Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 126: Dài hơn một mét, hơn một trăm cân, thêm tiên(2)

Chương 126: Dài hơn một mét, hơn một trăm cân, thêm tiên(2)Chương 126: Dài hơn một mét, hơn một trăm cân, thêm tiên(2)
Cha Diệp suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu: "Vậy ngày mai thử xem sao! Con sẽ không bị say sóng chứ?”
"Cái này thì không biết được, con chưa từng đi xa, lại chưa từng lênh đênh trên biển cả ngày."
"Vậy trước mắt cứ thử xem."
Mẹ Diệp mặt mày hồng hào nói: "Trước tiên để cha con đưa cá ra bến tàu đã, nhân dịp còn tươi hỏi A Tài xem bán được bao nhiêu tiên."
Lâm Tú Thanh cũng nhanh nhảu nói: "Em cũng đi, còn có cả hai con cua và cá sạo nữa cũng bán luôn."
"Nhanh đi đi."
Dài hơn một mét, nặng hơn một trăm cân, không kém trọng lượng của một cô gái vị thành niên nhưng lại chưa chết hẳn, thi thoảng còn động đậy, nếu không có bao tải thì nói thật là không dễ khiêng đi.
Trước đó còn đổ vào trong bao tải hơn nửa thùng sò, cộng lại cũng phải được trăm cân, cũng khá nặng.
"Hoàn hảo ông đây thông minh, lúc đi còn biết đường cầm theo bảo tải..."
Cha Diệp lạnh lùng nhìn anh chằm chằm: "Mày làm ông đây với ai hả?"
"Con trai mày có ở đây à?"
"Cha ơi, cha đừng nhỏ nhặt như thế chứ, con chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nghe quen rồi thấy bình thường lắm mà?"
"Mày nói với tao xưng là ông đây, còn nói với tao là nghe quen là được? Có phải mày muốn ăn đòn không?"
Diệp Diệu Đông ngậm chặt miệng, cũng không dám nói nhiều.
Lâm Tú Thanh bên cạnh im lặng nở ra nụ cười sung sướng. A Tài ngồi ở cửa điểm thu mua, trông thấy hai cha con đang xách bao tải từ xa đi đến thì cũng cảm thấy tò mò: "Mọi người bắt được gì vậy?"
"Anh đoán thử xem?”
"Đừng nói là bắt được người cá nha?"
"Anh là tay buôn người à?" Diệp Diệu Đông cạn cả lời.
A Tài đứng lên, đi một vòng xung quanh bọn họ, anh ta cũng thấy bao tải giật giật: "Không phải người vậy chả nhẽ là cá sao? Lớn như này á?"
Ném một phát vào chỗ điểm thu mua của anh ta, cha Diệp vỗ tay một cái rồi nói: "Là cá cam sọc, cậu xem thử có đúng hay không?”
"Cá cam sọc lớn như vậy á?" Anh ta xốc cái bao tải lên nhìn: "Đúng thật này, lớn như vậy luôn, cũng ít khi thấy, để tôi lấy thước đo xem dài bao nhiêu."
Anh ta lấy ra từ trong ngăn kéo cái bàn gỗ rách bên cạnh một cái thước cuộn đo thử: 'Một mét hai đấy, ghê gớm thật... Cùng khiêng lên cái cân kia xem, tôi đoán phải hơn một trăm cân."
"Bảo bối của tôi, đúng thật này, một trăm mười lăm cân tám lạng."
"Anh định mua nó với giá bao nhiêu?" Hai cha con đều nhìn chằm chằm A Tài.
"Hai hào hai? À... Hai hào ba... Hai hào rưỡi... Hai hào rưỡi, vậy hai hào rưỡi nhé... không thể nhiều hơn nữa!" Dưới đối mắt uy hiếp của hai cha con, A Tài rất áp lực, cũng có chút chột dạ, không thể làm gì khác ngoài thay đổi giá liên tục.
"Anh Tài, anh đang không nói thật rồi, thuyền đánh cá nhà tôi đều cố định để anh thu mua, anh vẫn còn định ép giá. Nào... Chúng ta làm điếu thuốc trước, rồi lại tiếp tục nói chuyện...' Diệp Diệu Đông ôm lấy vai của anh ta, lấy thuốc từ trong túi cho A Tài, còn châm thuốc cho anh ta.
Trong lòng không nhịn được mà nhổ nước bọt, tiền tiêu vặt ngay bản thân anh cũng đang thấy tiếc, mấy ngày còn chưa hút hết một bao.
A Tài béo lùn, chỉ đến khuỷu tay anh, dáng người thấp bé, hai người đứng với nhau một cặp gầy béo rõ ràng. "Người anh em này, không phải tôi ép giá đâu, là con cá này chỉ đáng giá như vậy thôi, tôi đã đưa ra mức giá cao hết mức rồi."
"Anh Tài, anh đang coi thường tôi là nông dân không biết giá hàng hóa à, cá cam sọc này ngoài còn được gọi là cá cam Nhật đúng không, con này nếu nặng mười mấy hai mươi cân thì anh phải trả giá cao, mấu chốt là nó dài hơn một mét, trọng lượng cũng hơn trăm cân, chắc chắn không phải cái giá này rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận