Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 243: Vườn cây mà cha vợ chăm sóc(2)

Chương 243: Vườn cây mà cha vợ chăm sóc(2)Chương 243: Vườn cây mà cha vợ chăm sóc(2)
Vừa bước vào nhà, mẹ Lâm lập tức đi nấu trà và bánh, còn cha Lâm ngồi nói chuyện với hai con trai và Diệp Diệu Đông.
Hỏi về tình hình đi biển, thu hoạch có tốt không, bão có ảnh hưởng gì đến gia đình không, nhà xây xong chưa...
Diệp Diệu Đông đơn giản kể lại vài chuyện, đồng thời mời họ nhớ đến dự tiệc mừng nhà mới vào ngày 20 âm lịch.
Thấy anh có vẻ chững chạc, trưởng thành hơn trước, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ, cha Lâm và hai người con trai yên tâm hơn, không còn là ảo giác nữa, anh thực sự đã trưởng thành rồi, nghe anh nói chuyện đi biển rất rành mạch.
Thấy ba người trò chuyện hợp rất vui vẻ, Lâm Tú Thanh cũng yên tâm.
Trước đây họ ít chuyện để nói lắm, hỏi một câu trả lời một câu rồi im lặng, không khí rất ngượng ngùng.
Mẹ Lâm bưng bánh ra bày lên bàn, cười nói: "Thôi đừng nói chuyện nữa, để A Đông và A Thanh ăn điểm tâm đã, giờ ăn cơm qua rồi, chắc hai đứa đói lắm rồi."
"Phải rồi, các con ăn trước đi, nói chuyện sau."
Mẹ Lâm nấu mì trường thọ, phía trên rắc nhiều tôm khô, thịt ba chỉ, gan lợn, nấm hương khô, mộc nhĩ và hai quả trứng luộc, còn đổ rượu gạo, trông rất hấp dẫn, kích thích vị giác.
Khi khách đến, người dân nơi đây thường nấu mì trường thọ và rượu gạo. Các nguyên liệu khác tùy sở thích mà thêm.
"Dương Dương để bà đút ăn này, Thành Hồ tự ăn đi, các con cứ ăn đi, hôm nay mẹ vừa mua được gan lợn và thịt ba chỉ, ăn nhiều vào, không đủ thì múc thêm bát nữa."
"Đủ rồi ạ, no rồi ạ."
Vợ chồng anh thực sự đói lắm rồi, lúc sáng đến giờ chỉ ăn cháo loãng, chờ xe mất nhiều thời gian, giờ đã quá 1h trưa, đói meo rồi. Bên cạnh, cha Lâm nói: "May mà cha chưa kịp ra ngoài, vốn định lên núi hái hồng, do phải buộc hai giỏ tre nghe mới trễ, nghe người ta báo các con đến, nên ở nhà chờ luôn."
"Đến sớm không bằng đến đúng lúc." Mẹ Lâm cũng nói.
Diệp Diệu Đông vừa ăn vừa nói: "Cha định hái hồng à? Để con đi với, lát nữa con đi cùng cha."
"Khỏi khỏi, chỉ có hai cây hồng thôi, cha tự hái được rồi, các con đi đường xa mệt rồi, nghỉ ngơi đi."
Rể đến nhà là khách quý mà, sao cha Lâm dám bắt anh làm việc được chứ.
"Không sao đâu ạ, bọn con ngồi xe đến, cũng chỉ đi một đoạn ngắn thôi mà, dù sao cũng rảnh rỗi."
"Thật sự không cần đâu..."
Lâm Tú Thanh ngắt lời cha: "Không sao đâu cha, cứ để anh ấy đi, dù sao anh ấy cũng không chịu ngồi yên, thích mấy chuyện lên núi xuống biển lắm."
"À... haha, vậy thì tốt, vậy chờ con ăn xong thì chúng ta lên núi hái hồng, vừa vặn mang về cho các con ăn, các con sẽ ở nhà vài ngày phải không?"
Cha Lâm cũng không dám hỏi, trước đây con gái lúc nào cũng chỉ một mình về, sáng đến, ở không được vài tiếng thì chiều đã vội về. Lần này may mắn vợ chồng con cái cùng về, ông muốn giữ cả nhà ở lại hai ngày.
Lâm Tú Thanh cười nói: "Vâng ạ, vừa hay thời gian này rảnh rỗi, ở hai đêm rồi về, cũng không trễ ngày rằm Trung thu."
Lúc này cha Lâm mẹ Lâm mới hài lòng.
"Hôm nay cũng không chuẩn bị món gì, ngày mai chúng ta ăn trước Trung thu, gọi chị cả của con về ăn uống cho vui, em út của con ở xa trong thôn phía đông thị trấn, không gọi được."
"Được ạ.
Ăn xong, Diệp Diệu Đông dẫn theo con trai lớn, cùng cha vợ, hai anh vợ rảnh rỗi, với hai đứa cháu trai nhà anh vợ chưa đến tuổi đi học, cả một đám đông nườm nượp lên núi.
Cha Lâm cứ gặp ai cũng nói, con rể lên núi hái hồng giúp họ...
Diệp Diệu Đông ở bên cạnh chỉ biết cười trừ.
Cha Lâm rất siêng năng, trông nửa sườn núi cây ăn quả, nửa sườn núi cây chè, từng hàng thẳng tắp rất chỉnh tề.
Lúc này, trong các cây có quả chín có hai cây hồng, cây bưởi trông cả chục gốc nhưng còn chưa chín, cam là giống cam chua, loại này trồng nhiêu nhất nhưng phải đợi tới tháng 11 mới chín.
Còn cây sơn trà, chuối, mơ, dưa hấu, đào, cây dương mai ... có loại số lượng nhiều, có loại chỉ trồng vài ba cây để cho con cháu ở nhà ăn vặt.
Mỗi mùa thu hoạch, cha Lâm cũng xem tình hình rồi bớt thời gian đi gửi qua thôn Bạch Sa, trước đây Diệp Diệu Đông cũng được ăn không ít, nhưng đây là lần đầu tiên lên "núi quả" nhà vợ.
Nhìn những hàng cây ăn xếp hàng ngay ngắn, anh không khỏi thán phục sự siêng năng của cha vợ, ở thời đại mọi thứ đều dựa vào sức người, cả sườn núi lớn như vậy mà được ông trồng đầy cây.
Nhiều cây vẫn còn quả đầy nhánh, cây cam chua chất đầy quả, cây bưởi cũng thế, nhưng vẫn chưa đến mùa hái.
Cha Lâm đứng dưới chân núi, mỉm cười chỉ cho anh xem trồng cái gì chỗ nào.
"Cha giỏi quá, cả sườn núi trông đầy cây ăn quả."
"Chúng ta dựa vào núi để ăn, các con dựa vào biển để ăn, siêng năng một chút mới không bị đói."
"Vâng ạ." Anh gật đầu cười.
"Mấy đứa kia không thích ăn hồng, cha cũng không trồng nhiều, chỉ hai cây thôi, nhưng quả thì nhiều lắm, cả cây đầy ắp, lúc đó phải leo lên hái."
"Không sao, lúc đó phần cao giao cho con và hai anh là được." "Cha có mang cả cây sào dài." Cha Lâm mỉm cười dẫn họ lên núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận