Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 977: Ngày chó (length: 26969)

Mấy gã đàn ông nhà họ Vương đều xắn tay áo lên.
"Ngươi nói cái gì hả?"
"Đừng tưởng có mấy đồng tiền thì ngon, ai lại đi làm chuyện sỉ nhục người khác như vậy chứ?"
"Đã sớm thấy ngươi chướng mắt rồi, ỷ vào mình có danh tiếng lớn, lại chẳng muốn chịu trách nhiệm..."
Đám đàn ông nhà họ Diệp cũng xô tới đẩy qua.
Cái nhà lão Vương này không biết có phải do di truyền tính ngang ngược hay không, hay là ỷ vào nhà mình nhiều đàn ông, quen thói ỷ thế hiếp người, không xem ai ra gì.
Cũng đúng thôi, bây giờ năm này tháng nọ, trong nhà có nhiều đàn ông thì lời nói mới đanh thép, mới chiếm ưu thế, làm càn lên thì khí thế cũng đủ mạnh, ai thèm quản ngươi có tiền hay không.
Mấy người trong ủy ban thôn thấy tình hình này thì vội chen vào giữa can ngăn, tránh cho hai bên đánh nhau.
"Có gì thì từ từ nói chuyện, đừng động tay động chân, mọi người ngồi xuống nói cho tử tế, đây chẳng phải là đang thương lượng sao?"
"Cứ bình tĩnh nói chuyện thì sự tình mới có thể giải quyết..."
Diệp Diệu Đông không khách khí tiếp tục công kích bọn họ: "Ai chà, các ngươi cũng đừng nói bậy, đừng chụp mũ lung tung, muốn ta chịu trách nhiệm cái gì? Tại sao ta phải chịu trách nhiệm? Chó nhà ta ngủ, cũng đâu phải ta ngủ, đừng có đổ lên đầu ta, đánh chó còn phải nhìn chủ, chứ đừng nói chuyện chó ngủ cũng bắt chủ chịu trách nhiệm."
"Gà mắc dịch! Đừng cứ nhà ngươi chó, nhà ngươi chó mãi, sớm muộn gì cũng có ngày đem hết chó nhà ngươi đi nấu chín cả..."
"Gâu gâu gâu~"
Trong nhà, một con chó sủa inh ỏi, còn lại đám chó bên ngoài chưa vào cũng hùa nhau sủa theo, rồi đám người vây xem bên ngoài cũng cảm thấy có thứ gì đó chen tới chen lui ở dưới chân.
Chưa đợi Diệp Diệu Đông kịp chửi, chân hắn đã bị một đống chó bao vây sủa râm ran, dọa đối phương vội vàng lùi lại hai bước, khoảng cách vốn đã mỏng manh nay lại càng bị kéo dãn ra.
"Nếu các ngươi không định chịu trách nhiệm, vậy lát nữa chúng ta sẽ lên đồn biên phòng tố cáo các ngươi." Lão nương của Vương Lệ Trân hai tay chống nạnh, trợn mắt trừng trừng buông lời hung ác.
"Đừng vừa ăn cướp vừa la làng, ta lát nữa cũng sẽ đến đồn biên phòng cáo các ngươi, nói con gái nhà các ngươi... Không đúng, quả phụ! Đúng rồi! Quả phụ! Cho chó nhà ta ngủ, ngươi nghĩ xem nếu mà chuyện này cùng nhau lôi nhau ra đồn biên phòng đôi co thì đến lúc đó có náo nhiệt không?" Diệp Diệu Đông vừa nói vừa tưởng tượng, trong đầu đã có cảm giác như hình ảnh.
Quả phụ đói khát đến mức phải ngủ với chó!
Nghĩ xem tin này chẳng phải là còn giật gân hơn là mấy chuyện giở trò lưu manh kia sao? Chắc chắn chưa đến nửa ngày sẽ truyền khắp cả trấn.
Mặc kệ thật giả, xưa nay hễ cứ dính tới chuyện phong tình thì người ta sẽ thích buôn chuyện, tốc độ lan truyền lại còn nhanh hơn mấy tin bát quái khác.
Ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa, tay ai không sạch sẽ cũng có ai kém ai, quan trọng là xem ai sẽ phải lùi bước trước.
Mặc dù nếu làm ầm ĩ lên như thế, thì không hay cho người phụ nữ kia, nửa đời người sẽ bị người ta gièm pha, nhưng mà người ta đã tính dùng cái tội lưu manh để bức Diệp Diệu Sinh rồi, không phải là sẽ đi kiện cáo để hắn bị bắn bỏ đó sao, vậy bị phản đòn thế nào cũng đều đáng.
"Má ơi, quả phụ đói khát đến phải ngủ với chó à, đây mới là tin hot nè..." Một tên bạn xấu trong đám đông cũng lớn tiếng hô theo cho có phong trào.
"Thật hay giả vậy? Đại chiến người-chó à?"
"Người chó đại chiến cái gì, ở trong đó đang nói gì vậy?"
"Không phải là nói vụ lưu manh giở trò sao? Sao lại biến thành đại chiến người-chó rồi? Thật hay đùa vậy?"
Lúc đầu bên ngoài còn nghe không rõ ở trong nói gì, mà anh ta vừa cất lời không lớn lắm, thế mà ở ngoài ai nấy cũng đang xôn xao bàn tán đại chiến người-chó.
"Ngươi nói bậy!"
Vương Lệ Trân xấu hổ xen lẫn tức giận, vốn dĩ còn núp sau lưng, chờ người trong nhà làm chỗ dựa cho mình, bây giờ cũng rụt người lại không thôi.
Nếu không giải thích rõ ràng một chút, đến ngày mai người ta lại tưởng thật cô ta đã làm trận đại chiến người-chó thì sao.
Ở thôn quê có vài chuyện, hễ cứ truyền đi truyền lại thì lại hay bị biến vị.
Ví dụ như ta nói ta dễ xấu hổ, dễ bị lừa, thì truyền đi thành ra là ta làm lừa đảo ở phương bắc; ta nói đường cao tốc hơi bị tắc, thành ra là ta ngày nào cũng cờ bạc bên ngoài; ta nói ta làm ship đồ ăn ở bên ngoài, thành ra là ta bán dâm ở ngoài.
Tóm lại là cỡ cái phim phóng sự truyền kỳ (câu chuyện truyền kỳ của mấy bà cô trong thôn).
Chẳng hề khoa trương chút nào, đó chính là những gì mà đám bà cô thôn quê hay truyền tai nhau.
Lời hay thì chưa chắc truyền nhanh, nhưng hễ có tin gì kiểu “màu vàng” thì đảm bảo tốc độ truyền đi cũng nhanh như tên lửa.
"Ta cũng thấy các người nói bậy đó, ngươi nói A Sinh ca ngủ với ngươi, thế ngủ ở đâu? Ngủ khi nào? Dù sao thời gian địa điểm cũng phải có chứ?"
"Thì đêm hôm trước, ta đi tìm hắn nói chuyện, hỏi hắn rốt cuộc có gì với bà quả phụ bên thôn cạnh hay không..."
"Thì tức là ở nhà hắn?"
"Không phải, ở bên ngoài..."
"Ồ, thì ra là chơi đánh du kích à?"
Đám người bên trong lại xôn xao, ai nấy cũng bàn tán bắt đầu.
"Cái gì? Còn có cả dã chiến à?"
"Đại chiến người-chó xong, lại còn dã chiến nữa à?"
"Ôi, dã chiến hả? Là người hay chó đây?"
"Má ơi, kinh vậy sao? Mạnh mẽ vậy cơ á?"
"Thật hay đùa vậy?"
Đám đông bên ngoài cũng bắt đầu xô vào, thông tin sốc óc như vậy, ai nỡ lòng nào đứng ở ngoài hóng gió nữa, chỉ hận không thể lập tức chen vào trong, vểnh tai mà nghe.
Tin “màu vàng” đúng là được chào đón nhất.
Vương Lệ Trân nghe bên ngoài càng lúc càng ồn ào thảo luận thì mặt đỏ bừng cả lên, hơi chịu không nổi: "Không có, các ngươi đừng có nói bậy!"
Vương lão ngũ cũng nói theo ngay: "Các ngươi không nhận thì thôi, sao lại có thể nói năng như vậy, hủy hoại thanh danh của con người ta?"
"Dù có tiền cũng không thể bao che cho nhau, nếu không chịu trách nhiệm thì ra đồn biên phòng nói lý", lão nương của Vương Lệ Trân hai tay chống nạnh, chỉ thẳng vào mũi Diệp Diệu Sinh: "Ta không tin là ngươi giở trò lưu manh, mà lại không bị bắt. Không cưới thì đợi đó mà đi ăn đạn đi."
Diệp Diệu Sinh cũng kiên quyết nói: "Bắt gian phải có chứng cớ, bắt trộm phải có tang, ta không làm thì các người đừng có nói là có, đương nhiên các ngươi phải đưa ra được bằng chứng, thời gian địa điểm rõ ràng các ngươi cũng phải nói ra. Đông Tử hỏi đâu có sai, nếu không phải ở nhà thì chính là ở bên ngoài, ở chỗ nào ngoài nhà thì đương nhiên các ngươi phải nói rõ."
"Cô ta vừa mới phủ nhận là không phải ở bên ngoài rồi, mà trước đó còn nói không phải ở nhà nữa," Diệp Diệu Đông hai tay chống nạnh: "Ăn nói lủng củng, đầu Ngô mình Sở, rõ là đang nói dối."
Thím hai nhà họ Diệp cũng lên tiếng mạnh mẽ: "Các người còn không nói được thời gian địa điểm rõ ràng, rõ ràng là muốn ăn vạ mà. Bà con trong thôn xét xử giùm xem, cũng có người không biết xấu hổ như vậy sao, lại đi vu khống thanh danh trong sạch của mình để hại người khác, mở miệng ngậm miệng một mực muốn con ta đi ăn đạn, tất cả chúng ta cùng làng, có thù oán gì đâu?"
"Chỉ biết ỷ mình người nhà đông rồi ức hiếp chúng ta, cái miệng nói điêu ai tin cho được, ta cũng có thể nói nàng ta ham muốn đàn ông đến điên rồi, với chó tất cả xúm vào một chỗ ấy chứ."
"Ngươi nói bậy, ăn nói lung tung, không nhận thì đi đồn biên phòng, kêu người ta tới bắt hắn."
Vương Lệ Trân cũng hung hăng nói: "Tự nhiên không chịu để cho các ngươi có thêm con dâu, cứ phải để người ta bị tống ra pháp trường thì các ngươi đợi mà lãnh hậu quả đi."
"Đi thì đi, ai sợ ai, tiện thể ta còn dắt hết chó nhà ta theo, nói ngươi cho chó nhà ta ngủ, ngươi phải bồi ta tiền mất trinh của chó chứ, hai trăm đồng. Đến lúc đó xem ai là trò cười?"
Diệp mẫu cũng tức giận nói: "Cái này mà lên đồn biên phòng, rồi chuyện đó lan ra, ngươi với chó như thế thì đến khi đó đừng nói A Sinh có bị đi ăn đạn hay không, mà ngươi cả đời cũng đừng nghĩ lấy được chồng, chắc cũng chỉ bị nước bọt người ta dìm chết, sau này có mà đừng có vác mặt ra ngoài."
"Nhà họ Vương các người cũng phải nuôi con gái cả đời, người lớn đi ra ngoài đường cũng phải bị chỉ trỏ, bị cười nhạo, ngươi cảm thấy cuộc sống của ngươi sẽ dễ chịu sao?"
"Nuôi vài tháng cũng chẳng ai vui vẻ gì, đừng nói đến nuôi cả đời, đến lúc đó cũng chỉ còn nước tự sát thôi, chi bằng bây giờ sớm rút lui còn kịp, mọi chuyện coi như chuyện náo kịch, rồi kiếm một cái thôn xa xa mà gả còn hơn."
Vương Lệ Trân nghe thấy vậy, trong lòng cũng thấy không chắc chắn.
Nếu thực sự đến đồn biên phòng, chắc cô cũng xong đời luôn, mang cái tiếng là từng có tình với chó, thì trong nhà không chứa được mình, mà không gả được đi thì chắc cũng chỉ còn nước chết.
Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Diệu Đông, nếu không có hắn nhảy vào gây rối thì mọi người kiểu gì cũng đã qua chuyện này rồi, nói lý do không rõ ràng cũng qua loa cho xong, rồi Diệp Diệu Sinh sẽ sống phù hợp thôi.
"Trừng gì mà trừng, mẹ ta kể toàn là sự thật đấy, mà nếu làm lớn chuyện, thì A Sinh có bị ăn đạn hay không thì chưa biết, còn thanh danh của ngươi chắc chắn chẳng còn tốt đẹp gì. Đúng là chó má thật, đời thật y như phim cẩu huyết, thì ra câu đó không sai..."
"Ngươi câm miệng cho ta..."
"Ta thì có thể im miệng, nhưng liệu ngươi có thể bịt được hết miệng thiên hạ không? Tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ vào."
Vương lão ngũ mắt trừng trừng như chuông đồng, không cam lòng nói: "Thanh danh nhà chúng ta không tốt, ít ra thì người nhà vẫn còn đó, hắn thì cứ chờ đấy mà đi ăn đạn đi, tội lưu manh đâu phải là nói đùa, mà phải có bằng chứng? Cứ bảo là giở trò lưu manh thì chính là lưu manh rồi."
"Vậy ta cũng có thể tố cáo ngươi ăn trộm, rồi bảo luôn ủy ban làng tố cáo ngươi ăn cắp, mấy tháng trước miếu tổ còn chưa đóng cửa, ngươi với Vương Kiến đã lén vào trộm cát đấy thôi, mà đêm hôm đó rất nhiều người tận mắt nhìn thấy đấy nhé."
Diệp Diệu Đông hai tay đút túi, thản nhiên nói.
Điểm yếu vẫn còn trong tay hắn, nên vẫn có thể đối phó.
Miệng mồm mà dám nói Diệp Diệu Sinh giở trò lưu manh thì hắn cũng dám nói Vương Lệ Trân cho chó nhà hắn ngủ, ai sợ ai? Cứ chờ xem tiếng xấu của ai lan đi nhanh hơn thôi.
Muốn Diệp Diệu Sinh bị xử bắn thì nhà bọn họ trộm cắp cũng phải đi tù luôn.
Đừng tưởng rằng trộm hạt cát là chuyện nhỏ, đây chính là tài sản tập thể, hiện tại ăn cắp là bị xử nặng như ăn trộm, một dạng xử lý nặng.
Tính ra như vậy, nhà hắn thiệt hại ba thứ đó, cộng thêm tiền còn tăng giá.
Cả hai bên đều bị tổn thất, phải cân nhắc lại một chút.
Vương lão ngũ bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, lập tức sắc mặt biến đổi, giọng yếu ớt kêu lên: "Ngươi nói bậy!"
Vương Kiến tức giận quát: "Nói bậy, ngươi mở miệng toàn nói bậy bạ, chụp mũ lung tung ai mà tin."
"Các ngươi loại người này đối với Mụ Tổ một chút lòng kính sợ cũng không có, Mụ Tổ sẽ không phù hộ ngươi. Lúc ấy người nhìn thấy nhiều lắm, không phải ta nói không có căn cứ."
Diệp Diệu Sinh cũng giận trừng bọn họ, "Đúng, đêm đó các ngươi trộm hạt cát ở miếu Mụ Tổ, chúng ta đều thấy, còn là ta giúp ngăn lại, để mọi người đừng so đo, muốn đi đồn biên phòng cùng đi, ai sợ ai? Ta không có làm chuyện gì, còn các ngươi là có làm."
Hắn càng nói giọng càng cao, khiến cho những người đứng xem ở cửa chỉ nghe được một nửa câu chuyện.
"Cái gì? Diệp Diệu Sinh không có làm, hai cha con bọn họ làm? Ý là Diệp Diệu Sinh không có giở trò lưu manh, mà cha con họ mới làm?"
"Ôi trời, thật hay giả? Bọn họ là người một nhà mà..."
"Không phải chứ, cha con tỷ đệ? Vừa mới chẳng phải là còn cãi nhau như chó mèo sao? Nhà họ Vương này sao ác tâm vậy? Chuyện như vậy mà cũng làm được."
"Thật không? Có nghe lầm không?"
"Không phải, Diệp Diệu Sinh nói hắn không làm, là cha con họ làm, vậy chẳng phải đang nói tới chuyện giở trò lưu manh hay sao? Đúng rồi mà?"
"Trời ơi, trong thôn ta lại có chuyện như thế này?"
"Trời ạ, thật là kinh tởm, người một nhà mà làm ra chuyện này."
Một bộ phim phóng sự dài tập (gái làng buôn chuyện), phiên bản đời thực!
Diệp Diệu Đông nghe mà cũng cảm thấy xấu hổ thay bọn họ.
"Không phải, ta không có, đừng nói bậy..."
"Không phải, chúng ta là ăn cắp... không phải loạn... loạn..." Cái chữ đó họ sao mà không nói nên lời.
"A! Thừa nhận rồi, thấy không, họ thừa nhận ăn cắp rồi, vậy còn không mau đưa bọn họ đến đồn biên phòng?" Diệp nhị bá vui vẻ kêu lên.
"Không có, chúng ta chỉ là nói, chúng ta không có loạn..."
"Diệp Diệu Sinh nói là chúng ta ăn cắp, có nói là chúng ta loạn..."
Mọi người ở đâu nghe được các ngươi nói gì tin cái đó, ai thấy chuyện gì nóng hổi thì nghe chuyện đó thôi.
Lúc này tiếng xì xào bên ngoài át cả tiếng nói chuyện trong phòng, người nhà họ Vương giờ có chút luống cuống, giải thích thì mọi người ở cửa lại phớt lờ, họ chỉ nghe những gì muốn nghe.
"Ta đánh chết cái miệng thối của các ngươi, ăn nói hàm hồ."
Máu nóng nổi lên, thanh niên trai tráng xắn tay áo lên định lao vào đánh nhau.
Mấy anh em nhà họ Diệp cũng không chịu kém, vừa mắng vừa xông lên, mấy ông già trong ủy ban thôn vội chạy tới kéo cũng không xong, vẫn là đám dân làng hiếu kỳ đứng bên ngoài tranh nhau chạy vào giúp ngăn hai phe, mới tạm thời kéo giãn ra được.
"Đừng đánh đừng đánh, có chuyện gì từ từ nói... Mọi người ngồi xuống bình tĩnh bàn bạc..."
"Từ từ nói, từ từ nói đã..."
Cũng chỉ vì căn phòng quá nhỏ, không đủ chỗ, đông người chen nhau vào, chen chúc hết cả ra các xó xỉnh.
Mấy con chó cũng bị dẫm đạp, sủa gâu gâu không ngớt.
Nhưng khi người bị kéo ra thì bầy chó con vẫn không ngừng cắn xé về phía người nhà họ Vương, lát sau lại nghe tiếng kêu la đau đớn của họ.
"Đều là người trong thôn cả, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, cái kiểu này ra thể thống gì? Cứ suốt ngày làm ầm lên..."
"Có hiểu lầm gì thì cứ nói ra..."
"Nếu Diệp Diệu Sinh không có làm, có lẽ là hiểu lầm, có khi các ngươi nhớ nhầm thì sao?"
"Đều là người một thôn, ngẩng mặt không thấy cúi đầu cũng gặp, mọi người tình cảm hòa thuận, cởi bỏ hiểu lầm là tốt thôi mà."
Người nhà họ Vương sau khi bị kéo ra thì còn hùng hổ dọa dẫm vài câu, rồi họ liếc mắt nhìn nhau, cũng nghĩ nếu thật sự náo loạn lên đến đồn biên phòng, nhà mình cũng chẳng có gì tốt đẹp, thanh danh đã chẳng ra gì, còn nhỡ trộm cát mà phải ngồi tù nữa, tính đi tính lại, Vương lão ngũ liền gào lên.
"Không định cưới cũng được, vậy phải bồi thường tổn thất cho chúng tôi chứ, bồi hai trăm, tôi cũng coi như xong chuyện."
"Lại còn hai trăm đồng! Hai trăm đồng, người ta có thể thuê người đánh cả nhà ngươi mười lần rồi đấy, ngươi xác định là đòi à?"
"Sao lại là đòi, nó chính là giở trò lưu manh, nếu nó đã có hôn ước rồi thì chúng tôi cũng không cần nó chịu trách nhiệm, bồi thường cho cái khoản mất mát rồi thôi."
"Vậy thì tôi thấy cứ đến đồn biên phòng nói cho rõ, mọi người cùng trình bày mọi việc, để mấy anh công an xem ai là người phải bắt."
Mẹ của Diệp nhị bá cũng ngốc nghếch xen vào: "Có cưới hay không thì cũng mất hai trăm, vậy chúng ta còn không bằng cưới luôn về, vẫn còn là người."
Mẹ Diệp tức giận trừng mắt: "Bà không biết nói thì im đi, nhà này mà bà còn muốn hả? Cho không hai trăm tôi cũng chẳng cần, còn không bằng như thằng Đông nói, dùng hai trăm tệ thuê người quấy nhà nó lên, đánh cho tan hoang, cho bọn chúng chẳng còn dám ló mặt ra ngoài."
"Các ngươi dám?"
"Đòi tiền là không có, đã không làm thì sao ta phải đưa tiền? Các người thích thì cứ lên đồn biên phòng mà nói." Diệp Diệu Sinh tiếp tục kiên quyết.
"Ngươi đừng có được nước làm tới."
"Cái thứ thể diện như nhà các người ta không cần, có dạng người như các ngươi, kiếp sau đừng hòng sống yên ổn."
Cha mẹ ruột cũng không đáng tin, Diệp Diệu Sinh đã quá đủ rồi, hắn không muốn cưới một cô vợ về rồi thành kẻ phá nhà, huống chi hiện giờ hắn đã đính hôn rồi, hắn cảm thấy bây giờ cưới vợ mới cũng rất tốt, chẳng dại gì ăn cỏ mà hối hận.
"Diệp Diệu Sinh đã không muốn cưới, lại kiên quyết là mình không có làm gì, các ngươi lại không đưa ra được bằng chứng, ta thấy nên vậy thôi đi, mỗi người nhường một bước, không thì chuyện các ngươi ăn trộm của tập thể không dễ mà xong được, bung bét ra thì cả hai bên đều chẳng hay ho gì."
"Đúng đó, thì chó lúc cha con anh chị, bung bét ra rồi thì thanh danh nhà ngươi cũng chả ra gì."
"Các ngươi đang uy hiếp, tất cả đều bênh vực cho nó."
Bà lão nhà Vương Lệ Trân không cam lòng thấy con vịt luộc sôi sắp bay đi, có chút không buông tha: "Ai mà không biết Diệp Diệu Đông giờ lên hương rồi, cả cán bộ thôn nhà các người đều nịnh bợ nó đúng không? Nên cả nhà nó giờ đều chó gà thăng thiên hết à."
"Bà ăn nói hàm hồ gì vậy? Nhà mình đuối lý, còn không thấy ngại mà gán tội cho người khác, chúng tôi đang nói đúng sự thật, bà có đưa ra được chứng cứ gì đâu, còn người ta thì có chứng cứ nhà các người ăn cắp đấy."
"Người nhà họ Vương các người liệu mà tính đi, lên đồn biên phòng cũng chỉ có nước ngồi tù, người ta cũng chẳng nói được gì, các người không có chứng cứ gì chỉ ba hoa chích chòe, lời nói không có đầu có cuối, lúc này thế này, lúc khác thế kia, người ta tin mới là lạ."
"Các người liệu mà nghĩ tới thanh danh nhà mình... Còn muốn làm người..."
"Nhìn cho kỹ tình thế trước mắt đi, các ngươi căn bản là không chiếm lý, đừng có mà cố tình làm càn, đi đi."
"Chúng ta khuyên giải thì người ta cũng phải có ý chứ, người ta nhất quyết không cưới con gái nhà ngươi, gượng ép sao được? Sao phải cứ cố đấm ăn xôi vậy, nhân lúc thanh danh còn chưa bết bát hết thì thôi đi, coi như mọi người xem như chuyện đùa một chút, cho qua đi là xong."
"Chuyện này đến đây chấm dứt, coi như một sự hiểu lầm, một màn kịch nháo loạn, cho qua là xong, chúng tôi cũng nương tay không truy cứu các người ăn trộm của tập thể, các người cũng đừng cứ bám lấy người ta không buông, đừng cứ hai trăm này hai trăm nọ nữa, người hiền lành thật thà không phải để mà bắt nạt như vậy."
Mấy người trong ủy ban thôn ngươi một câu ta một lời vừa nói vừa kéo Vương lão ngũ cùng đám đàn ông nhà họ Vương ra ngoài.
Hội phụ nữ cũng vừa nói vừa kéo mấy người phụ nữ nhà họ Vương đi ra ngoài.
"Chuyện này cứ như vậy đi, coi như hiểu lầm là tốt rồi, chuyện cưới hỏi trai gái vốn chẳng phải gượng ép được, cứ kiếm một người tốt cho Vương Lệ Trân là được thôi, hồi trước A Sinh hủy hôn chẳng phải bồi thường cho hai trăm đấy sao, thế cũng đủ làm của hồi môn tốt rồi, tìm một người tốt khác."
"Thật sớm biết thì đã chẳng có, chẳng biết là tên đáng ngàn đao nào đã lấy mất rồi."
"Đấy là do tự các người làm mất, trách được ai?"
"Đúng đấy, người ta hết lòng vì các ngươi, trước đó chẳng phải đã định hôn cho Vương Lệ Trân rồi sao? Thôi không thành thì tìm người khác, còn người có con còn sợ không ai thèm à? Sao cứ phải nhìn chằm chằm mỗi Diệp Diệu Sinh vậy, người ta thật thà, chứ có phải ngu đâu, hai trăm lại hai trăm, coi người ta như trò hề."
"Thôi đi, chuyện này cho qua đi, người ta cũng đã có hôn ước rồi, các người kiếm một gia đình trong sạch là xong thôi mà, nhờ mấy bà mai mối trong thôn hoặc là cô dì chú bác giúp chú ý cho một chút."
"Muốn gả thì còn sợ không ai gả sao? Còn ở lại đây nữa thì chỉ thiệt thôi, nhỡ ra thanh danh bị đồn đại không ra gì, mau về đi đừng làm loạn nữa, coi như cho qua là được."
Mọi người vừa khuyên vừa kéo, coi như cho nhà Vương lão ngũ một cái bậc thang mà xuống, bọn họ cũng biết nếu thật sự làm to chuyện lên thì chỉ thiệt thân mình, lúc đấy không may người xui có khi lại là nhà mình, vậy nên cũng thuận theo theo mà ra ngoài.
Đám người ồn ào xì xào bàn tán cũng dần dần tránh ra một lối, để người đi ra.
Hôm nay ồn ào một trận như vậy, Diệp Diệu Sinh cùng lắm chỉ thấy hơi mệt thôi, còn nhà Vương lão ngũ thì lại trở thành trò cười, sắp đến Tết, lại có thêm chuyện cho cả làng thêm chuyện để buôn dưa lê.
Danh tiếng của Vương Lệ Trân thì lại càng nát thêm nữa.
Tiếp theo, một mực đồn đại nàng vu oan người ta trêu ghẹo, định dựa vào Diệp Diệu Sinh coi như xong chuyện, nghe nói lại không chịu được cô đơn còn cùng chó loạn lạc ở một chỗ…
Xong, càng kinh khủng là có lời đồn truyền tai nhau chuyện cha con anh em gì đó, tuy chuyện này chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ, nhưng cũng đủ khiến lão Vương cả nhà uất nghẹn, đi ra ngoài đều cảm thấy có người chỉ trỏ.
Đám người nhà lão Vương bị thuận thế đuổi đi xong, Diệp Diệu Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện này là sao vậy? Ta cũng không biết ta lúc nào lại quý hiếm như thế.”
“Còn không phải do mẹ ngươi tự ý sắp đặt hôn sự cho ngươi! Còn may ngươi kiên quyết không nhận, cũng không có ý định ăn năn hối hận, nếu không cho đám người kia làm loạn, ỡm ờ nhận bừa thì nửa đời sau còn an tâm được sao.” Mẹ Diệp bĩu môi.
Nhị bá mẫu Diệp không cam lòng phản bác: “Ta làm sao biết bọn họ lại khó chơi như vậy? Lòng dạ độc ác như vậy chứ?”
Nhị bá Diệp cũng bực bội trừng bà ta: “Thôi thôi, đã được khuyên giải rồi, chuyện này cứ tạm thời bỏ qua, mau chóng cưới tân nương về nhà cho A Sinh là được.”
“Trước đây ta nói chuyện vợ cho A Sinh, các ngươi còn chê bai đủ thứ, chê người ta góa chồng, lại còn hai đứa con gái, cảm thấy sau này người ta không sinh được con trai. Nếu người ta mà có hai con trai, các ngươi còn chịu cho người ta nuôi con trai sao?”
“Nuôi con gái thì còn đỡ, lớn lên trực tiếp gả đi là xong, có lương tâm thì lâu lâu mua cái chân giò cho mà ăn, không có lương tâm thì cũng chẳng sao.”
“Nếu là hai con trai các ngươi có thể vui lòng? Cho nên vậy đừng cứ mãi nói người ta không sinh ra con trai, sau này gả về có thể sinh được con trai là tốt rồi.”
“Lúc nói chuyện với các ngươi thì lòng tràn đầy không vui, chê hết cái này đến cái khác, may mà A Sinh không chê, người ta quả phụ cũng đến đường, chỉ cần các ngươi may cho một bộ quần áo mới là được. Chăn màn gì người ta tự làm, lại không cần ngươi, sính lễ cũng không cần các ngươi.”
“Bây giờ so sánh thì biết tân nương tử tốt rồi chứ gì?”
Mẹ Diệp tức giận mắng bọn họ một trận, nếu không phải thấy Diệp Diệu Sinh người ngợ cũng được, lại là cháu ruột, cha Diệp cũng luôn nói với bà, để bà giúp đỡ nói cho con một người có thể sống tốt, nói cha mẹ hắn nhìn thật không ra gì, bà mới lười quản.
Nếu như sau này sống không tốt nha, vẫn là tại bà đó.
Bất quá mấy ngày trước bà qua đây, cũng nói trước hết rồi, người là bà mối, nhưng cuộc sống là tự mình sống, nếu sau này cãi nhau, có chuyện gì thì đừng có lôi bà vào, cái này cũng là do chính hắn tự nhìn vừa ý.
Nhị bá mẫu Diệp không phục muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt trở vào, không nói thêm lời nào.
Diệp Diệu Sinh thì vội vàng cảm ơn: “Tam thẩm nói tân nương tử rất tốt, chúng ta sống chung mấy ngày nay cũng đều rất hài lòng, ta sẽ sống thật tốt.”
“Ừm, thời gian là do mình trải qua, thế nào cũng phải tự mình vui vẻ. Sau này tránh xa người nhà bọn họ một chút là được, tân nương tử của ngươi nghe nói sau khi thủ tiết, vậy rất mạnh mẽ, như vậy cũng tốt, không thì quả phụ thời gian không tốt qua, vậy dễ bị ức hiếp.”
“Vâng.”
“Không có chuyện gì chúng ta đi trước.”
“Vậy chúng ta cũng đi trước...”
Người trong phòng lục tục kéo nhau ra ngoài.
Diệp Diệu Đông cũng không nói gì, theo sau lưng cha mẹ cùng đi ra.
Con chó nhỏ bên chân cũng quấn quýt theo bên cạnh.
Lâm Tú Thanh nhịn không được hỏi: “Đại Hắc tử không phải mẹ sao?”
“Đúng vậy, là cái đấy, sao vậy?”
“Vậy mà ngươi còn bịa đặt.”
“Bọn họ ngốc thôi, ta tiện tay chỉ, nói bừa, bọn họ vậy không chịu động não suy nghĩ, loại người này liền phải lấy răng chọi răng, lấy răng chọi răng.”
“Cái tiếng không tốt, cùng chó… đã bị cả làng nghe được, ngươi cũng thật là biết bịa chuyện.”
“Bọn họ nói bừa trước mà, vậy ta đương nhiên cũng có thể nói bừa.”
“Ta vừa rồi đã thắc mắc cái con đại Hắc tử này không phải mẹ sao?” Mẹ Diệp cũng chen vào nói.
“Tiểu Hắc tử là chó đực là tốt rồi, nếu mà muốn nhìn, cứ nhấc Tiểu Hắc tử lên, cũng có thể cho bọn hắn nhìn.”
Chuyện ngày chó này cũng có lai lịch cả đó.
“Vẫn là ngươi dẻo miệng, mấy câu đã trị được bọn họ, người thật thà như vậy thì sao có thể bịa đặt như vậy, ăn nói vụng về còn cãi không lại.”
“Ta đói muốn chết, vừa sáng ra đã có chuyện này, nhà bọn họ cũng kỳ quái, cứ phải bám lấy A Sinh ca không buông.”
“Còn không phải thấy giờ điều kiện của nó tốt, người thì lại chịu làm có thể kiếm tiền, trong nhà lại không con không vợ, sạch sẽ lại chỉnh tề, mấu chốt là người nhìn qua cũng dễ nắm bắt. Chứ không phải tháng trước mới nói một người, chỉ là người ta chê bà kia mang con trai theo thôi.”
“Mẹ, hắn phải cảm tạ mẹ tám đời vì đã tìm cho hắn một người vợ tốt, còn không cần nuôi con cho người khác.”
Mẹ Diệp thờ ơ: “Đừng nói trước vội thế, ai biết có tốt thật không, ta cũng chỉ nghe ngóng mà thôi, ta có sống với người ta đâu, nếu như cuộc sống không tốt, thì đừng có trách ta.”
“Dám trách mẹ, mẹ cứ mắng lại là được. Ai đời bà mối nào lại còn giúp người ta sống chứ? Nhà ta đã đối với nó rất tốt rồi.”
“Ừ.”
Cha Diệp chuyển chủ đề hỏi hắn: “Mấy cái nước mắm cá của con có phải lại đưa vào thành phố một đợt nữa không?”
“Lát nữa gọi điện thoại hỏi cha vợ của con xem thế nào, muộn một chút cho mấy đứa em đi một chuyến, vừa khéo đợt này không có thuyền đánh cá ra khơi, cũng không cần phải phơi nhiều, sai bọn chúng đi đưa hàng luôn cho tiện...”
“Con cũng nên đi theo xem một chút, đằng nào con ở nhà cũng nhàn.”
“Tính sau đi, cha là một khắc cũng không muốn cho con được rảnh rỗi. Hôm qua mang về cái đám mực ống nhỏ với cá con đó đã phơi chưa?”
“Trước kia đám a di đã qua làm rồi, chắc giờ phơi cả rồi.”
“Đi xem sao, mực ống nhỏ này thịt khá mỏng, phơi một hai ngày thôi, muộn chút phơi khô hết rồi cùng đưa lên thành phố luôn.”
“Tự con lo liệu đi, liệu mà sắp xếp thời gian.”
Diệp Diệu Đông cũng nghĩ năm nay nên bổ sung hàng tồn kho cho người ta, biết đâu sang năm lại khai trương buôn bán.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận