo trên cổ chụp mấy tấm.
Cảnh tượng thế này, cả đời phỏng chừng chỉ nhìn thấy một lần.
Quân y hô to: "Các ngươi phải lấy nước biển đến, nếu không nó chết ngay, mà thôi trông nó có vẻ sắp chết đến nơi rồi."
"Cái này sao mà lấy nước biển, đưa xuống nước thì còn tạm được."
Nước triều đã rút cạn, mà hôm nay không phải ngày triều cường, mực nước cũng không thấp, dưới chân bọn họ bây giờ vẫn còn một ít nước đọng, nhưng để nước ngập qua người cá voi nhỏ thì phải ra phía trước mấy mét nữa.
"Hay là chờ mổ xong, chúng ta khiêng xuống dưới nước biển?"
"Vậy khiêng xuống đi, sắp ra rồi, giờ nó còn động đậy, lát nữa thì chẳng biết thế nào, cá mẹ chết lâu quá rồi."
Trần cục trưởng cau mày, "Vậy thì còn tốt mà kéo về, nếu không thì ở biển cũng chết luôn rồi?"
Quân y vừa mổ vừa nói: "Cũng không sai, muộn thêm một lúc nữa thì cũng gần chết, giờ mổ ra rồi cũng không biết có sống được không."
"Chết thì chết thôi chứ? Một con cá thì có sao?" Có người đứng xem nói.
"Cũng không thể nói vậy, cảm thấy đáng tiếc quá, lớn thế kia, tự nhiên lại chết."
"Tốt, ra rồi, mấy người mau lại giúp khiêng một tay. Dù là cá voi nhỏ, nhưng nó cũng dài hai mét, cỡ 50kg đấy, cẩn thận một chút, nó sắp chết rồi, chắc chỉ động đậy được mấy lần, cũng không biết sống được không."
Quân y nói xong, Diệp Diệu Đông tranh thủ gọi mấy người đến giúp khiêng.
Cá voi nhỏ vừa được mổ ra vẫn còn nhắm mắt, cái đuôi còn có thể động đậy vài lần, trên người còn dính máu, trông rất bê bết, có chút thê thảm.
"Cẩn thận chút, nhanh tay lên, mau đem xuống phía trước trong nước."
"Được. . ."
"Từ từ hướng về phía trước, chỉ cần thân nó có nhiều nước là được à?"
"Mau thả nó xuống nước. . ."
Mọi người cố gắng khiêng đến khi nước ngập đầu gối thì mới dừng lại, thả cá voi nhỏ xuống nước.
"Vậy được rồi, dù sao bị mắc cạn thì trên người nó vẫn còn nước."
Hắn sợ chậm trễ thêm thì cá voi chết ngắc ngoải.
Vừa thả xuống nước, con cá voi nhỏ liền mở mắt ra.
Diệp Diệu Đông mừng rỡ, "Vậy là cứu được rồi sao?"
"Chắc là sống được rồi?"
"Đợi xem sao đã, mới có nước mà thôi."
Người xung quanh đều đi theo họ đến, thấy một sinh linh nhỏ bé đột nhiên sống dậy, dù là một con cá, nhưng nó không phải loại cá bình thường, mọi người đều có chút cao hứng, tự nhiên nở nụ cười trên môi.
"Cá voi nhỏ này vừa sinh ra đã dài chừng hai mét rồi, thật không nhỏ."
"Ai nói không phải? Có những con cá cả đời còn không dài được đến hai mét mà con này sinh ra đã lớn vậy rồi."
"Vậy bây giờ làm sao? Nó động đậy vài cái rồi thôi, ở đây vẫn bị mắc cạn, xác định là còn sống không?"
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng đều không chắc chắn, rồi lại nhìn sang quân y, nhưng quân y cũng không biết.
Diệp Diệu Đông liền quay sang Trần cục trưởng, nói: "Cá voi nhỏ mới sinh ra chắc còn phải bú sữa."
"Còn phải bú sữa! ! !"
Mọi người đều ngạc nhiên.
"Cá mà còn phải bú sữa sao?"
"Lấy đâu ra sữa? Cá voi mẹ đã chết rồi."
"Cá voi lại còn bú sữa à?"
Diệp Diệu Đông không biết phải giải thích cho bọn họ cá voi là động vật có vú như thế nào.
Năm nay thông tin về hải dương rất ít, mọi người hiểu biết về sinh vật biển đặc biệt hạn chế, phần lớn chỉ biết vài loài phổ biến, rồi sau đó truyền miệng nhau.
Chỉ có ngư dân già là biết nhiều hơn một chút, nhưng cũng có hạn, loại sinh vật biển cỡ lớn này không phải thường xuyên nhìn thấy, dù sao thuyền đánh cá ra biển sâu cũng ít.
Trần cục trưởng cũng thấy hoang mang, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Cá voi con khi mới sinh ra rất yếu ớt, không giống như những động vật sơ sinh khác có thể di chuyển và tìm thức ăn.
Điều đó có nghĩa là cá voi mẹ phải cung cấp đủ chất dinh dưỡng để đáp ứng nhu cầu của con non mới sinh.
Nguồn thức ăn chủ yếu của cá voi con mới sinh chính là sữa của cá voi mẹ.
Diệp Diệu Đông dựa theo mấy video ngắn xem được ở kiếp trước, phổ cập kiến thức khoa học cho Trần cục trưởng nghe.
"Cá voi nhỏ này mới sinh ra không có khả năng săn mồi và di chuyển, giờ ngâm dưới nước cũng chỉ là để nó sống tạm thôi, mà nó phải bú sữa mẹ mới lớn được."
"Ấy, vẫn phải để cá voi mẹ kéo theo nó mới bơi được, nếu không cứ thả thẳng xuống biển thì cũng không sống nổi."
"Vậy phải làm sao đây?"
Diệp Diệu Đông xòe hai tay ra, hắn cũng không biết nữa, hắn chỉ cảm thấy bụng cá voi kia chắc có cá con, nên chọn cách kéo nó về xem, nếu đúng thì còn có thể cứu được một mạng.
Nếu không thì cũng không thiệt gì mấy, dù sao kéo được con cá voi lớn như vậy về cũng là lợi rồi.
Nhưng giờ cứu được rồi, lại không biết phải nuôi làm sao thì mới sống được. . .
Cá mẹ đã chết rồi, con cá voi nhỏ này có thể miễn cưỡng sống sót cũng là đã không dễ, cũng không còn cách nào bắt một con cá voi mẹ khác đến nuôi con của nó được.
"Vất vả lắm mới mổ ra còn sống được, cũng là một kỳ tích hiếm có, mà cứ để nó chết vậy sao?" Quân y có chút không nỡ, dù sao xem như anh là người đỡ đẻ cho nó.
Cá bình thường đều đẻ trứng trực tiếp ra, cái loại đẻ con này, lại còn sinh ra con cá voi nhỏ to thế này, mọi người đều là lần đầu thấy.
Diệp Diệu Đông cũng cau mày, thật vất vả mới cứu sống được.
"Bây giờ để ngâm trong nước thì chỉ có thể đảm bảo nó miễn cưỡng không chết, mà cứ mắc cạn như này không có đồ ăn thì cũng khó nói, dù sao nó to như vậy, mỗi ngày lượng hấp thụ chắc cũng rất lớn."
"Chỉ có thể là sữa mẹ?"
"Mọi người có thể xem nó như em bé con người vừa mới sinh ra, sống không thể tự lo liệu được."
Mọi người người nào người nấy nhìn nhau.
Tận mắt thấy cá voi nhỏ được sinh ra bằng cách mổ bụng, luôn cảm thấy có ý nghĩa đặc biệt, cũng không nỡ để nó chết.
"Trần cục trưởng hay là nghĩ cách xem có thể nuôi nó bằng phương pháp khoa học không?"
Trần cục trưởng vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, "Cái gì gọi là nuôi bằng phương pháp khoa học?"
"Anh gọi điện hỏi mấy chuyên gia nghiên cứu về sinh vật biển xem, có biện pháp nào không dựa vào kỹ thuật khoa học mà nuôi sống con cá voi nhỏ này không?"
"Hai con cá voi này, một con chết, một con sống, kiểu gì cũng có thể giúp ngành nghiên cứu khoa học biển Trung Quốc đóng góp được gì đó, sống được sẽ còn giá trị hơn là chết, dựa vào các biện pháp khoa học kỹ thuật chắc có thể cố gắng đảm bảo cá voi con sống được mà?"
"Nước mình có nhiều nhà khoa học, nhà hải dương học thế, còn có nhiều viện nghiên cứu như vậy, thế nào cũng có cách mà?"
"Sinh vật biển không phải rất đáng để nghiên cứu sao? Sống được thì càng có ý nghĩa, anh liên hệ hết các bên xem?"
"Vất vả lắm mới cứu được, thả nó đi mọi người cũng không nỡ đúng không? Con này mới sinh ra đã lớn vậy, hơn nữa cá voi mẹ cũng chết rồi, thả cá voi nhỏ này đi cũng không sống nổi."
Trần cục trưởng mặt đầy xoắn xuýt, "Vậy để tôi hỏi ý kiến cấp trên đã, lúc nãy nghe cậu nói qua điện thoại, thì muốn đến xem thôi, rồi liên hệ xe container đến kéo."
"Thì cũng tính là nếu có cá voi con thì hẵng hay, trực tiếp mang cái thùng chứa đến chở đi luôn là xong rồi, ai ngờ là nó lại còn phải bú sữa."
"Cũng không thể để mặc nó chết ở đây được, sống có ý nghĩa hơn chết, tôi đi gọi điện trước đã nhé."
Diệp Diệu Đông gật đầu, "Mau lên đi, một bữa không ăn là đói lả mất, cá voi con vừa sinh ra cũng yếu ớt như em bé người, không biết trụ được bao lâu đâu."
"Biết rồi, tôi đi tìm chỗ gọi điện ngay đây."
Trần cục trưởng nói xong thì kéo một người đi trước, ông ấy đi xe máy đến, ra ngoài gọi điện thoại cũng nhanh, Diệp Diệu Đông không cần cố ý đi theo.
Diệp Diệu Đông thấy cũng đã qua trưa rồi, mọi người còn đang đói bụng, bèn tìm đến Lâm Quang Viễn, đưa cho anh 50 đồng, bảo anh đi nhờ máy cày của nhị thúc anh đi mua thêm mấy món thịt về.
Mà hắn cũng phân phó hai nhóm người lên thuyền trước nấu mấy nồi cơm, nấu hai nồi canh cá.
Ở đây mấy chục người đang chờ, cũng không thể cứ để đói bụng chờ mãi được, cơm vẫn phải ăn, ai biết phải đợi đến bao lâu.
Phỏng chừng Trần cục trưởng báo cáo lên cấp trên, tầng tầng liên hệ, đợi cấp trên đưa ra quyết định còn phải đợi các kiểu.
Vòng dây cảnh giới được kéo ra xa hơn, cũng quây kín chỗ của cá voi nhỏ bên trong.
Cá voi xám nhỏ vẫn mở to đôi mắt ướt át, không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cá voi mẹ phía trước. Thân nó dán chặt xuống bãi biển, chỉ có cái đuôi khẽ đung đưa vài cái.
Mọi người đều vây quanh cá voi xám nhỏ, chỉ trỏ bàn tán.
Diệp Diệu Đông sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi người, liền tranh thủ chụp một tấm ảnh bằng máy ảnh đeo trên cổ, sau đó còn gọi người chụp ảnh chung cho hắn.
Đột nhiên cá voi xám nhỏ phát ra tiếng kêu kỳ lạ, khiến mọi người giật mình.
"Nó biết kêu kìa!"
"Chuyện bình thường mà, cá heo chẳng phải cũng biết kêu sao?"
"Cũng đúng, thân hình to lớn thế kia, kêu cũng là chuyện bình thường."
Trong lúc chờ đợi, cá voi xám nhỏ kêu lên hai tiếng.
Mọi người đều có chút khó hiểu, chỉ coi nó kêu vu vơ, rồi lại tiếp tục chỉ trỏ bàn luận về hai con cá voi xám, một lớn một nhỏ, một chết một sống.
Đợi một lúc lâu, Trần cục trưởng mới chậm rãi đến.
"Chỉ thị chưa thể truyền xuống nhanh như vậy được, trước mắt cứ phải chờ thôi, mọi người cứ ở đây trông coi đi, tôi sẽ để một người ở trước điện thoại chờ, khi nào có chỉ thị điều động thì sẽ báo ngay."
"Vậy mọi người đành phải chờ vậy."
Diệp Diệu Đông cũng nói với người của mình: "Vậy cứ chờ xem sao, chuyện này chưa xong thì chắc chắn mọi người cũng chưa về được."
"Đương nhiên phải đợi xem sau đó thế nào, quá thần kỳ, không ngờ con cá voi này chết rồi, trong bụng lại còn một con cá voi nhỏ còn sống."
"Phát hiện kịp thời thật đấy, nếu không ai thấy thì cả hai mẹ con đã chìm xuống biển chết chung rồi."
"Vậy xem như chúng ta có công lớn với hai con cá voi này nhỉ? Còn có một con cá voi con sống sót nữa, có được thưởng không?"
"Chắc là có chứ?"
Ai nấy đều cực kỳ lanh lợi, thảo luận ngay trước mặt lãnh đạo.
Người ngoài không hiểu, nhưng Trần cục trưởng là người địa phương nên đương nhiên nghe hiểu họ đang nói tiếng bản địa.
Tuy vậy ông không đáp lại, việc có thưởng hay không không phải do ông quyết định.
Diệp Diệu Đông khẽ hắng giọng, "Nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo là được."
Trần cục trưởng cũng phụ họa, "Tôi nói cũng không có tính."
Mọi người lập tức biết điều chuyển sang chủ đề khác, bàn tán chuyện khác.
Họ vừa chờ, quả nhiên đúng như Diệp Diệu Đông dự đoán, đợi cả buổi chiều. Cũng may là dù là người mặc đồng phục hay người dân, ai nấy cũng không đói, còn có cơm ăn.
Ngay cả lãnh đạo cũng khen ông biết sắp xếp chu đáo, suy nghĩ cẩn thận.
Đến chiều, bọn họ nhận được tin báo, sẽ có xe container đến để kéo hai con cá voi đi, nhân viên nghiên cứu thì chưa đến được ngay, nhưng sẽ chuẩn bị đồ chứa để sắp xếp cho cá voi nhỏ.
Chỉ là việc điều động vẫn chưa thể nhanh được, vẫn phải chờ.
Thời gian trôi qua, thủy triều cũng dần dần dâng lên, mọi người cảm nhận đầu tiên là nước biển từ từ ngập lên chân, rồi dần dần tràn qua cá voi xám nhỏ.
Nước thủy triều dâng lên che khuất nó, nó cũng không di chuyển được, vẫn nằm im ở chỗ đó.
"Giúp nó dịch lên trước một chút đi, để nó còn thở được chút không khí trên cạn, không thể cứ ngâm mình trong nước mãi."
"Sao còn chưa đến nữa? Mặt trời sắp lặn rồi."
"Tốn cả ngày, chỉ đứng chờ ở đây, chẳng làm được gì."
"Thì cũng chịu thôi, chờ xem, chắc cũng nhanh thôi."
Những người đến xem náo nhiệt cứ đổi hết đợt này đến đợt khác, người đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, xem ra chẳng giảm bớt đi chút nào.
Mọi người có lẽ là vừa đứng hóng mát vừa xem náo nhiệt ở đó.
Cũng chỉ có đám người bọn họ vẫn là những gương mặt cũ đứng chờ, bất quá người mặc đồng phục thì đã tăng lên.
Diệp Diệu Đông nhìn thủy triều mỗi lúc một dâng lên, liền bảo mọi người dần dần dịch chuyển cá voi xám nhỏ lên cao hơn.
Trong số mọi người ở đây, chỉ có ông là người quen thuộc với cá voi xám này hơn, cho nên cũng không ai ngăn cản hành động của ông, ai nấy đều nghe theo ông.
Khi ông dịch chuyển cá voi xám nhỏ từng chút một đến gần cá voi mẹ, con cá voi nhỏ này bỗng cử động.
Trong miệng nó liên tục phát ra tiếng kêu, đồng thời đầu nó không ngừng hướng phía trước, va chạm vào cá voi mẹ.
Diệp Diệu Đông im lặng. . .
Trước đây khi còn nằm trong nước, cá voi xám nhỏ hoàn toàn không có phản ứng gì.
Vạn vật đều có linh tính.
Ông lại bảo mọi người dịch chuyển cá voi xám nhỏ lên phía trước một chút, đặt nó nằm trước ngực cá voi mẹ, tránh vết thương, để thân thể chúng sát vào nhau.
Cá voi xám nhỏ dùng đầu dụi vào ngực cá voi mẹ, lúc này cả vây của nó cũng cử động, đặt vây lên mình cá voi mẹ, trông như nó đang ôm mẹ vậy.
Chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ này, tất cả mọi người đều im lặng, cảm thấy vô cùng kính sợ, đây là sự kính sợ đối với sinh mệnh.
"Vạn vật đều có linh tính."
Dù cá voi xám nhỏ chỉ mới được sinh ra, nhưng nó đã biết đến mẹ mình.
Trần cục trưởng cũng cảm thán, "Động vật cũng có tình yêu."
"Đúng vậy, không ngờ con cá voi này còn luyến mẹ, cá cũng có tình cảm."
"Đông Tử nói đúng, vạn vật đều có linh tính, ai."
Mọi người nhìn cá voi xám nhỏ, đều hơi xúc động.
Cá voi xám nhỏ kêu một hồi lại ngưng, cách một lát lại kêu tiếp, nhưng vây cá của nó đặt trên mình cá voi mẹ thì không hề nhúc nhích.
May mà thủy triều đang lên, có thể đưa nó đến gần mẹ mình hơn. Vừa rồi còn ngâm mình trong nước ở xa, có lẽ là nó đang gọi mẹ.
Bây giờ nước triều mỗi lúc một dâng lên, cá voi xám nhỏ toàn thân ngâm trong nước, đuôi của nó quẫy mạnh hơn.
"Làm sao bây giờ, nước triều lại dâng lên, hai tiếng nữa là triều cường rồi, trời cũng sắp tối rồi." Diệp phụ nhìn Trần cục trưởng hỏi.
Trần cục trưởng cũng không biết xử lý thế nào, bảo là đã sắp xếp rồi nhưng không biết xe khi nào mới đến.
Ông cũng không muốn cá voi nhỏ chết.
Ngay khi mọi người đang hoang mang thì đám đông bỗng reo lên một tiếng.
"Có xe tải lớn kìa. . ."
"Xe tải lớn tới rồi. . ."
"Chắc chắn là tới kéo hai con cá voi rồi."
Mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, xe đến là tốt rồi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận